Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 37: Ta chỉ giúp được đến đây



“Tỷ tỷ, tỷ có sao không?”

Nhìn Ngọc Lưu Ly khóc như lê hoa đái vũ, Tần Nhiễm vô cùng lo lắng hỏi thăm. Đây là lần đầu tiên mà nàng trông thấy Ngọc Lưu Ly thể hiện ra bộ dáng bi thương đến như vậy.

“Tần Nhiễm… là muội sao?”

Khi thấy Tần Nhiễm, đáng nhẽ ra Ngọc Lưu Ly phải vui mừng, nhưng không hiểu tại sao trong lòng nàng lại có chút thất vọng.

Tuy nàng biết những gì nàng vừa trải qua tất cả chỉ là mộng cảnh của thí luyện lần này, nhưng không biết tại sao nàng lại thấy thân thuộc như vậy. Cảm giác cô đơn, cảm giác yêu và được yêu, cảm giác đau đến xé nát tâm can đó dường như không hề xa lạ với nàng.

Còn cả người con trai kia. Mặc dù xuyên suốt mộng tưởng, nàng không hề thấy mặt đối phương, thứ duy nhất nàng nhớ chỉ là nụ cười dịu dàng của hắn. Nhưng tại sao mỗi khi nhớ lại nụ cười ấy, tim nàng lại đập mạnh liên hồi.

“Tỷ tỷ, tỷ thực sự không sao chứ?”

Tần Nhiễm lo lắng hỏi thăm. Từ khi tỉnh lại, Ngọc Lưu Ly cứ thẫn thờ như người mất hồn. Nếu không phải nàng ta còn nhận ra mình, Tần Nhiễm còn sợ nàng ta đã bị mộng cảnh làm cho trở nên ngu ngốc.

“Ta nghĩ có lẽ nàng ta vì quá mất mặt khi không thông qua được thí luyện lần này nên cảm thấy xấu hổ thôi.”

Một giọng nói đầy khiêu khích vang lên khiến cả hai liền hướng mắt về phía đối phương. Lúc này, Ngọc Lưu Linh đang nở nụ cười đắc thắng đi đến.

“Ôi chao. Ta không ngờ một ngày vị tỷ tỷ thiên tài của Ngọc gia chúng ta lại có bộ dạng thê thảm như vậy. Nhưng cho dù tỷ có khóc lóc như thế nào cũng chẳng thể thay đổi được kết quả thí luyện lần này đâu.”

Ngọc Lưu Linh lập tức buông lời mỉa mai.

Mặc dù lúc Ngọc Lưu Linh tỉnh lại cũng đã suýt soát thời gian, nhưng ít nhất nàng cũng đã vượt qua thí luyện. Còn Ngọc Lưu Ly thì sao? Nàng ta không những không vượt qua được thí luyện, bộ dáng lúc này còn vô cùng mất mặt. Điều này chứng minh rằng, tư chất của nàng ta tốt hơn Ngọc Lưu Ly rất nhiều.

“Ngươi…”

Tần Nhiễm đang muốn lên tiếng thì liền bị Ngọc Lưu Ly cản lại. Mặc dù lời của Ngọc Lưu Linh vô cùng khó nghe nhưng đấy lại là sự thật.

“Thí luyện lần này đã kết thúc, bây giờ cũng là lúc ta trao lại truyền thừa của nơi này cho người xứng đáng.”

Những tiếng xì xào bàn tán lúc trước bỗng chốc im bặt khi giọng nói bên trong tháp vang lên. Tất cả đều vô cùng tò mò muốn biết người sẽ có được truyền thừa này là ai. Tất nhiên không phải là bọn họ hiếu kỳ mà trong lòng ai cũng đang có một chút mưu tính.

Đối với tất cả, người đầu tiên thông qua thí luyện là một ẩn số thì lúc này, người mặc áo choàng đen trong lòng đang cực kỳ hưng phấn. Từ nãy đến giờ, hắn vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng tiến lên tiếp nhận truyền thừa. Nhưng khi hắn vừa nghe thông báo từ ngọn tháp, ngọn lửa giận bên trong hắn lập tức bùng cháy.

“Truyền thừa của bí cảnh này thuộc về tiểu thư, tuy rằng nó không phải thứ gì quý giá nhưng hy vọng vẫn sẽ giúp ích được cho ngài.”

Một quả cầu trong suốt hiện ra rồi bay về phía những người tham gia thí luyện. Đến khi nó dừng lại trước mặt Ngọc Lưu Ly, tất cả đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Tiền bối, có phải ngài có điều gì nhầm lẫn hay không?”

Người mặc áo choàng đen lập tức lên tiếng oán trách. Rõ ràng hắn chính là người đầu tiên thoát khỏi mộng cảnh, tại sao đến cuối cùng truyền thừa lại rơi vào tay nàng ta?

“Ta cũng đồng ý với vị đạo hữu này, nàng ta rõ ràng còn không thông qua được thí luyện lần này. Tại sao lại có thể được tiếp nhận truyền thừa?”

“Đúng vậy thưa tiền bối, mong ngài hãy suy xét lại.”

Rất nhiều người cũng tỏ ra bất bình với quyết định này. Mặc dù bọn họ biết bản thân không phải là người đầu tiên thoát khỏi mộng cảnh, nhưng ít nhất bọn họ còn có đủ tư cách để tiếp nhận truyền thừa hơn nữ nhân kia.

Ngay đến Ngọc Lưu Ly cũng cảm thấy bất ngờ về chuyện này. Nàng tự biết bản thân không hề có tư cách để nhận truyền thừa, nhưng quả cầu kia cứ lơ lửng trước mặt như đang chờ nàng thu lấy. Điều này chứng tỏ đối phương rõ ràng muốn nàng nhận lấy thứ này. Đối diện với rất nhiều ánh mắt đố kỵ và tức giận, Ngọc Lưu Ly không biết nên đưa tay ra lấy hay là từ chối nữa.

“Quyết định của ta, từ lúc nào một đám tiểu bối lại dám phán xét?”

Giọng nói uy nghiêm cùng áp lực nặng nề khiến cho những người vừa rồi lên tiếng chỉ trích lập tức ngã quỵ xuống đất, cho dù họ có cố gắng gượng đến đâu cũng không thể ngẩng đầu dậy được.

“Rõ ràng ta mới là người đầu tiên thông qua thí luyện lần này. Dựa vào đâu mà ngài có thể phá hoại quy tắc mà chủ nhân bí cảnh này đề ra?”

Người mặc áo choàng đen lại tiếp tục chỉ trích đối phương. Mặc dù áp lực của đối phương khiến cơ thể hắn không cử động được nhưng miệng vẫn không ngừng oán thán.

Những người khác nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc và bắt đầu đánh giá nam nhân mặc áo choàng đen này. Tất cả tưởng rằng người đầu tiên thoát khỏi mộng cảnh là thiên tài của một thế lực nào đó, không ngờ lại là một nam nhân xa lạ.

Tần Nhiễm cũng lập tức nhận ra đối phương. Lúc trước nàng vì lo lắng cho tình trạng của Ngọc Lưu Ly nên không để ý chuyện này. Nhưng nếu đối phương thực sự là người đầu tiên thông qua thí luyện thì hắn tức giận cũng không phải là chuyện kỳ lạ.

“Chủ nhân của nơi này quả thực có đặt ra quy tắc đó. Nhưng chỉ dựa vào một kẻ dựa vào người khác để vượt qua thí luyện như ngươi thì hoàn toàn không có tư cách chỉ trích ta.”

Câu nói người bên trong ngọn tháp khiến cho tất cả ồ lên kinh ngạc. Vốn tất cả còn đang tiếc nuối cho nỗ lực của hắn, không ngờ đối phương lại là chỉ là một kẻ gian lận.

“Ngài… ngài nói gì… ta không hiểu…”

Người mặc áo choàng đen ấp úng trả lời. Hắn vì quá nóng giận mà quên mất bản thân phải dựa vào Hắc lão mới có thể thoát ra khỏi mộng cảnh. Bây giờ đối phương đã công khai vạch mặt hắn như vậy, tiếp theo làm sao có ai còn lên tiếng ủng hộ hắn được nữa kia chứ?

“Ngươi không hiểu phải không?”

Người bên trong ngọn tháp trào phúng nói. Lúc này, một bàn tay ngũ sắc hiện ra giữa không trung. Ngón trỏ trên bàn tay khẽ ngoắc một cái, lập tức có một bóng đen từ trong người mặc áo choàng đen bay ra và bàn tay kia bị tóm gọn.

“Tiền bối… xin ngài tha mạng…”

Hắc lão bị bàn tay nắm chặt cố gắng vẫy vùng nhưng không thể thoát ra, cuối cùng ông ta chỉ còn cách ra sức cầu xin đối phương mà thôi.

“Ta vốn lười để ý các ngươi làm trò hề nhảy múa, nhưng các ngươi ngàn vạn lần đừng nghi ngờ quyết định của ta.”

Người bên trong ngọn tháp lạnh lùng nói. Bàn tay ngũ sắc kia cũng lập tức siết chặt Hắc lão bên trong. Khi Hắc lão còn chưa kịp kêu la thì thân thể ông ta đã bị bàn tay ngũ sắc kia bóp cho tan biến.

Hắc lão biến mất, cái áo choàng của người kia cũng tan biến theo để lộ ra hình dạng thật của hắn. Tam thiếu gia vô dụng chỉ biết ăn chơi trác táng, hoang dâm vô độ của Minh gia lại có thể vượt qua được các thí luyện bên trong bí cảnh, thậm chí còn chút nữa lấy được truyền thừa. Điều này khiến cho tất cả đều không dám tin vào mắt mình.

Cái áo choàng dùng để che dấu thân phận này chính là dùng linh lực của Hắc lão tạo nên. Bây giờ nó biến mất chứng tỏ Hắc lão đã thực sự biến mất rồi. Mất đi sự trợ giúp lớn nhất, điều này khiến cho Minh Thần cảm thấy vô cùng lo sợ.

“Trong số các ngươi, còn ai có ý kiến với quyết định của ta hay không?”

Trước câu hỏi của đối phương, tất cả lần này đều không dám phản đối. Bọn họ cũng không ngu ngốc đến mức chọc giận đối phương để rồi lại bị bóp chết. Hơn nữa, chỉ cần ra khỏi bí cảnh, truyền thừa thuộc về tay ai vẫn còn phải cân nhắc lại.

“Nếu các ngươi đã không có ý kiến thì truyền thừa sẽ thuộc về vị tiểu thư này. Từ nay về sau, nơi này sẽ đóng lại vĩnh viễn.”

Câu nói của đối phương lập tức khiến tất cả đều chấn động. Mặc dù truyền thừa của bí cảnh vô cùng quý giá, nhưng những bảo vật, dược liệu bên trong bí cảnh cũng đều là thượng phẩm. Nếu như bí cảnh đóng lại vĩnh viễn, từ nay về sau tất cả sẽ mất đi một lượng tài nguyên vô cùng lớn.

“Vị tiểu thư này, hẹn gặp lại. Sau này nhớ giúp ta chuyển lời đến hắn.”

Người bên trong ngọn tháp không hề có ý muốn giải thích với tất cả. Sau khi nói vài lời với Ngọc Lưu Ly, hắn đã truyền tống tất cả những người có bên trong bí cảnh ra bên ngoài.

“Chủ nhân, chuyện này ta chỉ giúp ngài đến đây mà thôi.”

Một luồng ánh sáng ngũ sắc từ bên trong bí cảnh bay vút lên không trung. Khi nhìn kỹ có thể thấy người này đang cầm trong tay một túi gấm của nữ nhi.

Nếu như Ngọc Lưu Ly có mặt ở đây, nàng nhất định sẽ đuổi theo đối phương để lấy lại thứ đó trở về. Bởi vì túi gấm này chính là của nàng, mà bên trong đó lại chứa lá bùa bình an mà Nguyễn Nam tặng cho nàng.