“Ngọc tiểu thư, ta khuyên cô đừng nên nhúng tay vào chuyện này. Cho dù là Ngọc gia cũng không thể đắc tội cùng lúc với hai thế lực lớn của chúng ta đâu.”
Ngọc Lưu Ly xuất hiện hoàn toàn ngoài dự kiến của Lạc Hạo. Hắn lúc này hy vọng rằng Ngọc Lưu Ly sẽ vì lợi ích của Ngọc gia mà nhắm mắt bỏ qua chuyện này hôm nay.
Nhưng Lạc Hạo đã đánh giá quá thấp mối quan hệ của Ngọc Lưu Ly và Tần Nhiễm. Nàng ta không hề bị lời đe dọa của Lạc Hạo mà chùn bước. “Xoẹt” một tiếng, thanh kiếm của Ngọc Lưu Ly liền chém xuống đất tạo một đường ngang trước mặt bọn hắn. Lúc này, nàng lạnh lùng lên tiếng.
“Hôm nay nếu các ngươi còn dám bước qua vạch này, ta cũng không ngại lấy mạng của các ngươi đâu.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại thể hiện tất cả quyền uy của Ngọc Lưu Ly. Lạc Hạo và Lôi Thâm cũng không dám có chút nghi ngờ lời nói của nàng. Bởi vì chỉ từ uy áp trên người nàng tỏa ra cũng đủ khiến cả hai không dám hít thở mạnh.
“Hy vọng Ngọc tiểu thư sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay.”
Một Tần Nhiễm đã khó đối phó, bây giờ lại thêm một Ngọc Lưu Ly thực lực lại càng khủng bố hơn. Lôi Thâm và Lạc Hạo biết hôm nay có tiếp tục ở lại cũng không thu được bất cứ lợi ích gì. Lúc này, bọn hắn đành phải dẫn người của mình rút lui.
Nhìn kẻ địch vội vã rời đi, Tần Nhiễm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm nay, nếu không có Ngọc Lưu Ly thì không chỉ nàng mà ngay cả chúng đệ tử của liên minh tu tiên đều phải bỏ mạng trong bí cảnh rồi.
“Đầu tiên nên tìm một nơi an toàn trước đã.”
Mặc dù Ngọc Lưu Ly rất muốn để Tần Nhiễm và các đệ tử của liên minh tu tiên nghỉ ngơi một chút nhưng thời gian hoàn toàn không cho phép. Khi triển khai linh thức để dò tìm Tần Nhiễm, nàng phát hiện ở xung quanh đây cũng có rất nhiều thế lực khác. Nếu như cứ tiếp tục ở lại đây e rằng sẽ gặp phiền phức lớn.
Tần Nhiễm cũng biết động tĩnh vừa rồi nhất định sẽ kéo các thế lực khác đến đây. Vì vậy khi Ngọc Lưu Ly đề nghị, nàng lập tức kêu gọi các đệ tử của liên minh tu tiên chuẩn bị rời đi.
Nhóm người theo sự chỉ dẫn của Ngọc Lưu Ly cũng tìm đến được một hang động ẩn sau thác nước. Sau khi bố trí vài trận pháp phòng hộ xung quanh thì lúc này Ngọc Lưu Ly mới an tâm trở về tụ họp cùng với đám người Tần Nhiễm.
“Vất vả cho tỷ rồi.”
Khi thấy Ngọc Lưu Ly trở về, Tần Nhiễm liền nhiệt tình tiếp đón. Ngay cả những đệ tử khác của liên minh tu tiên cũng không giấu được sự vui mừng khi thấy Ngọc Lưu Ly trở lại..
“Không cần phải khách sáo. Việc quan trọng bây giờ là các ngươi cần phải dưỡng thương cho thật tốt để chờ thí luyện thực sự của bí cảnh mở ra.”
Ngọc Lưu Ly lập tức căn dặn. Dù sao với thực lực của liên minh tu tiên bây giờ, muốn tranh đoạt những thứ xuất hiện bên trong bí cảnh lúc này là điều không thể.
Tần Nhiễm cũng biết những gì Ngọc Lưu Ly nói hoàn toàn là sự thật. Liên minh tu tiên bây giờ thậm cho dù là bảo toàn tính mạng còn khó khăn chứ đừng nói đến tranh đoạt bảo vật với các thế lực khác.
Khác với những bí cảnh khác, mỗi một lần bí cảnh này mở ra đều là một nơi hoàn toàn khác biệt so với trước kia. Chính vì vậy mà cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng, số thiên tài địa bảo bên trong bí cảnh vẫn không hề cạn kiệt. Cũng vì nguyên nhân này mà rất nhiều thế lực luôn dốc lòng bồi dưỡng các thiên tài dưới 20 tuổi để tiến vào bên trong bí cảnh nhằm tranh đoạt tài nguyên.
“Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ ở đây với chúng ta, vậy còn Ngọc gia thì sao?”
Mặc dù Ngọc Lưu Ly có thể ở lại khiến cho Tần Nhiễm rất vui nhưng nàng cũng có chút băn khoăn trong lòng. Tuy Ngọc gia thực lực mạnh hơn liên minh tu tiên rất nhiều nhưng thiếu đi Ngọc Lưu Ly, bọn họ thực sự có thể chống lại các thế lực khác chứ? Dù sao Ngọc Lưu Ly không chỉ là thủ lĩnh của bọn họ mà nàng còn là người có tu vi cao nhất trong lớp trẻ của Ngọc gia.
“Thực ra chuyện là như vậy.”
Ngọc Lưu Ly biết dù nàng có cố giấu đi chăng nữa Tần Nhiễm sớm muộn gì cũng biết sự thật. Lúc này nàng đành đem tất cả sự việc kể lại cho Tần Nhiễm.
“Ta thực sự không biết nên cảm thấy tỷ đáng thương hay đáng trách nữa.”
Tần Nhiễm nghe xong liền tức giận nói. Nàng rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao Ngọc Lưu Ly hết lần này đến lần khác lại để mặc cho Ngọc Lưu Linh được đà lấn tới như vậy. Cho dù là một người ngoài như nàng cũng cảm thấy bất bình thay cho Ngọc Lưu Ly.
“Được rồi, đuổi một đại thần như tỷ đi là do bọn họ ngu ngốc. Chi bằng tỷ ở lại dẫn dắt liên minh tu tiên giúp ta đi. Đến lúc ra khỏi đây, ta sẽ chia cho tỷ một nửa số bảo vật lấy được.”
Ngọc Lưu Ly không những thông minh cơ trí mà còn hiểu rõ bí cảnh hơn ai hết. Nếu được nàng ta dẫn dắt thì nguy hiểm cũng sẽ ít đi vài phần. Lời đề nghị này của Tần Nhiễm liền được rất nhiều đệ tử của liên minh tu tiên tán đồng. Dù sao, bảo vật có tốt đến mấy mà không có mạng để sử dụng thì cũng bằng không mà thôi.
Dưới sự nài ép của Tần Nhiễm, Ngọc Lưu Ly cũng đồng ý dẫn dắt liên minh tu tiên với điều kiện phải ra tay giúp đỡ khi Ngọc gia gặp nguy hiểm. Về phần bảo vật lấy được, nàng nhất quyết sẽ không nhận bất cứ thứ gì.
Biết Ngọc Lưu Ly nhất định sẽ không bỏ rơi Ngọc gia nên Tần Nhiễm cũng vui vẻ đồng ý. Dù sao ban đầu nàng cũng đã có ý định liên minh cùng Ngọc gia.
Dưới sự chỉ huy của Ngọc Lưu Ly, liên minh tu tiên vô cùng an toàn khi ở bên trong bí cảnh. Mặc dù cũng có vài thế lực tìm đến gây rắc rối nhưng cũng đều bị trận pháp của bọn họ đánh lui. Dù sao các thế lực bây giờ vẫn chỉ thăm dò lẫn nhau chứ chưa đến mức ngươi chết ta sống. Tất cả vẫn còn đang dầu hậu chiêu để có thể tham gia thí luyện sau cùng của bí cảnh.
Ba ngày sau đó, cuối cùng thí luyện của bí cảnh cũng mở ra. Ở trung tâm của bí cảnh lúc này, một tòa tháp khổng lồ bỗng dưng xuất hiện.
“Chào mừng các ngươi đã đến với thí luyện cuối cùng. Tòa tháp này có tổng cộng ba tầng, tương ứng với ba loại khảo nghiệm. Chỉ cần thông qua toàn bộ thí luyện các ngươi sẽ có tư cách tranh đoạt truyền thừa bên trong bí cảnh.”
Một âm thanh vang vọng khắp bốn phương truyền đến tai tất cả mọi người bên trong bí cảnh. Sau khi nghe xong, tất cả các thế lực lớn nhỏ đều lập tức tiến về phía trung tâm bí cảnh để tiến hành tranh đoạt.
“Tỷ tỷ, tỷ có biết ba khảo nghiệm kia là loại hình gì không?”
Sau khi quan sát tất cả mọi hướng nhưng vẫn không thể nhìn thấu được bên trong ngọn tháp này. Tần Nhiễm đành phải ghé sát người Ngọc Lưu Ly hỏi nhỏ.
“Mỗi lần ta đến đây đều là mỗi loại thí luyện khác nhau. Ngọn tháp này cũng là lần đầu tiên ta trông thấy.”
Ngọc Lưu Ly lắc đầu cười khổ. Cho dù nàng đã đọc rất nhiều tư liệu về bí cảnh này nhưng đây là lần đầu tiên nàng trông thấy tòa tháp thí luyện này.
“Ta còn tưởng ngươi đã chết ở đâu rồi, không ngờ lại chạy đến bám chân đám liên minh tu tiên yếu kém kia.”
Lúc này, sau lưng bọn họ vang lên một âm thanh đầy mỉa mai. Khi nhìn lại thì mới phát hiện, người đó không ai khác chính là Ngọc Lưu Linh. Đi bên cạnh nàng không ai khác chính là đại thiếu gia của Minh gia.
“Ta còn tưởng Ngọc đại tiểu thư từ chối liên minh cũng chúng ta là có đối tượng nào ghê gớm lắm, hóa ra lại là đám người liên minh tu tiên. Cũng may Ngọc nhị tiểu thư sáng suốt chứ nếu không để người như ngươi làm thủ lĩnh, Ngọc gia chuyến này chắc chắn sẽ phải thất bại thảm hại rồi.”
Minh Tiên cười lớn châm chọc.
Tần Nhiễm đang muốn tiến lên để cho đối phương một trận thì lúc này lại xuất hiện thêm mấy nhóm người khác.
“Hóa ra Ngọc đại tiểu thư là người bị gia tộc đuổi đi. Lúc trước ta còn tưởng ngươi đại diện cho Ngọc gia lên tiếng nữa kia chứ?”
Người xuất hiện lần này chính là Lôi Thâm và Lạc Hạo. Bây giờ đi cùng bọn hắn còn có thêm rất nhiều người, hiển nhiên là trong thời gian này cũng đã kết liên minh với không ít thế lực khác.
“Hóa ra nàng ta cũng từng đắc tội với Lôi các hạ sao? Nếu đã như vậy chi bằng chúng ta cùng nhau đòi lại công bằng một chút?”
Nếu như để bản thân đơn đấu với Ngọc Lưu Ly, Minh Tiên hoàn toàn không dám. Nhưng nếu như có sự trợ giúp của Lôi Thâm và Lạc Hạo, hắn không tin không thể chế ngự được Ngọc Lưu Ly.
“Chuyện này không biết Ngọc nhị tiểu thư ý kiến thế nào?”
Lạc Hạo nhìn Ngọc Lưu Linh thăm dò.
“Đây là ân oán riêng của các vị với nàng ta, Ngọc gia ta sẽ không tham gia.”
Ngọc Lưu Linh lập tức phất tay nói. Nếu như có thể thấy Ngọc Lưu Ly bị người khác đánh, nàng ta vui mừng còn không kịp chứ đừng nói là ngăn cản.
Khi đám người Minh Tiên bao vây lấy Ngọc Lưu Ly thì một luồng uy áp liền xuất hiện khiến bọn chúng bị đè nằm bẹp dí đất. Lúc này, một giọng nói từ bên trong tháp vang vọng ra bên ngoài.
“Ở tháp thí luyện, nghiêm cấm đánh nhau. Lần sau còn dám vi phạm, giết không tha.”
“Các vị cứ nằm đây cho mát, tiểu nữ không làm phiền nữa.”
Nhìn đám người đang nằm xung quanh mình, Ngọc Lưu Ly liền nở nụ cười châm chọc rồi rời đi.
Thí luyện cuối cùng mặc dù mỗi lần đầu khác nhau nhưng đều nghiêm cấm tư đấu. Chính vì vậy mà vừa rồi, Ngọc Lưu Ly không hề có bất cứ hành động phản kháng nào.