Khi tất cả đến bìa rừng, Tần Hạc liền đưa tay ra hiệu cho tất cả dựng lại. Lúc này, ông ta cũng không quên nhắc nhở đám người Sophia.
“Ta khuyên các ngươi vào bên trong rừng tốt nhất là đừng đi lung tung, cũng đừng sử dụng ma lực của mình nếu không muốn mất mạng.”
Nét mặt của Tần Hạc vô cùng nghiêm trọng khiến cho Sophia cảm thấy có chút lo lắng. Sau khi thấy đám người Tần Hạc đã thu lại toàn bộ linh khí của mình, bà ta cũng nhanh chóng thu lại toàn bộ ma lực.
Chỉ duy nhất một mình Siren cho rằng Tần Hạc đang dọa người thái quá. Và để đảm bảo an toàn, hắn đã lén dùng ma pháp của mình để tìm hiểu xung quanh. Nhưng khi ma pháp vừa phát động, lập tức có ba bóng đen xuất hiện đè hắn xuống đất.
“Nơi này là đất tư, người không phận sự miễn đến. Thu lại ma pháp của ngươi hoặc ta sẽ cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.”
Ba bóng đen đó không ai khác chính là ba đại yêu bảo vệ khu rừng này. Nhìn thấy cả ba như sắp dẫm bẹp Siren, Tần Nhiễm liền lập tức can ngăn.
“Ông cả, ông hai, ông ba, đó là bằng hữu của cháu. Xin hãy nương tay.”
Nghe thấy tiếng của Tần Nhiễm, thái độ của ba đại yêu liền lập tức xoay chuyển 180 độ. Dáng vẻ như muốn giết người vừa rồi liền biến mất, thay vào đó là sự niềm nở.
“Cháu gái ngoan, đừng nói với ta đây chính là đạo lữ của cháu đấy chứ?”
Sư Đần nghi hoặc nhìn Siren ở dưới chân rồi lại nhìn sang Tần Nhiễm. Cả hai đại yêu còn lại cũng lập tức tò mò chờ câu trả lời.
“Không phải đâu, chúng con chỉ vừa mới gặp nhau hôm nay mà thôi.”
Trước ánh mắt soi mói của ba đại yêu, Tần Nhiễm liền nhanh chóng giải thích. Điều này khiến cho cả ba đại yêu liền thở phào nhẹ nhõm.
“Ta nói này đại ca, cháu gái đáng yêu của chúng ta làm sao có thể làm đạo lữ của tên không biết phép tắc này được.”
Hổ Đần nhìn Siren với bộ dáng khinh bỉ nói. Nếu không phải tên này quen biết cháu gái mình thì nó đã sớm đánh đối phương một trận và ném ra khỏi đây rồi.
“Đúng vậy, không những tính tình không được, ngay cả tư chất cũng là loại phế vật, làm sao có thể xứng với cháu gái của chúng ta được.”
Sói Đần cũng lên tiếng phụ họa.
Siren hiện giờ bị ba đại yêu dẫm đạp dưới chân, lại bị bọn chúng dùng những từ ngữ tệ hại nhất để đánh giá mình. Đây là lần đầu tiên hắn chịu sỉ nhục như vậy, và cũng là lần đầu tiên hắn bị sỉ nhục mà không có một chút ý nghĩ phản kháng nào trong đầu.
“Ba vị lão ca, đã lâu không gặp. Lần này lão đệ có mang theo thứ mà các huynh rất thích đây.”
Tần Hạc lấy từ trong túi pháp bảo ra một cái nồi lớn đưa đến.
“Ha ha, lão đệ cùng cháu gái đến chơi là được rồi, đâu cần phải khách sáo như vậy.”
Cả ba đại yêu tỏ vẻ khách sáo nói. Nhưng ánh mắt thèm thuồng cùng những dòng nước miếng không ngừng từ trên miệng chảy xuống đã bán đứng bọn chúng.
Tất cả những người ở đây đều biết trong nồi đó chứa cái gì. Vừa nãy, chính bọn họ còn phải đứng chờ Tần Hạc vào nhà hàng để mua thứ này. Nhưng khi biết món củ cải trắng xào cay này là đem tặng cho ba đại yêu trước mặt, bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Yêu thú là sinh vật hung hãn rất thích ăn thịt, từ lúc nào nhắc đến rau củ là lại thèm nhỏ dãi như vậy?
“Lão đệ, lần này ngươi dẫn đám người không biết điều này đến đây, không phải muốn gây phiền phức cho chủ nhân chúng ta đấy chứ?”
Mặc dù xem Tần Hạc là lão đệ của mình nhưng bọn chúng vẫn là yêu thú canh giữ khu rừng này, để đám người này vào rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của chủ nhân.
“Ba vị yêu thú đại nhân, lần này chúng ta đến là có chuyện vô cùng hệ trọng, mong các ngài cho phép chúng ta được gặp công tử.”
Thấy ba đại yêu đang muốn đuổi bọn họ trở về, Sophia không suy nghĩ nhiều liền quỳ xuống cầu xin. Nhưng ba đại yêu nào có dễ mềm lòng đến như vậy? Không cần suy nghĩ dù chỉ một giây, cả ba liền kiên quyết từ chối yêu cầu của Sophia.
“Mọi người đừng như vậy mà, tiên tộc quả thực đang đứng trước bờ vực diệt vong. Xem như mọi người vì cháu mà nhắm mắt cho qua lần này có được không? Nếu công tử có nổi giận, cháu sẽ đứng ra chịu tội thay mọi người mà.”
Không đành lòng để Sophia phải quỳ xuống cầu xin như vậy, Tần Nhiễm cũng lên tiếng cầu tình. Trước điệu bộ nũng nịu đáng thương của Tần Nhiễm, cuối cùng ba đại yêu cũng không kháng cự lại được mà đành đồng ý. Tuy nhiên, để đảm bảo bọn họ không tiếp tục gây loạn, bọn chúng nhất định phải đi theo canh chừng.
Lúc này, Tần Hạc và Tần Nhiễm lại được cưỡi trên lưng ba đại yêu, còn Siren và Sophia lại phải tự thân vận động. Vì bị cấm sử dụng ma lực nên cả hai chỉ đành dựa vào chính sức bản thân để đuổi theo. Đến khi đến được cửa nhà của Nguyễn Nam, Siren thì đã thấm mệt còn Sophia thì giống như sắp ngất đến nơi rồi.
“Tần lão, Tần cô nương, lâu lắm rồi mới thấy các ngươi ghé nhà ta chơi.”
Khi tất cả còn đang phân vân ai sẽ là người gọi cửa thì lúc này, giọng nói của Nguyễn Nam bất ngờ vang lên sau lưng bọn họ.
Tất cả quay đầu lại thì thấy Nguyễn Nam và Tần Lập trong bộ dáng lấm lem bùn đất, tay vác theo một cái cuốc dài. Bộ dáng cả hai lúc này cực kỳ giống với những người nông dân vừa đi làm đồng về.
Nếu như không phải được Tần Hạc nhắc nhở, công tử đang muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường thì khi thấy bộ dạng của hắn ta, Sophia và Siren còn cho rằng bản thân đang bị lừa gạt.
“Công tử quả thực là cao nhân, ngay cả hóa thân cũng chuẩn chỉ đến như vậy.”
Lúc này, trong thâm tâm của Sophia và Siren đang vô cùng thán phục khả năng diễn xuất của Nguyễn Nam.
Vì bộ dáng bản thân lúc này rất bẩn nên Nguyễn Nam muốn tắm rửa một chút, nhưng Lập Nguyên đã nhanh chân chiếm lấy phòng tắm từ lúc nào. Lúc này, Nguyễn Nam đành phải rửa sơ tay chân và mặt mũi, thay một bộ đồ rồi mới dám ra tiếp mấy người Tần Hạc. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu.
Quen biết Tần Hạc đã lâu, Nguyễn Nam biết ngoài Tần Nhiễm ra, Tần Hạc không còn bất kỳ người thân nào cả. Lần này đến chơi lại dẫn theo hai người, nữ mặc dù hơi đứng tuổi nhưng vẫn lại có nét cao sang quý phái, nam thì vô cùng anh tuấn và cường tráng.
“Chẳng lẽ…”
Trong đầu Nguyễn Nam lập tức nảy lên một suy nghĩ. Nếu đúng như những gì hắn suy đoán thì có lẽ lần này đồ đệ của hắn sắp thất tình rồi.
“Tần lão, có phải sắp tới ông dự định đi đến tiên tộc đúng không?”
Nhấp một ngụm trà, Nguyễn Nam nhàn nhã nói. Nhưng câu nói của hắn lại khiến cho tất cả đều kinh ngạc. Từ lời nói của công tử thì có lẽ hắn đã sớm đoán ra được mục đích lần này bọn họ đến đây rồi.
“Không dám giấu công tử, quả thực lão và cháu gái muốn cùng bọn họ đến tiên tộc một chuyến.”
Có lời khẳng định của Tần Hạc, Nguyễn Nam càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình. Trầm ngâm một lúc rồi Nguyễn Nam lại tiếp tục nói.
“Ông đến đây là muốn mời ta đi cùng ông đúng không?”
“Công tử quả thực liệu sự như thần. Đúng là lần này lão muốn mời công tử có thể bớt chút thời gian đi với ông cháu ta một chuyến. Mong công tử đồng ý giúp ta chuyện này.”
Công tử đã biết hết mọi chuyện, Tần Hạc cũng không muốn vòng vo nữa. Lúc này. ông ta bắt đầu kể lại một chuyện, tất nhiên là Tần Hạc cũng đã khéo léo chuyển câu chuyện trở thành một cuộc tranh đoạt của những tiên tộc bình thường mà thôi.
“Ông muốn ta giúp ông đi đánh nhau ư?”
Nguyễn Nam nghe xong thì liền kinh ngạc thốt lên. Hóa ra ngay từ đầu hắn đã nghĩ nhầm mục đích đến đây của bọn họ rồi.
Vốn hắn cho rằng, Tần Hạc đến đây là muốn mời hắn cùng đến tiên tộc để tham dự hôn lễ của Tần Nhiễm và người con trai tiên tộc kia. Không ngờ cuối cùng lại thành đi đánh nhau tranh đoạt một mảnh đất. Mặc dù lần trước hắn đại hiển thần uy cứu giúp mọi người nhưng đó cũng là nhờ bảo bối của hệ thống. Bây giờ bảo hắn lại ra tay đánh nhau với người tu luyện, hắn làm sao có thể làm được kia chứ?
“Xin thứ lỗi, chuyện này ta không thể giúp ông được.”
Biết được lý do thực sự của đối phương, Nguyễn Nam cũng không dại dột đồng ý mà liền từ chối.
“Công tử, xin ngài hãy suy nghĩ lại. Chúng ta rất cần có sự giúp đỡ của ngài.”
Liên quan đến sự tồn vong của tiên tộc, Sophia và Siren cũng không thể phụ thuộc vào Tần Hạc mãi được. Bọn họ lại một lần nữa dùng đại chiêu “quỳ xuống cầu xin”.
“Các người đứng dậy đi, ta thực sự không thể giúp các ngươi chuyện này được.”
Nguyễn Nam là vậy, mỗi khi có người tha thiết cầu xin là hắn lại bắt đầu mềm lòng. Nhìn thấy Sophia khóc lóc rất thương tâm, Nguyễn Nam cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.