Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 3: Hệ thống gợi đòn



“Tần lão, nể tình ông lớn tuổi, lại đang gặp khó khăn nên ta chỉ lấy 1 tỷ đồng mà thôi. Ông an tâm, không mắc một chút nào đâu. Mảnh đất này vô cùng rộng rãi, rất thích hợp làm chỗ để tu luyện. Hơn nữa cảnh vật lại vô cùng đẹp, có núi, có sông, cho dù không dùng làm nơi tu luyện cũng có thể làm nơi an hưởng tuổi già.”

Nguyễn Nam miệng hoạt động không ngừng kể ra hàng trăm lợi ích về mảnh đất mình đang bán thì chợt quay sang thấy Tần Hạc mặt mày tái mét, hai mắt trắng dã, cả người run rẩy như sắp ngất đến nơi rồi.

“Tần lão, ông không sao chứ?”

Nguyễn Nam nhanh chóng tiến đến dìu ông ta ngồi xuống ghế. Trong lòng hắn có chút buồn bực. Đất của hắn mặc dù ở nơi khỉ ho cò gáy nhưng thực sự có rất nhiều điểm tốt, chỉ là bình thường có không ít dã thú, nhưng đối với tu tiên giả thì đây không hẳn là vấn đề quá lớn. Không ngờ lão đầu này vừa nghe đến cái giá 1 tỷ liền thiếu chút nữa ngất đi, thật phí hoài công phu thuyết phục của hắn nãy giờ.

“Nghĩ lại thì cũng tội lão đầu này. Dù sao tu tiên giả vốn không khá giả gì, nơi tu luyện cũng vừa bị người ta cướp mất. E rằng tài sản cũng không còn bao nhiêu, nghe đến số tiền lớn như vậy không ngất mới là lạ.”

Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyễn Nam chờ Tần Hạc tỉnh táo một chút rồi nói.

“Được rồi! Xem như lần này ta giúp người một chút. 500 triệu, ta trực tiếp giảm cho ông một nửa. Thế nào?”

“Công… công tử… đất của ngài… ta… ta không mua nổi…”

Nghe từng chữ lắp bắp trong miệng của Tần Hạc, Nguyễn Nam lúc này chỉ biết kìm nén nỗi đau, hắn cố gắng níu kéo một chút hy vọng.

“Vậy chi bằng ta lại giảm cho ông một chút nữa. 20 triệu! Ông an tâm, mảnh đất này tuyệt đối đáng giá.”

Đây đã là cái giá cực hạn mà hắn giảm rồi. Hắn đã từng tham khảo giá đất trên mạng, tuyệt đối đây là cái giá rẻ nhất từ trước đến giờ.

“Công tử thứ lỗi, quả thực lão già này không thể mua được.”

Tần Hạc cười khổ đáp. Mảnh đất này của công tử, ông ta không phải không mua được mà là không dám mua.

Vừa nãy lão xém chút ngất đi không phải là vì giá mảnh đất này quá cao mà là khi công tử mở lời, trong phút chốc ông liền cảm nhận được cỗ linh khí cường đại tỏa ra khắp xung quanh nghiền ép. Cho dù là đại trận ở gia tộc tu tiên giả cũng chỉ bằng một góc nhỏ ở nơi đây.

Đừng nói là 1 tỷ, cho dù 100 tỷ lão cũng có thể lấy ra, nhưng mảnh đất này lão không dám ở. Linh khí nhiều tốt cho tu tiên giả, nhưng quá nhiều lại khiến tu tiên giả có tu vi thấp không thể chịu nổi. Chưa kể đến xung quanh có không ít đại yêu thực lực vô cùng mạnh mẽ, chẳng may công tử không có ở đây thì e rằng ông sẽ trở thành bữa ăn của bọn chúng mất.

Mặc dù điều này có thể khiến công tử không vui nhưng ông cũng không thể nào làm khác được.

“Được rồi, ta cũng không ép buộc ông nữa.”

Tuy có chút thất vọng nhưng Nguyễn Nam cũng đành phải chấp nhận sự thật này. Dù sao chuyện này hắn cũng đã trải qua không ít lần rồi. Ít nhất thì Tần lão cũng không như những người trước đây, vừa nghe hắn nói xong liền lập tức hoảng sợ bỏ chạy.

“Tần công tử, cũng đã muộn rồi, ta xin phép về trước, hôm khác sẽ đến đây báo đáp ân tình hôm nay.”

Thấy công tử không nói gì, Tần Hạc liền cáo từ rời đi. Trên thực tế ông ta đang muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này để tìm một chỗ nào đó thăng cấp tu vi. Từ nãy đến giờ ông ta cố gắng áp chế không đột quá, bây giờ đã sắp đến cực hạn rồi. Nếu như không nhanh chóng rời đi, ở trước mặt tiền bối đột phá e rằng sẽ khiến ngài ấy không vui.

“Tần lão có lòng rồi. Khi nào rảnh rỗi lại ghé chơi. Ta thấy ông có vẻ thích trà này nên tặng cho ông một ít, hy vọng ông không chê.”

“Cảm ơn công tử, lần sau đến lão già này nhất định sẽ báo đáp ân tình này.”

Nhận túi trà trong tay Nguyễn Nam, Tần Hạc có chút xúc động không kìm được. Thứ bảo vật này nếu như tận dụng tốt, rất có thể sẽ giúp tu tiên giả trở mình.

Nhìn bóng lưng của Tần Hạc rời đi, Nguyễn Nam khẽ thở dài. Hắn biết mỗi khi thất bại thì lỗ tai của hắn lại bị dày vò.

Suy nghĩ của hắn chưa dứt thì quả nhiên thứ đó cũng đến. Trước mặt hắn lúc này liền xuất hiện một cái bảng điện tử trôi nổi giữa không trung, bên trên bảng điện tử chỉ xuất hiện một cái biểu cảm khinh thường.

“Chúc mừng ký chủ đã thất bại liên tiếp 50 lần trong việc thuyết phục tu tiên giả mua đất.”

“Ta nói ký chủ ngươi nghe, làm việc gì ắt phải có tâm và có tầm nhìn. Ngươi cứ như vậy thì bao giờ mới có thể thuyết phục được người khác mua đất? Hệ thống ta quả thực là quá đen đủi khi gặp phải ký chủ như ngươi mà.”

“Nếu không phải ngươi nghe ta mua quyển sách này thì đã không thất bại thảm hại như ngày hôm nay rồi.”

Lúc này, bên tai hắn không ngừng vang lên âm thanh chế giễu. Cái thứ phiền phức nhiều lời này chính là hệ thống mà hắn được tặng khi xuyên đến thế giới này.

Trở lại lúc sau khi Nguyễn Nam bị đâm chết.

“Tiểu bằng hữu, mau tỉnh dậy đi.”

Trong cơn mê man, Nguyễn Nam nghe thấy âm thanh quen thuộc bên tai. Từ từ mở mắt ra, hắn thấy người trước mắt lúc này chính là lão ăn xin - bằng hữu đã mất trước đây của hắn.

“Gặp ông thế này, không lẽ tôi cũng?”

Lão ăn xin không trả lời mà chỉ âm thầm gật đầu.

“Vậy cặp vợ chồng đó ra sao rồi?”

Nguyễn Nam lại tiếp tục hỏi.

“Người vợ không sao, người chống bị thương khá nặng, e rằng phải nằm viện vài tháng. Cũng may nhờ có cậu kéo dài thời gian mà cảnh sát mới có thể đến ứng cứu kịp thời.”

“Vậy còn đám cặn bã đó?”

Nghe thấy cặp vợ chồng kia không nguy hiểm đến tính mạng, Nguyễn Nam liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến đám cặn bã kia, hắn liền trở nên cực kỳ phẫn nộ.

“Ông già thằng tóc đỏ là chủ tập đoàn lớn, quen biết khá rộng. Chuyện này chỉ trong vài tuần là đã biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Lão ăn xin lắc đầu thở dài đáp. Ngay đến một người như lão cũng cực kỳ bất mãn trước chuyện này.

Nghe lão ăn xin nói xong, Nguyễn Nam cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng hắn biết, cuộc sống này vốn không bao giờ bình đẳng. Kẻ có tiền có quyền có thể xem mạng người như cỏ rác. Người bình thường chỉ có thể im lặng bị dẫm đạp dưới chân nếu muốn sống tốt mà thôi.

“Cậu có hối hận không?”

Thấy Nguyễn Nam trầm ngâm, lão ăn xin lại tiếp tục hỏi.

“Nếu biết chuyện sẽ như vậy thì tôi nên mạnh tay với thằng cặn bã kia hơn rồi.”

Nguyễn Nam cười lớn đáp.

Bộ dạng của Nguyễn Nam lúc này liền khiến cho lão ăn xin cũng bật cười theo. Tiểu bằng hữu này của ông lúc nào cũng vậy, luôn vui vẻ hoạt bát và biết giúp đỡ người xung quanh.

Trầm ngâm một lát, lúc này lão ăn xin lại mở lời.

“Tiểu bằng hữu, cậu còn muốn tu tiên không?”

Nguyễn Nam có chút ngạc nhiên khi ông ta lại hỏi như vậy. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn mỉm cười đáp.

“Tu tiên từ trước đến nay vẫn luôn là ước mơ của cháu. Nếu có thể tu tiên thì cháu đã có thể dễ dàng cứu được cặp vợ chồng kia rồi.”

“Ha Ha… tốt! Rất tốt!’

Lão ăn xin nhìn biểu hiện của Nguyễn Nam thì vô cùng hài lòng. Lão ngửa mặt lên trời cười lớn, miệng lại lẩm bẩm một câu khó hiểu.

“Nếu là cháu thì chắc chắn có thể…”

Mặc dù Nguyễn Nam không biết lão ăn xin đang nói chuyện gì, nhưng hắn thấy ông ta hưng phấn như vậy cũng không muốn quấy rầy ông ấy.

Sau khi chấm dứt trận cười, lão ăn xin từ từ tiến đến gần Nguyễn Nam. Trước khi Nguyễn Nam kịp phản ứng lại thì hắn đã bị lão ăn xin xô ngã.

Thân thể hắn ngã ngửa ra đằng sau, nhưng kì lạ là hắn thân thể hắn không chạm đất mà lại giống như rơi vào khoảng không vô tận. Trước khi ánh sáng trước mắt hắn biến mất, hắn còn nghe thấy âm thanh của lão ăn xin bên tai.

“Tiểu bằng hữu, lão già này có món quà cuối trước khi chia tay cậu, hy vọng nó sẽ giúp ích cho cậu sau này. Tu tiên giả trông cậy vào cậu rồi.”

Kết thúc hồi tưởng trở về với thực tại. Trước mặt của Nguyễn Nam bây giờ vẫn là hệ thống với cái biểu cảm cực kỳ gợi đòn kia. Lúc này, trên tay nó còn có thêm một quyển sách, chính là cái quyển mà nó hết lần này đến lần khác dụ dỗ hắn mua - đạo của kinh doanh đa cấp.

Nghĩ lại thì không biết lão ăn xin cho hắn cái hệ thống này là bàn tay vàng hay cục nợ nữa. Thử nghĩ một chút mà xem? Hệ thống người ta thì cung cấp cho ký chủ linh căn thượng cấp, linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo dùng không hết. Hệ thống của hắn thì sao? Trực tiếp nói thẳng với hắn: “Nếu ngươi muốn tu tiên thì phải bán hết số đất này cho tu tiên giả.”

Nếu chỉ có vài mảnh đất thì hắn sẽ không nói làm gì, đằng này cái hệ thống vứt cho hắn mảnh đất có diện tích hơn cả rừng Amazon. Với cái diện tích này thì e rằng đến đời chắt của hắn cũng chưa thể tu tiên được mất.

Càng quá đáng hơn mỗi khi hắn bán đất thất bại, cái hệ thống chết tiệt này lại xuất hiện chế giễu hắn. Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ ném cái hệ thống này vào thùng rác mới có thể hả giận.

“Ký chủ, ngươi đần mặt ra đó để làm gì? Vốn ngươi đã không đẹp trai gì rồi, bây giờ lại càng khó nhìn hơn. Ngươi cứ như vậy không biết đến bao giờ mới có thể bán hết số đất trong tay đây? Nhìn ngươi như vậy bổn hệ thống cũng thấy có chút tội nghiệp. Như vậy đi, quyển sách chí bảo này ta bán cho ngươi giá 500 điểm. Thế nào? Rất hời có đúng không? Còn không mau cảm tạ bổn hệ thống.”

Thấy Nguyễn Nam đứng trầm ngâm một chỗ, hệ thống liền lượn lờ trước mặt hắn tỏ vẻ hào phóng nói.

“Ngươi cứ giữ lại mà dùng.”

Nguyễn Nam bật cười đáp.

Cái hệ thống này mặc dù thường ngày không đáng tin nhưng cũng đã giúp ích cho hắn rất nhiều. Không những cung cấp nhà ở, tiện ích các thứ mà còn dạy hắn võ thuật cơ bản để tự vệ trước dã thú. Công bằng mà nói, nếu không có hệ thống có lẽ hắn đã mất mạng từ lâu rồi.

“Ngươi cười như vậy là có ý gì? Bổn hệ thống không thích đàn ông đâu nhé. Nhưng ký chủ ngươi nếu như mua sách thì ta có thể suy nghĩ lại.”

“Cút!”

Nguyễn Nam tức giận mắng. Hắn rút lại cái cảm giác biết ơn lúc nãy, cái hệ thống khốn kiếp này chung quy vẫn gợi đòn như bình thường.