Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 14: Công tử ra tay



Lời nói của Nguyễn Nam không chỉ khiến ba người trong phòng mà cả Tần Nhiễm lẫn Ngọc Lưu Ly cũng kinh ngạc không kém. Các nàng không thể ngờ công tử bình thường hiền lành cũng có hành động như vậy.

“Nhưng mà hình ảnh đạp cửa lúc nãy của công tử rất soái nha.”

Trong đầu cả hai tự dưng lại nảy lên cái suy nghĩ này.

“Tên đui mù từ đâu tới, lại dám đến Ngọc gia làm loạn? Người đâu! Đem tiểu tử này ném ra ngoài cho ta!”

Người đàn ông trung niên lập tức quát lớn. Đại sự sắp thành nhưng lại bị phá hỏng ngay phút cuối, ông ta làm sao có thể không tức giận được kia chứ.

“Nhị thúc, công tử là khách quý của ta, mong người tôn trọng ngài ấy.”

Vừa rồi, Ngọc Lưu Linh đã khiến công tử phật ý, bây giờ ngay cả nhị thúc cũng làm loạn như vậy. Nếu như công tử tức giận, đừng nói là tính mạng của ông nội, e rằng ngay cả Ngọc gia cũng khó mà bảo toàn được. Cũng may khi nàng nhìn sang thấy công tử vẫn không có biểu hiện gì khó chịu, lúc này nàng mới cảm thấy an lòng.

“Khách quý của các ngươi thì sao? Hắn dám cả gan xúc phạm ta, ta chưa phế hắn đã là may mắn rồi.”

Lần này, Trương đan sư cũng không nhịn được nữa. Ông ta không ngừng dùng cánh tay béo tròn của mình chỉ về phía Nguyễn Nam quát mắng.

“Ông!”

Mặc dù đắc tội với Đan Các là quyết định ngu ngốc nhưng công tử là do nàng mời đến, cho dù thế nào nàng cũng không thể để công tử bị xúc phạm thêm một lần nữa. Bàn tay Ngọc Lưu Ly dần nắm chặt lại, linh khí trong người nàng bắt đầu vận chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh người.

“Lưu Ly, tuy đây là bằng hữu của cháu, nhưng cháu nên nhớ, đắc tội với Đan Các, cho dù là Ngọc gia cũng không thể gánh nổi lửa giận của bọn họ.”

Thấy Ngọc Lưu Ly muốn ra tay đánh người, vị nhị thúc kia liền đứng ra ngăn cản. Tuy áp lực của Ngọc Lưu Ly khiến ông có chút run sợ nhưng thân là trưởng bối, ông ta không thể nào tỏ ra yếu thế trước một tiểu bối của mình được.

“Vậy sao? Lão phu cũng muốn xem thử hôm nay, ai dám ra tay với công tử.”

Từ bên ngoài lúc này truyền đến âm thanh khiến mọi người đều chú ý về hướng đó. Lúc này, Tần Hạc từ từ tiến lại cúi đầu hành lễ với Nguyễn Nam.

“Gần đây ta có chút việc bận nên không đến bái phỏng ngài được, mong công tử đừng trách tội.”

“Tần lão quá lời rồi.”

Nguyễn Nam đưa tay đỡ Tần Hạc rồi đáp.

Một màn này khiến cho hai người trong phòng cảm thấy kinh ngạc. Tần Hạc chính là minh chủ của liên minh tu tiên, mặc dù trước kia không thể so sánh với Ngọc gia nhưng từ khi ông ta đột phá đến Nguyên Anh cảnh, địa vị của liên minh tu tiên cũng vì thế mà thay đổi. Bây giờ, cho dù là các gia tộc tu tiên cũng không dám đắc tội với ông ta. Một người như vậy lại hành lễ trước một người trẻ tuổi, đây chẳng lẽ là vị thiếu gia của đại gia tộc tu tiên nào đó chăng.

“Hừ! Đừng tưởng tu vi tăng lên một chút thì có thể ngông cuồng, nên nhớ Nguyên Anh cảnh ở Đan Các cũng không thiếu.”

Đến thành phố này cũng được một thời gian, Trương đan sư cũng từng nghe qua danh tiếng của Tần Hạc. Nhưng nếu để so sánh với Đan Các thì một liên minh tu tiên cũng chẳng có chút phân lượng nào.

“Trương đan sư đã nói như vậy, Tần mỗ cũng tùy thời phụng bồi.”

Tần Hạc không hề để ý đến lời đe dọa của Trương đan sư. Ông ta tin, Đan Các sẽ không vì một đan sư trung cấp mà đắc tội với người như công tử.

“Tần lão… Ông!”

Vị nhị thúc kia không ngờ Tần Hạc trước sự uy hiếp của Đan Các cũng không hề sợ hãi. Lúc này, ông ta định lên tiếng phản bác thì người trung niên còn lại đã cướp lời.

“Lưu Thành, chuyện hôm nay đến đây thôi. Lưu Ly, con đưa Tần lão và bằng hữu của con đến phòng khách. Lát nữa xong việc ta sẽ đến bồi tội với bọn họ sau.”

Ngọc Lưu Minh thở dài nói. Tính cách của Tần lão ông hiểu rất rõ, nếu ông ấy đã quyết tâm bảo vệ vị thiếu niên kia thì e rằng thân phận của hắn không đơn giản. Nhưng ông ta càng không thể đắc tội với Đan Các được. Việc ngày hôm nay ông ta chỉ có thể chịu bỏ ra một số vốn lớn để khiến Trương đan sư nguôi giận mà thôi.

“Ngọc gia chủ đã nói vậy thì chuyện hôm nay ta sẽ không tính toán nữa. Nhưng hắn phải xin lỗi vì dám xúc phạm đan dược của ta.”

Trương đan sư không phải kẻ ngu ngốc. Tần Hạc và Ngọc Lưu Minh đã công khai bảo vệ tiểu tử kia như vậy, hôm nay nếu hắn làm to chuyện lên thì người chịu thiệt chắc chắn là hắn.

“Vị công tử này…”

Trương đan sư đã chịu xuống nước, điều này khiến cho Ngọc Lưu Minh thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, ông liền quay sang đánh tiếng với Nguyễn Nam, hy vọng hắn có thể hiểu được ý mình.

“Bảo ta xin lỗi một tên lang băm? Ta không làm!”

Khác với tưởng tượng của mọi người, Nguyễn Nam lại trực tiếp từ chối đề nghị giải hòa này. Điều này khiến cho Trương đan như bùng nổ, hắn ta cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.

“Tiểu tử, cho ngươi một con đường sống ngươi lại không muốn đúng không? Ngọc gia chủ, hôm nay nếu ngươi không giao tiểu tử này ra thì đừng trách Đan Các chúng ta vô tình.”

“Tần lão, người xem…”

Ngọc Lưu Minh bất đắc dĩ phải quay sang cầu cứu Tần Hạc. Những tưởng Tần Hạc sẽ khuyên giải vị thiếu niên kia, không ngờ ông ta lại hoàn toàn đứng về phía vị thiếu niên kia.

“Ta tin lời của công tử.”

“Được, được lắm! Các ngươi cứ chờ cơn giận của Đan Các đi.”

Trương đan sư biết có tiếp tục ở lại cũng chỉ mất mặt hơn mà thôi. Lúc này, hắn liền tức giận xoay người muốn rời đi. Nhưng đi được một đoạn, hắn liền bị Nguyễn Nam chặn lại.

“Ngươi muốn gì?”

Trương đan sư đã bị chọc giận đến cực điểm. Rõ ràng đã cho đối phương mặt mũi nhưng hết lần này đối phương lại làm khó mình. Chẳng lẽ tiểu tử này nghĩ bản thân là quả hồng mềm dễ dàng để hắn nắn bóp hay sao?

“Ta không thể để một tên lang băm tự do được. Biết đâu lại có người khác bị ngươi hại chết thì sao?”

“Ngươi cho rằng ngươi nói ta là lang băm thì chính là như vậy hay sao?”

Trương đan sư khinh miệt đáp. Hắn thề rằng, nhất định sẽ khiến cho tiểu tử trước mặt này sống không bằng chết.

“Không phải chỉ cần thử đan dược của ngươi là biết hay sao?”

Nguyễn Nam nhún vai đáp.

“Đan dược của ta luyện chế vô cùng trân quý. Ngươi bảo đem thử là đem thử? Nằm mơ!”

“Nếu như đan dược của ngươi có thể chữa được bệnh, ta nhất định sẽ bồi thường và quý xuống tạ lỗi với ngươi.”

Nguyễn Nam cương quyết nói. Hệ thống đã nhắc nhở hắn đây là thuốc độc thì chắc chắn không sai, hắn tin hệ thống sẽ không lừa hắn.

“Được! Ta cược với ngươi.”

Trương đan sư biết, nếu hôm nay hắn không đáp ứng thì khó lòng rời khỏi nơi này. Hơn nữa, hắn không tin đối phương có chiêu trò gì để vạch trần mình.

“Nếu đã vậy phiền Ngọc tiểu thư giúp ta chuẩn bị một thau nước lạnh và hòa một chút linh khí của mình vào trong đó.”

Đối phương đã đồng ý, Nguyễn Nam cũng không tiếp tục chần chờ. Hắn lập tức theo lời thống, bắt đầu vạch trần trò bịp bợm của đối phương.

“Công tử, nước đây ạ.”

Mặc dù không biết Nguyễn Nam muốn làm gì nhưng Ngọc Lưu Ly tuyệt đối tin tưởng hắn. Lúc này, nàng cẩn thận đặt chậu nước xuống rồi đứng sau lưng quan sát.

“Các ngươi nhớ bịt mũi cẩn thận.”

Tất cả đều hồi hộp nhìn từng động tác của Nguyễn Nam. Lúc này, chỉ thấy hắn thả viên đan dược của Trương đan sư vào chậu nước. Trong phút chốc, chậu nước dần sôi sục lên, sau đó liền bốc hơi không còn dấu vết. Mà khi bốc hơi, một luồng khói đen kịt và một mùi hôi liên tục bốc ra khiến cho tất cả đều hít thở không thông.

“Trương đan sư, đây là chuyện gì?”

Ngọc Lưu Minh sau khi hít phải luồng khí đen kia liền cảm thấy bản thân vô lực, linh khí trong cơ thể nhanh chóng mất đi. Cũng may có vị thiếu niên kia nhắc nhở từ trước, nếu không tu vi của ông cũng bị tổn hại nặng nề rồi.

“Ta… ta…”

Trương đan sư kinh hãi lắp bắp không nói nên lời. Đan dược này không phải là người đó đưa cho mình sao? Tại sao lại có thể thành ra như vậy.

“Ông không dám nói thì để ta nói hộ ông. Đan dược này người bình thường uống vào xác thực không sao nhưng đối với tu tiên giả chính là chí mạng. Khi đan dược này vào trong cơ thể tiếp xúc với linh khí sẽ tạo ra một loại khí độc, loại khí độc này sẽ từ từ hút cạn linh khí trong cơ thể và ăn mòn lục phủ ngũ tạng của tu tiên giả. Cho người khác dùng loại đan dược này, ta nói ông là lang băm là quá hời cho ông rồi.”

Nguyễn Nam theo lời của hệ thống nói ra không sót một chữ. Khi hắn vừa dứt lời cũng là lúc hai chân của Trương Đan sư run rẩy, hắn lập tức ngã quỵ xuống dưới sàn.

Vốn hắn không phải là đan sư trung cấp gì cả. Hắn tên thật là Trương Hề, là đan sư sơ cấp của Đan Các. Vì tư chất quá thấp kém, cộng thêm việc lừa lọc khắp nơi nên đã sớm bị Đan Các khi trừ. Lần này hắn đến đây vì có người đến nhờ hắn diễn một vở kịch. Vì thù lao quá lớn nên hắn liền vui mừng đồng ý. Không ngờ đến cuối cùng chuyện này lại liên quan đến mạng người.

Hắn đang muốn lên tiếng phân trần thì “oanh” một tiếng. Thể thể hắn bị trúng một chưởng bay ra ngoài. Nhìn thương thế trên người thì e rằng khó thoát khỏi cái chết.

“Uổng công cho ta xem ngươi như là khách quý, không ngờ ngươi lại dám hại phụ thân của ta.”

Ngọc Lưu Thành tức giận quát lớn. Ông ta thu chưởng lại xong cũng xin phép rời đi.

“Công tử, cảm ơn ngài rất nhiều. Nếu không có ngài ra tay, e rằng ta đã phải mang tội bất hiếu rồi.”

Sau khi Ngọc Lưu Thành rời đi, Ngọc Lưu Minh mới xoay sang Nguyễn Nam tạ lỗi.

“Không có gì, Ngọc gia chủ không cần khách khí. Dù sao ta cũng đồng ý với Ngọc cô nương là ra tay cứu cha ngài.”

Nguyễn Nam xua tay đáp. Hắn đã nhận lời của Ngọc Lưu Ly, việc vạch trần Trương đan sư kia chỉ là bất khả kháng mà thôi.

“Cứu cha ta?”

Ngọc Lưu Minh kinh ngạc đáp. Hắn tưởng rằng vị công tử này chỉ là bằng hữu của con gái đến nhà chơi, không ngờ lại là một vị đan sư.

“Đúng vậy thưa cha. Nguyễn công tử chính là đến đây để chữa bệnh cho ông nội.”

Thấy Ngọc Lưu Minh tỏ ra kinh ngạc, Ngọc Lưu Ly liền lên tiếng khẳng định.

“Nếu như Nguyễn công tử ra tay thì tiểu Minh ngươi không cần phải lo lắng nữa.”

Tần Hạc nghe xong cũng gật đầu tán đồng. Công tử là người như thế nào chứ? Ngài ấy đã ra tay thì lão bạn già của ông xem như nhặt về được một mạng rồi.