Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 76: Ý nghĩa của thanh đạm



Hai ngày sau. Ngay từ sáng sớm, Ronan cùng đoàn hộ vệ của hắn đã có mặt ngay trước cửa để đón người. Điều này khiến Sói Đần có chút bất mãn bởi vì nó vẫn chưa có ngủ đủ giấc. Từ lúc còn bé, Sói Đần đã được chủ nhân dạy dỗ rằng: “Chỉ khi ngủ đủ giấc mới khiến lông trên người không rụng và trở nên mượt mà hơn”. Chính vì điều này mà từ trước đến nay, cho dù là những người huynh đệ thân thiết của nó cũng không dám đánh thức nó. Nếu không phải vì đang đóng giả làm Tần Nhiễm, nó nhất định phải treo tên Ronan này lên rồi đánh cho thành đầu heo mới hả dạ.

Nhưng khi ra đến nơi, tận mắt nhìn cỗ xe ngựa đưa đón mình, Sói Đần bỗng dưng cảm thấy tên Ronan này vô cùng thuận mắt. Chiếc xe ngựa được làm hoàn toàn bằng loại gỗ cao cấp, kiến trúc được phác họa lại từ những căn phòng dành cho hoàng tộc phương Tây. Thậm chí Ronan còn dùng bốn con ngựa một sừng chỉ để kéo chiếc xe ngựa này.

Bên trong chiếc xe ngựa vô cùng đầy đủ tiện nghi. Không chỉ có bàn làm việc, tủ rượu, kệ sách, thức ăn… mà ngay cả giường ngủ cũng là loại sang trọng nhất.

Nhưng điều khiến Sói Đần cảm thấy hài lòng về Ronan nhất chính là ông ta không hề sắp xếp bất cứ người nào bên trong căn phòng này cả. Chỉ còn một mình, nó có thể tiếp tục đại sự bảo dưỡng lớp lông bảo bối của mình rồi.

“Thật sảng khoái!”

Vùi mình vào trong đống chăn nệm, Sói Đần chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Ở bên ngoài, Ronan vẫn đang thao thao bất tuyệt về những thứ ông ta tự hào ở lãnh thổ của mình mà không hề hay biết rằng, bản thân chỉ là đang độc thoại mà thôi.

Mãi cho đến khi đến dinh thự của Ronan, chiếc xe ngựa và đoàn người mới dừng lại. Lúc này, Ronan cẩn thận gõ cửa nói.

“Thánh nữ, đã đến nơi rồi.”

Ba phút trôi qua, Ronan vẫn không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên trong. Ông ta lại thử gõ nhẹ lên cửa và tiếp tục gọi. Nhưng lại năm phút nữa trôi qua, người ở bên trong vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì.

“Chẳng lẽ nàng ta đã xảy ra chuyện?”

Ronan lập tức gạt đi cái suy nghĩ này trong đầu. Toàn bộ chiếc xe ngựa này được ếm vài chục loại ma pháp cấp cao, cho dù là tất cả trưởng lão của tiên tộc cùng ra tay cũng khó mà phá được trong thời gian ngăn. Có thể vô thanh vô tức làm hại đến người bên trong như vậy là điều không thể nào.

Thời gian càng trôi qua lại càng khiến Ronan sốt ruột. Cuối cùng ông ta bất đắc dĩ phải lấy tấm thẻ từ trên người ra để mở cửa. Ông ta không thể ngờ rằng, trong khi bản thân ở ngoài lo lắng thì đối phương lại say sưa ngủ một cách ngon lành. Đối với người ghét chờ đợi như Ronan thì đây chẳng khác nào sỉ nhục ông ta cả.

“Nhịn!”

Trong đầu Ronan liên tục vang lên âm thanh này. Vì đại nghiệp, ông ta cho dù có tức giận đến mức nào thì cũng phải nhịn xuống vì đại nghiệp của bản thân. Lúc này, ông ta chỉ đành phải im lặng ngồi chờ cho đến khi Sói Đần tỉnh dậy.

“Để ta xem ông còn diễn được đến bao giờ.”

Nhìn khuôn mặt đang tối xầm của Ronan, Sophia cảm thấy vô cùng hả hê. Bà ta biết mặc dù Sói Đần rất thích ngủ nhưng chỉ cần tới gần trong phạm vi cho phép của nó thì nó sẽ lập tức tỉnh lại. Không cần suy nghĩ cũng biết, Sói Đần chắc chắn là đang giả vờ ngủ mà thôi. Nhưng nếu Ronan đã muốn đợi, Sophia cũng không quấy rầy nhã hứng của ông ta. Bà ta lại thản nhiên lấy ra một cuốn sách rồi ngồi xuống một bên để đọc.

“Sophia thân yêu, ta thấy bây giờ cũng đã muộn rồi, nếu không phiền bà có thể giúp ta đánh thức thánh nữ dậy có được không?”

Vì quá sốt ruột, cuối cùng Ronan đành phải quay sang cầu cứu Sophia. Dù sao bà ta cũng là người thân cận nhất với thánh nữ, có lẽ bà ta sẽ có cách để đánh thức ngài ấy.

Nhưng Sophia nào có lòng tốt đến như vậy. Có thể thấy Ronan khó chịu, niềm vui đó sao bà có thể khiến nó dừng lại được kia chứ?

“Ta không rảnh.”

Sophia ngẩng đầu nhìn Ronan nhếch môi đầy chế giễu. Điều này dường như đã chạm phải giới hạn cuối cùng của ông, Ronan lập tức đứng dậy chỉ tay vào Sophia.

“Con…”

Nhưng khi Ronan còn chưa phát tác hết cơn phẫn nộ của mình thì giọng nói của Tần Nhiễm đã vang lên ngay phía sau ông ta.

“Ngài công tước đáng kính, cảm ơn vì đã đánh thức ta. Làm phiền ngài rồi.”

Nhanh như cắt, khuôn mặt như muốn giết người kia của Ronan lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nhiệt tình thường ngày của ông ta.

“Không phiền, không phiền. Có thể phục vụ thánh nữ là vinh hạnh của ta.”

Tốc độ lật mặt của Ronan quả thực khiến cho Sói Đần cũng phải nể phục. Đúng như những gì Sophia suy đoán, Sói Đần đã tỉnh dậy từ sớm và muốn chọc tức Ronan để trả thù việc phá giấc ngủ của nó mà thôi. Đến khi thấy ông ta sắp không nhịn được mà ra tay với Sophia, nó mới đứng ra ngăn cản. Dù sao, bây giờ vẫn chưa phải lúc để trở mặt với Ronan.

"Không ngờ nơi ở của ngài công tước lại xa hoa đến như vậy. Ta quả thực có chút tiếc nuối vì lúc đó đã từ chối lời đề nghị của ngài rồi đó."

Sói Đần cản thán nói.

Không thể không thừa nhận, Ronan quả thực đã thấm nhuần toàn bộ văn hoá của phương Tây. Không chỉ từ bề ngoài, y phục mà ngay cả nhà cửa và vật dụng thường ngày cũng được mô phỏng theo một cách hoàn hảo.

Nơi ở của Ronan hoàn toàn có thể so sánh với cung điện hoàng tộc trong trí nhớ của Sói Đần. Thậm chí nó còn có thể phát hiện ra trên cửa chính của toà cung điện này còn có một cái hoàng huy, thứ mà chỉ có người của hoàng tộc mới có thể sở hữu. Có thể thấy, địa vị của Ronan ở phương Tây e rằng còn lớn hơn so với ở trong tiên tộc rất nhiều.

"Thánh nữ nói đùa rồi. Ngôi nhà nhỏ bé của ta luôn luôn chào đón ngài."

Cơ ngơi này là thứ mà Ronan vẫn luôn tự hào. Chính vì vậy mà khi được Sói Đần tán thưởng, ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng. Cơn tức giận vì bị bắt chờ đợi cũng tan tành mây khói.

Lúc này, Sophia không thể không tán thưởng Sói Đần. Ban đầu bà còn lo lắng Sói Đần sẽ gây chuyện. Không ngờ nó lại có thể xử lý mọi chuyện một cách dễ dàng như vậy. Thậm chí còn có thể đùa giỡn với lão cáo già như Ronan.

Ronan phát hiện ra, vị thánh nữ này lại vô cùng am hiểu về văn hoá phương Tây. Điều này khiến ông ta cảm thấy như được gặp tri kỷ. Tâm trạng phấn khởi, Ronan lại càng trở nên nhiệt tình hơn trước. Trên đường đi, ông ta không ngừng giới thiệu cho bọn họ về những thứ ở trong cung điện.

"Đi từ sáng đến giờ đã mệt rồi. Ta có bảo đầu bếp làm một bữa tiệc nhỏ, hy vọng sẽ khiến thánh nữ hài lòng."

Dẫn cả nhóm người Sói Đần đến trước một căn phòng, Ronan một tay để trước ngực, cúi người làm động tác mời với Sói Đần. Cánh cửa căn phòng ngay lập tức cũng được bốn người hộ vệ hợp sức đẩy vào.

Bước vào căn phòng, Sói Đần không thể không trầm trồ trước sự chịu chi của Ronan. Xung quanh căn phòng đều là những bức hoạ của các hoạ sư nổi tiếng ở phương Tây. Nghe nói, một bức tranh của bọn họ cũng có thể so sánh với bổng lộc một tháng của một trưởng lão môn phái tầm rồi.

Hai bên căn phòng này là những chậu hoa vô cùng đặc biệt. N

Pu bên trái là những đoá hoa đang rực cháy thì bên phải lại là những đoá hoa băng giá. Đây đều là hai loại hoa đặc biệt chỉ có thể sinh trưởng ở sa mạc phía Tây và núi tuyết phía Bắc. Có thể trồng được ở trong căn phòng này, e rằng Ronan đã bỏ một số tiền lớn để vẽ các loại ma pháp duy trì sự sống cho những chậu hoa này.

Ở giữa căn phòng là một cái bàn dài, bên trên được bày biện sẵn dao nĩa và chén đĩa bằng vàng. Nến ở trên bàn cũng là loại gỗ đặc biệt, chỉ cần một đoạn ngắn cũng có thể cháy liên tục trong vòng mười năm.

Điều khiến Sói Đần kinh ngạc nhất chính là cái đèn chùm gần như che phủ toàn bộ trần nhà. Toàn bộ trên thân của cái đèn này đều được đính kim cương, loại khoáng thạch không có tác dụng gì trong tu luyện cũng như chiến đấu, nhưng vẻ đẹp của nó lại khiến cho rất nhiều người thích thú muốn sưu tầm. Cái đèn này e rằng cũng đủ đáng giá bằng cả một tiểu quốc rồi.

“Người đâu!”

Ronan vỗ tay hai cái, đồ ăn lập tức được những hầu nữ cẩn thận mang lên đặt ngay ngắn trên bàn. Hàng loạt món ăn được chế biến vô cùng cầu kỳ được bày ra trước mắt bọn họ.

“Thánh nữ, xin cứ dùng tự nhiên.”

Trên bàn ăn bày ra rất nhiều món mà chỉ có giới quý tộc mới có thể thưởng thức. Nhưng trên bàn lúc này lại chỉ có một mình Ronan là thưởng thức bữa ăn. Sophia vì ghét cay ghét đắng Ronan nên không muốn dùng bữa. Về phần Sói Đần thì… rất tiếc nó lại là một người ăn chay. Mặc dù món yêu thích của cả ba đại yêu đều là củ cải trắng nhưng chỉ có duy nhất Sói Đần là chỉ ăn thực vật. Chính vì vậy mà trên bàn ăn đầy thịt cá này, Sói Đần không thể động vào bất kỳ món nào.

“Thánh nữ, nếu như những món này không hợp thì ta sẽ cho người chuẩn bị cho ngài những món khác. Người đâu, đem những món khác lên đây.”

Mặc dù đang tận hưởng thức ăn trên bàn nhưng Ronan vẫn luôn để mắt đến Sói Đần. Khi thấy nó vẫn ngồi im không động vào bất kỳ thứ gì, Ronan lại vẫy tay sai bảo đám người hầu.

“Ta không sao, dạo gần đây có chút không khỏe. Cứ cho ta vài món rau thanh đạm là được.”

Thấy Ronan hiểu chuyện như vậy, Sói Đần lập tức mở cờ trong bụng. Bây giờ nó đã đói lắm rồi, nếu như không được ăn chắc nó sẽ phát điên lên mất.

Ngay sau đó, đống thức ăn trên bàn liền được thay mới hoàn toàn. Nhìn đống thức ăn trên bàn, Sói Đần hận không thể ngay lập tức bổ đầu Ronan ra để xem bên trong đó chứa thứ gì. Nó hoàn toàn không thể hiểu, tại sao món salad trộn thơm ngon kia lại phải thêm cá vào. Hay món súp bí đỏ đáng nhẽ phải thơm nức mũi kia lại có mùi của thịt cá.

“Tên này thực sự không hiểu ý nghĩa của từ thanh đạm hay sao?”

Nhìn điệu bộ nhẫn nhịn của Sói Đần, Sophia cố gắng che miệng nhịn cười. Bà ta biết thói quen ăn uống của Sói Đần, cũng biết giờ này là giờ đánh chén của nó. Nếu như không phải bây giờ nó đang cải trang thành Tần Nhiễm, rất có thể ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Ronan.