Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 23: Thoát thai hoán cốt



“Công tử, xin ngài cứ tự nhiên.”

Tần Hạc cúi đầu hành lễ với Nguyễn Nam rồi lui xuống chuẩn bị trà. Không còn người trò chuyện, Nguyễn Nam đành bắt đầu quan sát xung quanh căn nhà.

Mặc dù trong phòng có không ít thiết bị tối tân nhưng phong cách và cách bài trí căn nhà này quả thực không khác gì so với những bộ phim cổ trang mà hắn từng xem trước kia. Ngoài những thứ máy móc ra thì tất cả đồ dùng đều được làm bằng gỗ.

Diện tích căn nhà này cũng không lớn lắm, thậm chí so với nhà của hắn ở trong rừng còn nhỏ hơn một chút. Nhìn cảnh này, Nguyễn Nam không khỏi cảm khái.

“Tần lão mặc dù cũng là tu tiên giả nhưng so với Ngọc gia thì cách biệt quá lớn. Tu tiên giả không có gia tộc chống lưng quả thực quá khổ rồi.”

Nguyễn Nam cảm thấy thương cảm với hai ông cháu Tần Hạc nhưng hắn không biết rằng, tất cả tài sản của Tần Hạc đều đặt vào trong liên minh tu tiên. Nếu như để so sánh quy mô hiện giờ thì liên minh tu tiên hoàn toàn không thua kém Ngọc gia một chút nào.

“Không biết công tử hôm nay đến đây có điều gì cần dặn dò.”

Đặt khay trà xuống bàn, Tần Hạc lập tức ngồi một chỗ như chờ đợi điều gì đó. Nhìn cảnh tượng này, không biết ai mới là chủ nhà ai mới là khách nữa.

Tần Hạc được ba vị lão huynh kể lại, công tử rất ít khi rời khỏi khu rừng của mình. Lần này ngài ấy rời đi, lại chủ động đến tìm ông, chắc chắn là để phân phó chuyện rất quan trọng. Mặc dù không biết công tử muốn giết người hay lật gia tộc nhà người ta lên, nhưng Tần Hạc thề rằng, nếu công tử đã phân phó, ông ta nhất định sẽ khiến công tử hài lòng.

Thấy Tần Hạc mãi không có động tĩnh gì, Nguyễn Nam cũng cảm thấy sốt ruột. Lúc này hắn mới dè dặt hỏi.

“Tần lão có biết một dị năng giả tên Phi Điểu không?”

“Ta có biết một chút.”

Tần Hạc gật đầu đáp.

Phi Điểu là lính đánh thuê nổi tiếng ở thành phố này, Tần Hạc cũng đã từng chạm trán với đối phương vài lần nhưng đều chịu thiệt thòi lớn dưới tay đối phương. Thậm chí, có không ít bằng hữu của ông đã chết dưới tay Phi Điểu.

“Chẳng lẽ hắn đắc tội với công tử?”

Tần Hạc lập tức nghĩ ngay đến vấn đề này. Phi Điểu được sự bảo hộ của Ưng tổ và những kẻ thuê mình nên hành động vô cùng ngang ngược. Với tính cách này, việc hắn đắc tội với công tử là hoàn toàn có khả năng.

Vốn ông còn có chút e ngại đội trưởng Ưng tổ nên không muốn tìm Phi Điểu để báo thù. Nhưng lần này hắn đã đắc tội với công tử, ông càng có thêm một lý do để giết hắn. Cho dù tổ trưởng Ưng tổ có lợi hại đến đâu, chỉ cần ông nhờ các lão bằng hữu đến trợ giúp, ông không tin hắn dám vì một Phi Điểu mà hủy hoại tiền đồ của Ưng tổ được.

“Công tử an tâm, ta nhất định sẽ bắt hắn đến đây tạ tội với ngài.”

Tần Hạc vỗ ngực cam đoan.

“Ta nói muốn bắt hắn bao giờ?”

Nguyễn Nam ngạc nhiên nói. Mặc dù hắn cũng không ưa gì hành động của đối phương, nhưng hắn cũng không phải là người thích đi tìm rắc rối. Hơn nữa, hắn đã nghe mọi người nói, Phi Điểu là dị năng giả cấp 6, thực lực xem như đứng đầu ở thành phố này. Xem như hắn muốn bắt đối phương thì cũng sẽ không phiền đến Tần Hạc ra tay. Bởi lẽ trong trí nhớ của hắn, Tần Hạc ngay đến đám dã thú trong rừng của mình còn đánh không lại, làm sao có thể so sánh được với dị năng giả cấp 6 kia chứ? Lần này hắn đến đây là vì chuyện khác.

“Ta nghe nói hắn đã từng giao chiến với Ngọc tiểu thư?”

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, để tránh mất thời gian Nguyễn Nam cũng đành nói thẳng.

“Quả thực là có chuyện này. “

Tần Hạc gật đầu đáp. Mặc dù không tận mắt chứng kiến nhưng ông cũng được chính tai cháu gái mình kể lại. Lúc đó ông cũng vô cùng bất ngờ, bởi một cô gái như Ngọc Lưu Ly lại có thể đánh thắng được lão hồ ly có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Phi Điểu.

“Nàng ta có bị thương gì không?”

Nguyễn Nam gấp rút hỏi. Điệu bộ này của hắn khiến cho Tần Hạc cảm thấy bất ngờ. Nhưng ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng ông cũng hiểu rõ vấn đề.

Chuyện của Ngọc Lưu Ly và công tử, ông cũng có biết một chút. Ông nhớ lúc đó Ngọc Lưu Ly còn tự nhốt mình trong phòng buồn bã suốt mấy ngày. Ông tưởng rằng công tử đã từ chối đề nghị của nàng, nhưng nhìn biểu hiện của ngài ấy, dường như vẫn rất quan tâm đến tình trạng của nàng.

Mặc dù không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào, nhưng Tần Hạc cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều. Chuyện tình cảm của giới trẻ, một lão già như ông cũng không hiểu được.

“Khụ… khụ!”

Bị Tần Hạc nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, Nguyễn Nam cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn lập tức ho nhẹ để nhắc nhở đối phương.

“Xin lỗi công tử, vừa rồi lão già này bỗng dưng nhớ đến một chuyện quan trọng nên có chút thất lễ. Mong công tử bỏ qua cho.”

Tần Hạc biết bản thân có chút thất thố nên liền lập tức xin lỗi. Sau khi thấy Nguyễn Nam không có biểu hiện tức giận thì mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, ông ta liền thuật lại toàn bộ lời của Tần Nhiễm.

“Ta nghe Tần Nhiễm kể lại. Mặc dù Lưu Ly có bị thương nhưng chỉ là thương tích ngoài da mà thôi.”

Mặc dù biết khi giao chiến không thể tránh khỏi bị thương, thậm chí là mất mạng nhưng khi nghe đến Ngọc Lưu Ly bị thương, Nguyễn Nam cảm thấy tim chợt nhói lên. Lúc này, hắn liền lấy trong túi ra ba cái lọ sứ nhỏ đưa đến cho Tần Hạc.

“Đây là thuốc bồi bổ cơ thể, còn đây là thuốc bôi bên ngoài, có thể giúp thương thế mau lành, phiền Tần lão giúp ta đưa cho Ngọc tiểu thư. Còn lọ còn lại xem như một chút lòng thành vì đã chuyển thuốc giúp ta.”

“Đa tạ công tử, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”

Cầm ba chiếc lọ sứ trên tay, Tần Hạc cảm thấy vui mừng đến phát điên. Mặc dù chiếc bình được đậy rất kỹ nhưng cũng không thể che đậy được mùi thơm và lượng linh khí khổng lồ tỏa ra.

Mặc dù chỉ được nhận một lọ, nhưng như vậy cũng là quá đủ với Tần Hạc rồi. Chỉ cần đi giao đồ liền có thể nhận được loại thuốc còn quý hơn đan dược thượng phẩm gấp mấy lần. Có bảo ông ta đi giao đồ cho công tử cả đời, ông ta cũng vui vẻ đồng ý.

Quả thực người lớn tuổi rất trân quý những loại thuốc bồi bổ cơ thể. Chỗ thuốc này còn là do Nguyễn Nam tốn rất nhiều công sức để hái trong rừng về điều chế. Hắn không tự tin có thể so sánh với linh đan diệu dược nhưng so với các loại đan dược thông thường, chắc chắn loại thuốc của hắn tốt hơn rất nhiều lần. Thấy Tần Hạc nâng niu ba lọ thuốc như bảo bối, Nguyễn Nam bất giác bật cười.

“Sau này có lẽ phải chuẩn bị cho Tần lão thêm vài loại dược thảo tốt mới được.”

Nguyễn Nam sau khi từ biệt Tần Hạc liền ra ngoài tìm một phòng trọ nhỏ để ở. Cho dù Tần Hạc có cố gắng níu kéo đến đâu hắn cũng không đồng ý ở lại nhà ông. Dù sao trong nhà Tần Hạc vẫn còn một cô gái là Tần Nhiễm, mặc dù cả hai trong sạch nhưng như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta.

Ngày hôm sau, tại Ngọc gia. Lúc này, có một cô gái đang giữ khư khư hai lọ sứ nhỏ trong tay. Thỉnh thoảng nàng vừa nhìn lọ thuốc vừa mỉm cười.

“Tỷ tỷ, mặc dù ta biết tỷ rất vui nhưng tỷ đã ngắm hai lọ thuốc này suốt mấy tiếng đồng hồ rồi đấy.”

Nhìn bộ dáng si mê của Ngọc Lưu Ly, Tần Nhiễm chỉ biết ôm đầu cười khổ. Tỷ tỷ tốt này khi biết công tử tặng thuốc cho nàng thì liền vui vẻ ra mặt. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ngọc Lưu Ly nâng niu một thứ gì đó đến như vậy.

“Muội muội, muội nói xem nếu ta dùng Băng Thanh Mộc để bảo quản thì có thể bảo quản được loại thuốc này trong bao lâu.”

Ngọc Lưu Ly lúc này lại đưa ra lời đề nghị không hề liên quan đến câu nói của Tần Nhiễm.

“Ta xin nhắc lại với tỷ một lần nữa. Thuốc là để dùng chứ không phải để ngắm.”

Tần Nhiễm cảm thấy Ngọc Lưu Ly sắp hết thuốc chữa rồi. Băng Thanh Mộc là loại gỗ thuộc tính hàn quý hiếm này thường chỉ được dùng để luyện chế đan dược cực phẩm. Người nghĩ đến việc dùng nó để bảo quản hai lọ thuốc chắc chỉ có một mình vị tỷ tỷ của nàng nghĩ đến mà thôi.

“Nhưng…”

“Không nhưng gì cả. Tỷ thử nghĩ xem, nếu như tỷ không dùng, đến lúc đó công tử hỏi thì tỷ biết trả lời như thế nào?”

Quả nhiên lời nói của Tần Nhiễm khiến cho Ngọc Lưu Ly phải suy nghĩ lại. Mặc dù lúc này nàng không tình nguyện nhưng vẫn phải làm theo lời Tần Nhiễm.

Lọ thuốc vừa mở ra, một mùi hương cực kỳ khó chịu bốc ra khiến cả hai lập tức bịp mũi lại. Tần Nhiễm nhăn mặt nói.

“Công tử có gửi nhầm thuốc cho tỷ không?”

Ngay cả Ngọc Lưu Ly cũng không thể chịu được cái mùi này, nhưng nghĩ đến chủ nhân của cái lọ thuốc này, Ngọc Lưu Ly liền can đảm đổ một chút ra bàn tay.

Đây là lần đầu tiên các nàng trông thấy loại thuốc kỳ dị như thế này. Loại chất lỏng màu đen đặc sệt này dường như còn đang cử động nữa.

“Tỷ tỷ, hay là đừng thử nữa.”

Đến lúc này, Tần Nhiễm lại là người ngăn cản Ngọc Lưu Ly. Mặc dù biết công tử sẽ không làm hại nàng ta nhưng thứ này thật sự có thể chữa bệnh được hay sao?

Trước lời khuyên ngăn của Tần Nhiễm, Ngọc Lưu Ly đắn đo một lúc rồi cũng quyết tâm bôi thử vào vết thương của mình.

“A…!”

Khi thuốc vừa chạm vào vết thương thì liền ngấm vào da rồi biến mất. Ngọc Lưu Ly lúc này chỉ thấy toàn thân đau nhức, cho dù với tu vi Nguyên Anh cảnh của nàng cũng nhịn không được mà kêu lên đầy đau đớn.

“Tỷ không sao chứ?”

Đứng một bên nhìn thấy cảnh này, Tần Nhiễm liền gấp gáp đến đỡ Ngọc Lưu Ly. Nhưng lúc này, nàng ta lại xua tay ra hiệu bản thân không có vấn đề gì. Bởi vì sau cảm giác đau đớn nhất thời đó, Ngọc Lưu Ly cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái. Cảm giác này giống như đang thoát thai hoán cốt vậy.