Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 54: Nhân sinh như một trò đùa



“Ở nơi này, ta chính là vô địch. Đám sâu kiến các ngươi hãy run sợ trước sức mạnh của ta đi!”

Nhìn bộ dạng thê thảm của Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc, Minh Thiên liền tỏ ra vô cùng kiêu ngạo.

Công pháp mà Minh Thiên tu luyện có thể trảm bản thể của mình ra làm ba phân thân. Mỗi phân thân lại tu luyện các loại công pháp khác nhau. Sau khi hợp nhất lại thành một bản thể, bản thể đó sẽ nhận được toàn bộ ký ức và tu vi của những phân thân kia. Nếu không phải một phân thân chết trong bí cảnh thì có lẽ thực lực của Minh Thiên không chỉ dừng lại ở Hóa Thần sơ kỳ như bây giờ. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để khiến ông ta xưng bá một phương rồi.

Thực lực của Minh Thiên bây giờ đã vượt xa Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc, cho dù cả hai có dùng thiêu đốt sinh mệnh để gia tăng sức mạnh thì cũng không thể khiến đối phương bị thương.

Luận về tu vi, Minh Thiên không phải là người mạnh nhất ở đây. Nếu như nói đến vô địch thì chỉ có duy nhất một người ở đây xứng với cái danh đó. Nhưng từ nãy đến giờ, cả hai quan sát Nguyễn Nam thì thấy hắn dường như không có ý định ra tay một chút nào.

“Cố lên Ngọc lão, cố lên Tần lão. Ta tin các ông nhất định sẽ giết chết tên ma đầu đó, trả lại sự an bình cho nơi này.”

Nấp ở trên khán đài nhìn xuống, Nguyễn Nam chợt nhận thấy ánh mắt của cả hai đang nhìn mình. Tu tiên giả đánh nhau, người bình thường như hắn chỉ có thể giúp bằng cách hết lòng cỗ vũ cả hai mà thôi.

Những lời của Nguyễn Nam giống như sét đánh ngang tai cả hai. Bắt bọn họ vượt một đại cảnh giới đánh nhau chẳng khác nào bảo bọn ông đi chết cả.

“Lẽ nào công tử nhẫn tâm nhìn mình chết hay sao? Không phải mình là nhạc tổ phụ tương lai của ngài ấy hay sao?”

Trong khi Ngọc Kỳ Lân đang ai oán trong lòng thì lúc này, Tần Hạc đã lấy ra một viên đan dược được cất kỹ trong chiếc bình ngọc.

“Lão bằng hữu, đan dược của ông đây là…”

Nhìn thấy viên đan dược đen xì trong tay Tần Hạc, Ngọc Kỳ Lân cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Đây là đan dược mà công tử ban cho ta. Mặc dù không biết có thể khiến tu vi của ta tăng đến đâu nhưng đây là hy vọng cuối cùng của chúng ta lúc này.”

Nắm chặt viên đan dược trong tay, Tần Hạc cười khổ đáp. Mặc dù ông biết những thứ mà công tử ban cho đều có thể thăng cấp tu vi một cách nhanh chóng nhưng lần này thì lại khác.

Từ Ngưng Đan cảnh lên Nguyên Anh cảnh, nếu có đủ tài nguyên tu luyện thì có thể dễ dàng đạt được, nhưng Hóa Thần cảnh lại là một phạm trù khác. Đừng nói là một viên đan dược, cho dù có nuốt hàng vạn viên đan dược cũng không thể đạt được đến cảnh giới này nếu như không có cơ duyên. Minh Thiên có thể đạt được đến Hóa Thần cảnh cũng đã phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn mới có thể đạt được.

“Lão bất tử… ông… ông cũng có ư?”

Tần Hạc kinh ngạc khi thấy Ngọc Kỳ Lân cũng lấy ra một viên đan dược y hệt của mình.

“Là quà của công tử tặng cho cháu gái ngoan của ta.”

Nhìn thấy bộ mặt ngạc nhiên của Tần Hạc, Ngọc Kỳ Lân liền lên mặt tự mãn. Lúc trước khi đem đan dược đến, Tần Hạc đã khoe đan dược này với ông, điều đó khiến ông vô cùng ganh tị. Bây giờ xem như đã lấy lại được chút mặt mũi rồi.

Trước biểu hiện của Ngọc Kỳ Lân, Tần Hạc chỉ muốn đấm lão bằng hữu của mình mấy cái mà thôi.

“Haiz… ai bảo ông ta có đứa cháu gái tốt như vậy chứ?”

Nhưng ngẫm nghĩ một chút thì Tần Hạc cảm thấy cháu gái của mình cũng không hề thua kém Ngọc Lưu Ly. Sư phụ không có ý thì không phải còn một đệ tử đấy sao? Nhìn biểu hiện của Lập Nguyên thì sau này Tần Nhiễm chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc. Đến lúc đó ông còn cần phải ganh tị với Ngọc Kỳ Lân hay sao?

“Các ngươi nghĩ chỉ dựa vào hai viên đan dược phế phẩm kia là có thể đối đầu với ta hay sao?”

Minh Thiên cũng đã để ý đến việc cả hai lấy ra hai viên đan dược, nhưng sau khi nhìn thấy hình dáng của viên đan dược đó, ông ta suýt nữa bật cười thành tiếng. Là người luyện dược lâu năm nên ông ta biết, chỉ có phế đan mới có hình dạng và màu sắc như vậy. Nếu không phải biểu hiện của Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc vô cùng bình tĩnh, ông ta đã nghĩ bọn họ lấy đan dược này ra chính là để tự sát.

Đối phương đã chú ý đến hành động của mình, Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc nhìn nhau gật đầu rồi nuốt viên đan dược xuống.

“Ha, hóa ra đan dược này cũng có chút môn đạo. Không ngờ lại có thể khiến tu vi của tu tiên giả tăng lên.”

Minh Thiên có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi của Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc sau khi sử dụng viên đan dược đó. Tu vi của cả hai đã từ Hợp Thể sơ kỳ thăng lên Hợp Thể trung kỳ. Nhưng như vậy thì đã sao? Đứng trước Hóa Thần cảnh như ông ta, tu tiên giả Hợp Thể cảnh có đến nhiều thêm một người thì cũng là thêm một xác chết mà thôi.

Nhưng chỉ sau một khoảng thời gian, nụ cười trên môi của Minh Thiên dần vụt tắt. Lúc này, tu vi của Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc đã tăng lên một cách nhanh chóng. Bây giờ cả hai đã đạt đến Hợp Thể hậu kỳ, hơn nữa dường như vẫn còn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Không chỉ Minh Thiên cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc cũng kinh ngạc trước công dụng của viên đan dược này. Bề ngoài viên đan dược giống như phế đan nhưng khi nuốt vào, cảm giác dược lực của hàng trăm loại dược vật thượng cấp lập tức nổ tung trong đan điền của cả hai người.

Vốn cả hai chỉ nghĩ rằng tu vi của mình sẽ chỉ tăng được một tiểu cảnh giới nhưng không ngờ sau khi tăng liền hai tiểu cảnh giới, dược lực của đan dược dường như còn chưa tiêu hao quá một phần ba.

“Khốn kiếp! Đừng hòng ta cho các ngươi được như ý!”

Nhận thấy tu vi của hai người bọn họ sắp thăng lên Hóa Thần cảnh, Minh Thiên không thể đứng nhìn được nữa. Nếu như lão cứ tiếp tục đứng nhìn bọn họ hấp thụ toàn bộ viên đan dược kia, ông ta chắc chắn sẽ bại trận.

“Đã muộn rồi!”

Đôi mắt của Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc lúc này liền phát ra kim quang. Một chưởng của Minh Thiên vừa đánh xuống, Ngọc Kỳ Lân chỉ nhẹ nhàng vung tay là đã có thể hóa giải.

“Đây là thực lực của Hóa Thần cảnh ư?”

Cảm nhận nguồn linh khí khổng lồ đang không ngừng chảy khắp cơ thể, Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc cảm thấy vô cùng hưng phấn. Tu tiên giả Nguyên Anh cảnh có thể vượt cấp giết Hợp Thể cảnh, nhưng Hợp Thể cảnh muốn vượt cấp giết Hóa Thần cảnh chính là điều vọng tưởng. Lượng linh khí của một tu tiên giả Hóa Thần cảnh lớn gấp trăm lần Hợp Thể cảnh. Chính vì vậy mà lúc ban đầu, Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạ cho dù dùng hết sức nhưng cũng không thể khiến Minh Thiên bị trầy da.

“Đây… đây là điều không thể nào… Đúng rồi! Chắc chắn là ta đang nằm mơ, không lý nào trên đời lại có loại đan dược như vậy cả.”

Nhìn thấy tu vi của đối phương đã vượt qua cả bản thân, Minh Thiên muốn tin đây chỉ là một giấc mộng. Đan dược có thể khiến tu tiên giả từ Hợp Thể cảnh lên Hóa Thần cảnh cho dù là trong truyền thuyết cũng chưa từng nhắc đến. Loại đan dược thần kỳ như vậy, chắc chắn chỉ có ở trong giấc mơ mà thôi.

“Vậy để ta giúp ngươi kiểm tra xem có phải là mơ hay không nhé?”

Trong lúc Minh Thiên đang hoảng loạn thì Ngọc Kỳ Lân đã xuất hiện phía sau ông ta. Một chưởng của Ngọc Kỳ Lân khiến cho thân thể của Minh Thiên đập mạnh xuống đất rồi dội ngược lên trời giống như một quả bóng.

Rất nhanh, Minh Thiên đã có thể ổn định lại cơ thể mình ở trên không trung. Cơn đau từ cơ thể truyền đến khiến ông ta biết được, đây chắc chắn không phải là mơ. Điều này lại khiến Minh Thiên nghĩ mãi không ra. Ông ta chịu đau đớn sống không bằng chết suốt mấy năm để trảm ra ba phân thân, lại tiêu tốn hơn mấy chục năm mới khiến ba phân thân tu luyện đến Hợp Thể cảnh. Cho dù có hợp cả ba phân thân lại thì tu vi cũng chỉ ngang ngửa hai người Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc lúc này mà thôi.

“Nhân sinh quả thực giống như một trò đùa vậy…”

Minh Thiên nước mắt giàn giụa, ngửa mặt lên trời nở nụ cười đầy chua chát. Ông ta biết bản thân đã không thể bỏ chạy, bởi vì lúc này Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc đã bao vây mình. Lúc này, ông chỉ có thể chấp nhận việc mình sắp trở thành bao cát cho hai người bọn họ.

Trước ánh mắt của hàng ngàn người, một tu tiên giả Hóa Thần cảnh cao cao tại thượng bị hành hạ một cách không thương tiếc.