Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 60: Im lặng chút được không?



“Các ngươi theo dõi chúng ta lâu như vậy, có chuyện gì thì mau nói ra, nếu không thì xin mời đi cho. Không tiễn.”

Không thèm để ý đến sắc mắc của đối phương, Tần Hạc không khách khí liền muốn đuổi đối phương đi. Điều này khiến cho cặp nam nữ tiên tộc kia lập tức muốn ra tay giáo huấn Tần Hạc, nhưng bọn họ lại bị Sophia ngăn cản lại.

“Nếu ngươi đã vội như vậy thì ta cũng nói thẳng. Lần này chúng ta đến đây là để đón cháu gái của ngươi đi.”

Thân phận và thực lực của Tần Hạc đã khác với trước kia rất nhiều. Mặc dù Sophia rất muốn lên đánh cho ông ta một trận nhưng vì để công việc có thể thuận lợi, bà ta cũng đành nhịn xuống.

“Đón cháu gái của ta? Các ngươi muốn gì ở nó?”

Đối phương đã nhắc đến Tần Nhiễm, Tần Hạc liền cảm thấy căng thẳng. Mặc dù không biết bọn họ cần Tần Nhiễm để làm gì nhưng ông ta biết, tiên tộc một khi không đạt được mục đích sẽ không rút lui. Một khi bọn họ huy động toàn bộ lực lượng, ông khó có thể mà bảo đảm an toàn cho Tần Nhiễm được.

“Ông không có tư cách…”

“Đủ rồi Lily! Mau lui xuống cho ta.”

Nữ nhân tiên tộc kia vừa lên tiếng đã bị tiếng quát của Sophia dọa cho xanh mặt. Có thể thấy, trong tiên tộc, bà ta có quyền lực đến nhường nào.

Khác với hai người đi cùng mình, Sophia hiểu rất rõ tính cách của Tần Hạc. Nếu như bọn họ không đưa ra một lời giải thích đích đáng, ông ta cho dù mất cả tính mạng cũng sẽ không giao Tần Nhiễm ra. Đây là chuyện bà không muốn xảy ra nhất, dù sao bà ta cũng có một lời thề trước Tiên Vương nên không thể xuống tay với Tần Hạc được.

“Tiểu tử, ta nói thẳng với ngươi. Cháu gái ngươi có quan hệ mật thiết với sự tồn vong của tiên tộc. Chỉ cần ngươi giao nó cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng cho ngươi. Xem như là phần nhân tình của ngươi đã nuôi dạy nó suốt mấy năm qua.”

“Dừng! Ta không cần quan tâm các ngươi cho ta được những gì. Tần Nhiễm là cháu gái của ta, ta nhất quyết sẽ không giao nó cho đám tiên tộc các ngươi.”

Tần Hạc lập tức cự tuyệt. Ông không cần biết Tần Nhiễm quan trọng với tiên tộc như thế nào nhưng ông đã thề sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ cho Tần Nhiễm. Cho dù đối phương có mời ông làm Tiên Vương, ông cũng không thể giao Tần Nhiễm cho đối phương được.

“Tiểu tử, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Ở bên cạnh ngươi, nó mãi mãi chỉ là một tu tiên giả yếu kém mà thôi. Chỉ có sự chỉ dạy của tiên tộc mới có thể khiến nó đứng trên đỉnh cao đại lục này được.”

Lúc này Sophia vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Bên trong tiên tộc có vô số tài nguyên, chỉ cần bà ta dốc toàn lực bồi dưỡng, tin chắc chỉ cần chưa đến 5 năm, Tần Nhiễm có thể vượt qua được bà lúc này.

Nếu là lúc trước, khi nghe thấy lời của Sophia, có lẽ Tần Hạc còn có chút động tâm, nhưng giờ đây thì khác. Sau khi nghe được sự thật về Vô Tận đại lục và thực lực thật sự của công tử, ông tin chắc rằng, chỉ có ở lại nơi này, tiếp tục kết thân với công tử mới là sự lựa chọn khôn ngoan.

“Nếu bà nói xong rồi thì mời đi cho.”

“Xem như ngươi giỏi. Ta đồng ý cho người đi theo nó và hưởng tài nguyên tu luyện như những tiên tộc cấp cao khác.”

“Thưa thống lĩnh, chuyện này…”

“Chuyện này là do ta quyết, các ngươi cứ im lặng mà nhìn là được.”

Từ xa xưa đến nay, nhân tộc có thể sinh sống trong lãnh thổ của tiên tộc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bọn họ đều là những anh hùng, những người mà tiên tộc mang đại ân. Một nhân tộc bình thường như Tần Hạc, có thể sinh sống ở đó, lại có thể nhận được tài nguyên như tiên tộc cấp cao là điều từ trước đến nay chưa từng có.

Mặc dù phải trả một cái giá lớn như vậy nhưng Sophia vẫn thấy nó vô cùng xứng đáng. Nếu như không thể cứu được tiên tộc lúc này, tài nguyên có lớn hơn cũng có tác dụng gì kia chứ?

Vốn tưởng rằng đưa ra lời đề nghị mê hoặc như vậy có thể khiến Tần Hạc vui vẻ đồng ý nhưng trái lại, ông ta liền lắc đầu cự tuyệt. Điều này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Sophia. Lúc này, bà ta không còn dáng vẻ hòa nhã như trước kia nữa, thay vào đó là sự phẫn nộ tột cùng.

“Được! Được lắm! Cho ngươi chút mặt mũi, ngươi lại tưởng mình rất cao giá hay sao? Siren, Lily. Không cần nhiều lời, cho tên tiểu tử này một trận sau đó chúng ta cũng mang người rời đi.”

“Sớm đã thấy ông ta không vừa mắt rồi, phải chi thống lĩnh hạ lệnh sớm hơn một chút.”

Nam nhân tiên tộc kia bẻ khớp tay ngạo nghễ nói. Với tính cách của hắn, nếu không có Sophia đi cùng đã sớm xông lên cướp người rồi.

“Ngọc gia chủ, chuyện này không liên can đến ông, nếu như ông rời đi, tiên tộc chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ cái ân tình này.”

Với thực lực của mình, cộng thêm Siren và Lily. Sophia tự tin có thể dễ dàng đánh bại được hai người bọn họ. Nhưng nếu như vậy thì sẽ đắc tội với Ngọc gia. Tiên tộc đang lâm nguy, bà không muốn phải gây thù chuốc oán thêm với bất kỳ gia tộc nào nữa cả. Lúc này, bà chỉ còn cách khuyên Ngọc Kỳ Lân rời đi, hy vọng ông ta nhìn thấy thực lực chênh lệch sẽ biết khó mà rút lui.

“Sophia các hạ, xin thứ lỗi cho Ngọc mỗ. Ta không thể nào nhìn lão bằng hữu của mình lâm nguy mà bỏ chạy được.”

Ngọc Kỳ Lân không phải là người ham sống sợ chết mà bỏ mặc bằng hữu của mình. Hơn nữa, nếu không có Tần Hạc thì có lẽ ông cũng không thể gặp được công tử, càng không thể có được cơ duyên như bây giờ.

“Nếu đã vậy thì xin đắc tội với Ngọc gia chủ vậy.”

Khuyên bảo không thành, Sophia cũng đành phải ra tay. Để đảm bảo không gây ra động tĩnh quá lớn, bà ta đã dùng một ma pháp trận bao bọc lấy nơi này.

“Để ta xem thử xem tu tiên giả Hóa Thành Cảnh lợi hại đến mức nào.”

Siren là kẻ hiếu chiến, khi Sophia vừa dựng xong ma pháp trận, hắn ta liền lập tức lao nhanh về phía Tần Hạc. Thân pháp của đối phương như thiểm điện, thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Tần Hạc tung ra một nắm đấm về phía cằm của ông. Không hề chậm trễ, Tần Hạc nhanh chóng huy động tiên kiếm trong tay đỡ lấy một quyền đó.

“Keng!”

Nắm đấm của Siren khi chạm vào tiên kiếm của Tần Hạc liền phát ra âm thanh tựa như kim loại va chạm nhau. Không hề có một chút do dự, Siren tiếp tục dồn toàn lực vào nắm đấm của mình đấm liên tiếp về phía Tần Hạc.

Trước thế tấn công hung bạo của Siren, Tần Hạc vẫn vô cùng bình tĩnh. Tiên kiếm trên tay ông nhẹ nhàng chặn lại toàn bộ những cú đấm của Siren.

Siren hăng say liên tục ra đòn về phía Tần Hạc mà không chú ý đến, phía sau hắn ta bất ngờ xuất hiện một cây kiếm khác. Thanh kiếm này do Tần Hạc dùng linh lực của mình ngưng tụ ra, ý đồ dùng một kiếm này để có thể đả thương Siren. Nhưng khi lưỡi kiếm vừa chém xuống thì liền bị đánh bật ra bởi một mũi tên.

Trong thoáng chốc, Tần Hạc bỗng dưng có cảm giác lạnh sống lưng. Ông ta nhanh chóng tập trung linh lực để bảo vệ phần vai của mình. Ngay sau đó, một mũi tên khác không biết từ đâu xuất hiện đâm thẳng vào vai phải của ông. Nếu như chỉ chậm chỉ một giây thôi thì có lẽ mũi tên đó đã đâm xuyên qua vai ông rồi.

Biết đây chính là ám tiễn lừng danh của tiên tộc, Tần Hạc cố gắng mở rộng linh thức để tìm vị trí của Lily nhưng vẫn như lần trước, ông ta không thể phát hiện được tung tích của nàng ta.

“Đừng phân tâm như vậy chứ lão già.”

Siren nhếch mép cười rồi tung một đấm vào sườn của Tần Hạc. Một đấm này tuy chỉ đánh vào lớp linh lực bảo vệ bên ngoài nhưng cũng khiến Tần Hạc cảm thấy ê ẩm.

Thân thể Tần Hạc lập tức loạng choạng không đứng vững. Nhưng khi ông ta còn chưa kịp ổn định lại thì lại có một mũi tên nữa bay đến, kèm theo đó, Siren cũng lập tức áp sát và tung quyền về phía ông ta.

Tần Hạc biết nếu cứ dây dưa thế này mãi không phải là cách. Ông ta nhịn đau để nhận một quyền và một tên ấy để cố gắng tìm ra vị trí của Lily. Đến khi ông ta phát hiện ra vị trí mũi tên bắn ra thì liền huy động tiên kiếm từ xa đánh tới. Nhưng bất ngờ thay, tiên kiếm lại đâm vào khoảng không rồi bay thẳng về phía trước.

“Ha ha. Lão già ông tưởng thuật ẩn thân của Lily chỉ đơn giản như thế thôi hay sao? Đừng phí công vô ích nữa. Nếu ông chỉ có chút chiêu trò này thì ta khuyên ông nên ngoan ngoãn đầu hàng sớm thì hơn.”

Siren tỏ vẻ khinh thường nói. Nếu như một mình hắn đấu với Tần Hạc, có lẽ sẽ gặp chút khó khăn, nhưng có sự trợ giúp của Lily, cho dù thực lực của Tần Hạc có cao hơn cũng không thể là đối thủ của bọn hắn được.

“Lão bằng hữu, ta tới giúp ông!”

Thấy Tần Hạc gặp nguy hiểm, Ngọc Kỳ Lân muốn đến giải vây cho ông ta. Nhưng chỉ vừa di chuyển thôi, Ngọc Kỳ Lân đã bị Sophia cản lại.

“Ngọc gia chủ, đỡ lấy băng thuật mà ta tự hào đi. Băng ngục!”

Vô số những cột băng từ dưới đất mọc lên vây lấy Ngọc Kỳ Lân. Chỉ ở trong này thôi, Ngọc Kỳ Lân đã cảm thấy thân thể dường như chậm đi rất nhiều.

“Thuần Viêm Hỏa!”

Muốn rời đi, trước tiên cần phải phá được Băng Ngục của đối phương. Ngọc Kỳ Lân một tay kết ấn, một tay từ trên trời hạ xuống. Lúc này, những quả cầu lửa đỏ rực từ trên trời rơi xuống đánh thẳng vào Ngục Băng.

“Ầm… ầm… xèo… xèo…”

Ngục Băng khi bị những quả cầu lửa kia đánh trúng thì liền nổ tung và bốc hơi. Nhưng nằm ngoài dự đoán của Ngọc Kỳ Lân, những làn hơi nước do Băng Ngục bốc hơi lại nhanh chóng ngưng tụ lại thành Băng Ngục vây nhốt ông ta.

“Ngọc gia chủ, đừng cố gắng nữa. Chỉ cần ta còn ở đây, Băng Ngục này sẽ vĩnh viễn tồn tại.”

Băng Ngục là một ma pháp cấp 8 do chính Sophia sáng tạo ra. Mặc dù không thể giết chết một Hóa Thần Cảnh như Ngọc Kỳ Lân nhưng chính đặc tính tự khôi phục của Băng Ngục lại giúp cho Sophia có thể giam giữ ông ta bên trong Băng ngục. Chỉ cần kéo dài thời gian đến khi Siren và Lily đánh bại được Tần Hạc, đến lúc đó Ngọc Kỳ Lân chắc chắn sẽ không còn lý do để tiếp tục chiến đấu nữa.

Tần Hạc gặp nguy hiểm vì bị Siren và Lily vây công. Ngọc Kỳ Lân thì bị kẹt trong Băng Ngục không thể đến ứng cứu. Trong khi cả hai đang vất vả chống đỡ thì lúc này, bên trong nhà truyền đến tiếng quát tháo.

“Khốn kiếp! Các nguơi đánh nhau có thể im lặng một chút được không? Có biết là xem loại phim này cần phải yên tĩnh để nghiên cứu kỹ từng động tác không hả?”