Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 35: Ta phải trở về



Phần thể hiện của Tần Nhiễm quá mức xuất sắc khiến cho những người khác cũng cảm thấy áp lực. Nhưng dù sao bọn họ cũng đều là thiên tài, vượt qua điều kiện tòa tháp đưa ra cũng không phải là vấn đề quá lớn.

“Tiểu nha đầu, đây là thứ mà ta đã hứa với ngươi.”

Khi tất cả kết thúc, một quyển sách liền xuất hiện ở trên không trung rồi bay đến trước mặt Tần Nhiễm. Điều khiến nàng kinh ngạc hơn chính là quyển võ kỹ này lại hoàn toàn đầy đủ chứ không phải chỉ có phần sau như nàng tưởng tượng. Nếu như vậy, nàng có thể đem tặng thứ này cho ông nội để ông ấy truyền lại cho các đệ tử của liên minh tu tiên. Đến lúc đó, liên minh tu tiên lại có thể tiến thêm một bước dài để trở thành thế lực đứng đầu ở đại lục này.

Cẩn thận cất cuốn võ kỹ vào trong túi trữ vật. Tần Nhiễm biết thứ này sẽ khiến cho nhiều người ở đây tranh giành. Tất cả đều đã xem qua phần võ kỹ bên trong bia đá, chắc chắn bọn họ đều ý thức được sự lợi hại của cuốn võ kỹ này. Mặc dù bên trong tháp cấm tranh đấu nhưng nếu ra ngoài thì chắc chắn nàng sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ.

Số người còn lại lúc này cũng chỉ hơn ba mươi người nhưng tu tiên giả và dị năng giả lại chiếm gần một nửa trong số đó. Cả hai đều chú trọng vào tu luyện võ kỹ, có thể thông qua thí luyện tầng này cũng là điều dễ hiểu.

Khác với hai thế lực kia, khoa học giả mặc dù cũng chú trọng rèn luyện cơ thể nhưng lại không tu luyện võ kỹ, những võ kỹ mà bọn họ thi triển đa số đều nhờ máy móc hỗ trợ mà thôi.

Ma pháp sư cũng không khá hơn khoa học giả là mấy, bọn họ chú trọng nghiên cứu ma pháp, mấy thứ võ kỹ như vậy đối với nhiều người cũng là lần đầu tiên thử qua, chính vì vậy mà ngoài kiếm pháp sư ra thì không có một ma pháp sư nào có thể vượt qua thí luyện này cả.

Từ trước đến nay, số lượng tu tiên giả có thể vượt qua thí luyện chưa bao giờ nhiều đến vậy. Lần ngoại lệ này lại khiến cho ba thế lực còn lại phải e dè hơn. Để một thế lực yếu kém hơn chèn ép như vậy, bọn họ đều không thể nuốt nổi cục tức này. Mặc dù không nói ra thành lời nhưng cả ba đều hiểu, phải tiêu diệt tu tiên giả trước mới là quan trọng.

Khác với lần trước, lần này không có bất kỳ cánh cửa nào dẫn đến tầng tiếp theo. Trong khi tất cả còn đang băn khoăn thì lúc này, xung quanh liền tối dần đi. Đến khi ánh sáng trở lại thì tất cả đã phát hiện bản thân từ lúc nào bị dịch chuyển đến nơi khác. Đây là một nơi vô cùng đặc biệt, bởi vì xung quanh ngoài một bầu trời đầy sao ra thì dường như không thể tìm thấy điểm cuối của nơi này ở đâu cả.

Tất cả đều đang cố gắng dò xét xung quanh để tìm hiểu tình hình nhưng lại hoàn toàn vô vọng. Máy móc, linh thức, dị năng, ma pháp… tất cả đều bị vô hiệu khi ở trong căn phòng này.

“Chào mừng các ngươi đã đến với tầng cuối cùng của tháp thí luyện. Trong vòng mười canh giờ, kẻ nào tỉnh dậy đầu tiên sẽ là người chiến thắng thí luyện và lấy được truyền thừa bên trong bí cảnh, những người còn sẽ theo thứ tự hàng thành thí luyện mà nhận được phần thưởng tương ứng. Tuy nhiên các ngươi chỉ có thể dựa vào chính ý chí của bản thân mà vượt qua mộng cảnh. Những kẻ không đủ ý chí có thể mắc kẹt trong mộng cảnh, thậm chí có thể chết ở trong đó không biết chừng.”

Nếu như là lúc trước, tất cả đều cảm thấy tự tin bản thân có thể vượt qua thí luyện này. Nhưng sau lời nói của đối phương, không ít người đang có cảm giác muốn bỏ cuộc. Bởi vì từ khi tiến vào nơi này, tất cả những thủ đoạn mà bọn họ mang bên người đều không thể sử dụng được.

Trong khi tất cả còn đang bàn bạc với nhau thì lại có một người mặc áo choàng trùm kín mặt mũi trốn sang một góc khác.

“Hắc lão! Hắc lão! Ông có nghe ta nói gì không?”

Người này cố gắng nói nhỏ hết mức có thể. Khi hắn đang gấp gáp gọi thì lúc này, có một bóng đen bé bằng ngón tay hiện lên trước mặt hắn.

“Tiểu tử, nơi này vô cùng cổ quái, cho dù là ta cũng không thể nhìn ra bất cứ điểm gì. Hơn nữa tồn tại bên trong tòa tháp này dường như có thể cảm ứng được ta.”

Hắc lão run sợ nói. Khi ông ta cố gắng tìm hiểu xung quanh thì liền cảm nhận được một áp lực vô hình đè nặng lên bản thân. Cũng may đối phương không hạ sát tâm, khi ông ta thu hồi linh thức thì áp lực đó cũng đã biến mất.

“Nếu nói như vậy, chẳng lẽ lần này lại phải dựa vào bản thân ta hay sao?”

Người kia lập tức oán trách.

“Ngươi an tâm, mặc dù ta không thể đối phó được tồn tại bên trong tòa tháp này, nhưng người đó cũng không ra tay với ta. Thí luyện lần này, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi trở thành người đầu tiên thông qua.”

Hắc lão gập đầu khẳng định. Dù sao ở thí luyện tầng 1, ông ta đã lén ra tay với rất nhiều người khác nhưng lại không thấy người bên trong tòa tháp có động tĩnh gì. Chính vì vậy mà ông có thể chắc chắn một điều: “Nếu bản thân không cố gắng tìm hiểu tòa tháp này thì cho dù bản thân có can thiệp vào thí luyện của những người khác, bản thân cũng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.”

Nghe đối phương khẳng định như vậy, người kia cũng cảm thấy an tâm phần nào. Mặc dù hắn tự tin bản thân không hề thua kém người khác, nhưng lần này chỉ có người đầu tiên thông qua mới có thể lấy được truyền thừa, hắn không thể để có một chút sai sót nào được.

Khi tiếng hô vang “bắt đầu” của ngọn tháp vang lên cũng là lúc tất cả đều lập tức ngất đi. Tất cả bọn họ lúc này đều đã rơi vào bên trong mộng cảnh.

Khác với hai thí luyện trước, lần này mỗi người chỉ có thể dựa vào ý chỉ của bản thân để vượt qua. Chính vì vậy mà mỗi người lại chìm đắm trong mỗi mộng cảnh khác nhau. Có người là về quá khứ bản thân, có người lại là chấp niệm, có người lại là một tương lai mà bản thân mơ ước… Điều đáng sợ nhất của mộng cảnh này chính là bản thân người đó lại không thể biết được mình đang ở trong mộng cảnh. Chỉ khi người đó phân biệt được giữa hư và thực, bản thân mới có thể phá vỡ được mộng cảnh.

Bên trong mộng cảnh của bản thân, Tần Nhiễm lúc này là một đứa trẻ sơ sinh. Tiếng khóc chào đời đầu tiên vang lên cũng là lúc nàng nghe thấy một giọng nói êm dịu bên tai. Bên cạnh nàng lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, cả người đầy mồ hôi, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn đang mỉm cười dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nàng.

“Bảo bối của mẹ… chào mừng con đến với thế giới này…”

Trong khi nàng còn đang ngơ ngác thì lúc này, một bàn tay to lớn thô ráp cũng đưa đến và khẽ nói.

“Tiểu công chúa của ta, mau để cha ẵm con một lúc nào.”

Khuôn mặt anh tuấn kia mỉm cười nhìn nàng, nhưng không hiểu tại sao, nàng lại khóc càng to hơn. Đến độ người đàn ông kia chỉ biết luống cuống tay chân mà xin lỗi.

“Tiểu Lam ngoan, đừng khóc nữa. Cha con tuy có hơi vụng về nhưng là người rất tốt, con mau để cha ẵm con một chút đi nào.”

Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng đó, nàng lại bỗng dưng nín khóc. Ngay cả khi người đàn ông vừa làm nàng hoảng sợ bế nàng lên, nàng cũng vui vẻ cười tươi. Có lẽ ngay từ giây phút đó, nàng cảm nhận được, mình chính là con của họ.

Thấm thoát cũng đã 3 năm trôi qua, bây giờ nàng cũng nhận thức rõ hơn về bản thân. Nàng tên là Thanh Lam, người phụ nữ hiền dịu quý tộc đang ngồi thưởng trà ở bên kia chính là mẹ nàng, Nguyệt Linh.

Khi nàng đang nô đùa trên thảm cỏ thì liền bị một đôi bàn tay ôm lấy và nhấc bổng lên trên.

“Tiểu Lam, hôm nay con có ngoan không nào.”

“Hôm nay tiểu Lam được mẹ khen rất nhiều đó.”

Thanh Lam ôm lấy người đàn ông rồi hôn lên má ông ta. Đây là cha của nàng, ông tên Thanh Hồ, là thành chủ của nơi này. Mặc dù công việc của ông luôn bận rộn nhưng ông vẫn cố gắng giành rất nhiều thời gian để chăm sóc gia đình nhỏ của mình.

Lúc này, Thanh Hồ bế Thanh Lam đi đến cạnh Nguyệt Linh. Cả ba người nói cười vui vẻ với nhau, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Thời gian dần trôi qua, Thanh Lam lớn dần theo năm tháng. Nàng bắt đầu đi học, quen thêm những người bạn mới. Vốn là con gái của thành chủ, tính tình lại hoạt bát lương thiện, điều đó khiến cho Thanh Lam càng ngày càng được nhiều người yêu quý.

Vào lễ trưởng thành năm 18 tuổi, Thanh Lam lúc này khoác trên mình một bộ váy vô cùng lộng lẫy, mái tóc buông dài đến tận eo, đôi môi đỏ cùng đôi mắt dịu dàng. Trông nàng bây giờ không khác gì một nàng công chúa cả.

Ngày đó, không chỉ cha mẹ mà còn có rất nhiều bạn bè và người khác đến chúc mừng nàng. Những món đồ nàng thích, những món ăn ngon đều được đem đến đầy ắp trước mặt nàng.

“Tiểu Lam ngoan, chỉ cần bất cứ thứ gì con muốn. Chúng ta đều có thể đem đến cho con.”

Cha mẹ nắm lấy đôi tay nàng mỉm cười nói. Nhưng lúc đó, trong tim nàng bỗng dưng đập mạnh một nhịp. Nàng chợt nhận ra, bản thân dường như đã nghe câu nói này từ trước kia. Không phải từ bố mẹ nàng, dường như đó là một người đàn ông xa la khác.

“Tiểu Nhiễm, cháu biết không. Chỉ cần là thứ cháu thích, ông nhất định sẽ đem đến cho cháu.”

Khuôn mặt người đàn ông kia bỗng hiện ra. Mái tóc đã bạc trắng, khuôn mặt có vài nếp nhăn nhưng nụ cười của ông lại vô cùng ấm áp. Khuôn mặt đó dường như rất thân quen với nàng…

“Tiểu Nhiễm, cháu mau xuống đi, leo cao như vậy cẩn thận ngã đó.”

“Tiểu Nhiễm, cháu nhìn xem. Hôm nay ông mua đùi gà mà cháu thích đây này.”

“Tiểu Nhiễm, sinh nhật phải nhắm mắt thành tâm ước nguyện, khi ấy điều ước mới có thể thành sự thật.”

“Tiểu Nhiễm… tiểu Nhiễm…”

Những hình ảnh cứ như một cuốn phim liên tục phát trong đầu nàng. Một ông lão đêm khuya với những vết bầm tím trên mặt và người tay cầm một hộp đùi gà đến cho nàng. Một ông lão cẩn thận cầm tay chỉ một bé gái từng đường quyền. Một ông lão cho dù ốm nặng vẫn cố gắng làm một cái bánh kem cho đứa cháu gái của mình. Một ông lão…

Nước mắt Tần Nhiễm bắt đầu rơi, nhưng hình ảnh đó, làm sao nàng có thể quên được kia chứ? Nàng vẫn còn nhớ điều ước sinh nhật của bản thân khi đó: “Cầu cho ông nội luôn khỏe mạnh, cầu cho ông cháu sau này mãi luôn ở bên nhau.”

“Thanh Lam, con sao vậy?”

Con gái đang vui vẻ cười nói trong chốc lát lại bật khóc thê lương. Cả hai người đều vô cùng lo lắng hỏi thăm.

“Ta không sao… cảm ơn hai người.”

Tần Nhiễm mỉm cười đáp lại. Ngay từ bé, nàng đã biết bản thân là do ông nội cứu về. Nhưng không bởi vì vậy mà nàng lại tự ti với người khác. Nàng vẫn luôn tự hào rằng bản thân có một người ông luôn hết mực yêu thương nàng. Chính vì vậy mà nàng luôn cố gắng hết sức để sau này hai ông cháu có cuộc sống tốt hơn.

“Tạm biệt hai người… ta phải trở về rồi.”

Nhẹ nhàng kéo tay của cả hai ra, Tần Nhiễm lau đi những giọt nước mắt trên má. Hai người bọn họ đã cho nàng biết tình cảm cha mẹ là gì, đó là thứ mà từ trước đến nay Tần Nhiễm chưa bao giờ có được. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn phải trở về. Bởi vì nơi đó vẫn có một người mà nàng vô cùng kính trọng, một người luôn giành cho nàng niềm yêu thương vô hạn đang lo lắng chờ nàng trở về.