Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 67: Không có tư cách can thiệp



Người ta nói, có rượu có tri kỷ, thời gian sẽ giống như thoi đưa. Nhưng giữa Nguyễn Nam và Ngọc Lưu Ly không có rượu, chỉ có một nồi canh nóng hổi, ấy vậy mà lại khiến cả hai trò chuyện đến quên cả thời gian. Đến khi nhận ra thì đã hơn 1 giờ khuya rồi.

“Xin lỗi công tử, mải trò chuyện mà quên mất trời đã khuya như như vậy, làm trễ thời gian nghỉ ngơi của công tử rồi.”

Ngọc Lưu Ly hốt hoảng nhìn lại đồng hồ. Nàng biết đối với người bình thường, giấc ngủ sớm rất quan trọng với sức khỏe. Công tử hiện giờ vẫn đang trải nghiệm cuộc sống đó, làm mất giấc ngủ của ngài ấy, ngài ấy… sẽ không tức giận đúng chứ?

“Không sao, lâu lắm rồi mới có người trò chuyện cùng ta như thế này. Ta phải cảm ơn Ngọc tiểu thư chứ làm sao lại dám trách cô được.”

Đây là những lời từ đáy lòng của Nguyễn Nam. Ở trong rừng này suốt mười mấy năm, Nguyễn Nam đa phần là làm bạn với dã thú và cây cỏ. Mặc dù hắn cũng đã gặp gỡ không ít người nhưng hắn nhận ra, bọn họ dường như lại đối xử với hắn giống như bề trên. Người duy nhất nói chuyện ngang hàng với lại chính là hệ thống gian thương kia, nhưng cả hai hở một tí là lại cà khịa và cãi nhau. Đây là lần đầu tiên mà Nguyễn Nam có thể trò chuyện thoải mái với một người đến như vậy. Thậm chí hắn còn thiếu chút nữa đã đem bí mật lớn nhất của mình kể cho Ngọc Lưu Ly.

Thấy Nguyễn Nam không có nửa điểm tức giận, Ngọc Lưu Ly mới cảm thấy an lòng. Lúc này, nàng liền đứng dậy cáo biệt để trở về. Nhưng khi nàng vừa xoay lưng rời đi, phía sau lại vang lên tiếng gọi của Nguyễn Nam.

“Trời đã khuya rồi, chi bằng Ngọc tiểu thư ở lại đây một đêm, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu thứ mà cô đã nói.”

Nguyễn Nam có thể thề, lời đề nghị này của hắn xuất phát từ sự lo lắng cho Ngọc Lưu Ly. Thân con gái một thân một mình đi về trong đêm tối thế này vô cùng nguy hiểm. Nếu như gặp phải đạo tặc thì chắc chắn nàng sẽ bị nhắm đến. Nhưng để một người con gái qua đêm ở lại nhà của một người con con trai, trong nhà lại chỉ có hai người bọn họ, rất khó để khiến Ngọc Lưu Ly không có suy nghĩ khác về lời đề nghị này của hắn.

Quả nhiên đúng như Nguyễn Nam suy đoán, khuôn mặt của Ngọc Lưu Ly trong phút chốc liền đỏ ửng lên. Nhưng không biết tại sao, nàng lại gật đầu đồng ý với đề nghị này của Nguyễn Nam.

Căn nhà của Nguyễn Nam đang ở là do hệ thống cấp cho. Mặc dù không quá rộng lớn nhưng nơi này xem như đầy đủ tiện nghi. Ngoài phòng ngủ của Nguyễn Nam còn có thêm một phòng giành cho khách hiện giờ đang được Lập Nguyên chiếm dụng ra thì còn có một phòng khác. Từ trước đến nay, Nguyễn Nam vẫn không hiểu tại sao hệ thống lại cấp cho hắn một ngôi nhà có một căn phòng có nhiều vật dụng của nữ nhân như vậy. Nhưng bỗng nhiên hôm nay hắn lại phát hiện ra, căn phòng đó cuối cùng cũng có tác dụng.

“Ngọc tiểu thư an tâm, những thứ này hoàn toàn chưa được sử dụng qua, cũng không phải là do ta cố ý mua về đâu. Chuyện này cũng khó giải thích trong một hai lời được. Mong Ngọc tiểu thư đừng hiểu nhầm.”

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngọc Lưu Ly, Nguyễn Nam lập tức lên tiếng giải thích. Việc một nam nhân sống một mình trong rừng lại có nhiều vật dụng và quần áo của nữ nhân như vậy, không bị xem là kẻ biến thái mới là lạ.

Trước thái độ lúng túng của Nguyễn Nam, Ngọc Lưu Ly không trả lời mà chỉ thầm gật nhẹ đầu. Đến khi Nguyễn Nam rời đi rồi, nàng mới bắt đầu phản ứng lại.

“A…a…a… đồ ngốc… Ngọc Lưu Ly… ngươi là đồ ngốc…”

Ngọc Lưu Ly khuôn mặt đỏ ửng, hai tay ôm lấy quỳ xuống đất âm thầm trách bản thân mình. Vừa rồi, nàng vô cùng lúng túng không biết trả lời Nguyễn Nam như thế nào nên chỉ biết gật đầu đáp lại. Nhưng đến khi hắn đi rồi thì nàng mới nhận ra, biểu hiện vừa rồi của bản thân không khác gì một cô gái đang giận dỗi người yêu mình vì phát hiện đối phương có mối quan hệ mập mờ với người con gái khác cả.

Nàng với công tử chỉ là bằng hữu thân thường chưa quá thân thiết, biểu hiện như vậy không phải sẽ khiến công tử có thêm ấn tượng xấu về nàng hay sao? Khó khăn lắm mới có thể kéo gần khoảng cách với công tử hơn một chút, vậy mà lại bị hủy trong phút chốc. Còn tự nhận mình là tài nữ cái gì chứ? Rõ ràng còn kém xa đám nha hoàn trong phủ nữa là.

Căn phòng này ràng là phòng của nữ nhân. Công tử cũng đã nói căn phòng này hoàn toàn không liên quan đến ngài ấy, Ngọc Lưu Ly tin chắc ngài ấy sẽ không thừa hơi mà nói dối nàng làm gì. Càng suy nghĩ, Ngọc Lưu Ly lại càng tò mò về những thứ bên trong căn phòng. Lúc này, trí tò mò của nàng lại bắt đầu trỗi dậy.

Căn phòng này không có quá nhiều vật dụng nhưng lại được bày biện một cách trang nhã. Gần cửa ra vào là một cái bàn trà, bên trên còn có một bộ ấm tách bằng gốm sứ màu nâu vô cùng đơn giản. Trong phòng có bốn cái kệ sách, đây đều là những loại thi ca, cầm, kỳ phổ mà Ngọc Lưu Ly chưa từng thấy qua bao giờ. Ngay gần đó là một cái bàn đọc sách, bên trên được bày biện sẵn bút lông và nghiên mực bằng ngọc. Chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ biết, chủ nhân của căn phòng này dường như cũng là yêu thích cầm kỳ thi họa.

Giường ngủ được ngăn cách với mọi thứ bên ngoài bằng một bức bình phong, cho dù có người bất ngờ tiến vào phòng cũng khó mà có thể thấy được cảnh xuân ở phía bên trong.

Trong căn phòng này còn có một cái tủ quần áo khá lớn. Bên trong tủ quần áo đó, từ đạo bào cho đến đồ ngủ, đa phần mọi thứ đều có màu lục nhạt. Nhưng điều khiến Ngọc Lưu Ly phải đỏ mặt tía tai chính là đống nội y bên trong. Ngoại trừ những bộ đồ bình thường ra, nàng còn tìm thấy được vài bộ đồ rất mỏng và ít vải, thậm chí còn có cả loại xuyên thấu.

“Thịch… thịch… thịch…”

Ngọc Lưu Ly có thể nghe thấy rõ từng nhịp tim của mình đang đập liên hồi. Nếu không được tận mắt chứng kiến, nàng còn không thể tin trên đời còn có những thứ như vậy.

“Đây… đây không phải… sở… sở thích của công tử chứ?”

Ngọc Lưu Ly từng đọc qua một vài quyển sách, trong đó có nói nữ nhân thường sẽ mặc một số loại y phục thiếu vải như vậy để tăng hứng thú cho nam nhân. Những thứ này có mặt ở đây, khó trách nàng có những suy nghĩ lệch lạc như vậy. Nhanh chóng đóng tủ lại, Ngọc Lưu Ly lúc này cố gắng gạt đi những hình ảnh đó ở trong đầu.

Càng nhìn mọi thứ trong căn phòng này, Ngọc Lưu Ly lại cảm thấy nàng và chủ nhân nơi này có rất nhiều điểm chung. Từ sở thích đọc sách cho đến màu sắc của y phục. Thậm chí ngay cả kích cỡ y phục cũng không sai lệch so với nàng. Nhưng chỉ có duy nhất một điều tạo nên sự khác biệt giữa cả hai. Đó là, một cô gái với da mặt mỏng như nàng không có lá gan để mặc những bộ nội y khiến người khác phải chảy máu mũi kia.

Là chủ nhân của căn nhà này, Nguyễn Nam làm sao không biết đến sự tồn tại của những bộ nội y khiêu gợi kia được chứ? Nhưng vừa rồi, vì mải tìm ra một lý do hợp lý để giải thích với Ngọc Lưu Ly mà hắn đã quên mất chuyện này. Bây giờ hắn cũng không thể quay lại và bảo Ngọc Lưu Ly đến ở phòng khác được. Lúc này, hắn chỉ có thể cầu nguyện để nàng không thấy được những thứ đó mà thôi. Nếu không, nàng ta chắc chắn sẽ xem hắn là kẻ biến thái.

Nhưng nghĩ đến đống nội y kia, trong đầu Nguyễn Nam lại bất giác nghĩ đến hình ảnh Ngọc Lưu Ly mặc trên người những bộ nội y đó. Trong phút chốc, cả người hắn cảm thấy nóng ran, ngay cả máu mũi cũng bất giác chảy ra một ít.

“Không… không được! Nàng là bằng hữu của ngươi, ngươi không được có những ý nghĩ cầm thú đó.”

Nguyễn Nam tự đập đầu mình vào cạnh giường để khiến đầu óc tỉnh táo hơn. Nhưng không chỉ đầu óc của hắn mà bên dưới cũng bắt đầu không an phận. Hết cách, Nguyễn Nam trong đêm tối lạnh giá đành tìm đến phòng tắm. Mặc dù dòng nước khiến thân thể hắn run lên cầm cập nhưng chỉ có như vậy mới khiến con quỷ trong người hắn biến mất.

“Hắc hắc, không ngờ chủ nhân cũng có ngày hôm nay.”

Bên ngoài vườn, một con gà khuôn mặt đầy tiếu ý sảng khoái cười nói. Ngay lập tức, đám động vật và cây cỏ xung quanh cũng không an phận mà nở nụ cười phụ họa.

“Nhưng theo ta thấy, chuyện này có vẻ hơi quá sớm với bọn họ.”

Cây liễu rung nhẹ tán lá của mình nói. Lúc này, những người khác cũng bắt đầu lâm vào trầm tư.

“Có những chuyện chúng ta cũng không thể giải quyết được. Hy vọng lần này mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên.”

Cây chổi bên cạnh thở dài nói khiến tất cả cũng lập tức đồng tình. Bọn chúng tuy ai nấy đều có năng lực thông thiên nhưng chuyện này, cho dù là ai cũng không có tư cách can thiệp được.