Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 8: Bị tập kích



Nguyễn Nam có thể thề, câu nói vừa rồi của hắn là không hề cố ý. Bởi vì hệ thống không ngừng rác rưởi này, rác rưởi nọ bên tai nên hắn cũng vô tình nói theo. Nhưng chỉ một câu nói vô tình thôi lại thay đổi suy nghĩ của hai ông cháu Tần Hạc.

“Tiên Nhân cảnh rác rưởi?”

Nếu nói Tiên Nhân cảnh là rác rưởi thì bọn họ còn kém rác rưởi bao nhiêu lần? Hóa ra công tử không biết Nguyên Anh cảnh là cảnh giới gì bởi vì nó không hề ở trong mắt công tử. Có điều làm Tần Hạc băn khoăn hơn lại là chuyện khác. Truyền thuyết có kể rằng, tu tiên giả vượt qua Tiên Nhân cảnh liền bị quy tắc của Vô Tận đại lục chối bỏ, không thể tiếp tục ở lại đại lục. Công tử xem thường Tiên Nhân cảnh, lại có thể tự do tự tại ở Vô Tận đại lục như vậy thì cảnh giới của ngài ấy phải kinh khủng đến mức nào?

Càng nghĩ lại càng khiến Tần Hạc khiếp sợ. Đúng lúc này, Nguyễn Nam lại lên tiếng.

“Vừa hay ta cũng đi săn được một ít thú rừng, để ta xuống bếp mời hai người một bữa.”

Nếu là trước kia, cả hai sẽ từ chối khách sáo một chút, nhưng hiện tại thì khác. Nhìn công tử như vậy, nếu như làm ngài ấy mất hứng thì cái mạng nhỏ của hai ông cháu cũng không còn. Lúc này đây, cả hai đều vui vẻ đáp ứng.

Từ khi nghe câu nói của Nguyễn Nam, Tần Nhiễm liền không dám thở mạnh. Đến khi hắn xuống bếp, lúc này nàng mới dám hít thở một cách bình thường.

“Ông nội, ông nói xem tu vi của công tử rốt cuộc là gì?”

“Không biết, nhưng e rằng trên đại lục này không có ai có thể so sánh với công tử.”

Tần Hạc cười khổ lắc đầu. Thực lực của công tử e rằng chỉ có đám người đã thoát khỏi Vô Tận đại lục mới có thể so bì mà thôi.

Vốn tưởng rằng Nguyễn Nam rời đi thì có thể an tâm thở phào nhẹ nhõm nhưng khi hắn rời đi, Tần Nhiễm mới biết lúc đó áp lực còn kinh khủng đến mức nào. Mặc dù Nguyễn Nam bảo bọn họ cứ tự nhiên nhưng cả hai lại không dám rời khỏi ghế ngồi. Bởi bọn họ biết, nếu như làm ra bất cứ hành động nào khác thường, cả hai sẽ chết ngay tức khắc.

“Để hai người đợi lâu rồi.”

Không biết sau bao lâu, chỉ thấy lúc này Nguyễn Nam từ từ bê lên vài đĩa thức ăn đặt lên bàn.

“Đây là…”

Ánh mắt Tần Nhiễm khẽ nhìn sang Tần Hạc. Lúc này nàng cũng nhận được cái gật đầu khẳng định của ông.

Đúng vậy, chỉ cần thoáng nhìn và ngửi qua, cả hai có thể cảm nhận được một lượng linh khí khổng lồ từ bàn ăn trước mắt. Chỗ thức ăn này e rằng hiệu lực còn mạnh hơn gấp mấy lần so với loại trà trước kia nữa. Lúc này, trong lòng bọn họ đều lo sợ bản thân không thể hấp thu nổi lượng linh khí khổng lồ này.

“Hai người cứ tự nhiên đi, ta đảm bảo sẽ không có vấn đề gì.”

Thấy hai người còn chần chờ, Nguyễn Nam khẽ nhíu mày nói. Dù sao tay nghề của hắn cũng được rèn dũa bởi hệ thống, hắn tự tin cho dù đầu bếp năm sao của nhà hàng nổi tiếng cũng không thể nào so bì được.

Cả hai biết nếu cứ chần chừ e rằng sẽ khiến công tử không vui. Hơn nữa, công tử muốn giết bọn họ thì chỉ cần một ý nghĩ là đủ, ngài ấy cũng không nhàm chán đến mức dùng cách này để giết bọn họ. Có suy nghĩ này trong đầu, cả hai liền nhắm mắt gắp lấy một miếng rau cho vào miệng.

Cảm nhận đầu tiên của cả hai chính là vị thanh mát của rau, tiếp theo đó chính là vị cay của bột ớt, cả hai hòa quyện vào nhau khiến cho hương vị bỗng chốc bùng nổ nơi đầu lưỡi. Hơn cả hương vị chính là lượng linh khí cực kì dồi dào mà món rau này đem lại, cho dù là linh thảo trăm năm quý hiếm cũng không bằng một góc của món rau này.

Hai ông cháu lại đưa đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng. Món thịt không rõ này vị rất giống thịt gà nhưng vừa cho vào miệng lại giống như tan ra, béo nhưng không ngấy.

Càng kỳ diệu hơn chính là cả hai rõ ràng cảm nhận được linh khí khổng lồ liên tục được rót vào trong cơ thể, nhưng bọn họ lại không cảm thấy khó chịu một chút nào. Lượng linh khí này khi vào trong cơ thể thì liền chuyển hóa để không ngừng nâng cao tu vi của cả hai.

Khi cả hai quay sang nhìn Nguyễn Nam thì lại thấy hắn gật đầu cổ vũ. Lúc này bọn họ liền biết, sở dĩ bọn họ có thể hấp thu lượng lớn linh khí như vậy chính là nhờ sự trợ giúp của công tử.

Nhìn biểu hiện như chết đói của hai người, Nguyễn Nam âm thầm xúc động. Tu tiên giả thời nay quả thực quá nghèo khổ rồi. Nhìn bọn họ ăn như hổ đói thế kia e rằng đã rất lâu rồi không có được bữa ăn tử tế.

Nhưng càng lúc, nụ cười của Nguyễn Nam dần mếu lại. Bởi vì nguyên bàn ăn mà hắn cố tình làm cho năm người, chỉ trong chốc lát đã bị hai ông cháu kia giải quyết hết. Phải biết rằng hắn từ nãy đến giờ vẫn còn chưa động đũa.

“Tay nghề của công tử quả thực khiến lão đây ngưỡng mộ.”

“Đúng vậy. Ta có thể thề, cho dù là đầu bếp nổi tiếng nhất đại lục cũng không thể so sánh với công tử.”

Sau khi ăn xong, lúc này cả hai ông cháu không ngừng giành cho Nguyễn Nam những lời khen tặng. Nhưng bọn họ đâu biết rằng trong tim của hắn lúc này đang không ngừng rỉ máu.

Nếu không phải bọn họ hết lời khen ngợi món ăn của hắn thì e rằng hắn đã lập tức ném hai người này ra khỏi đây rồi.

“Khụ, khụ… hôm nay lão phu đến là có một món quà muốn tặng cho công tử, mong công tử không chê.”

Vừa rồi chỉ vì không cưỡng lại sức hấp dẫn của thức ăn mà Tần Hạc lại quên mất công tử đang ở bên cạnh. Lúc nhìn lại thì thấy đồ ăn trên bàn đã bị hai ông cháu ăn hết, trong khi bát của công tử vẫn sạch như mới. Là khách nhưng lại quá phận như vậy khiến cho Tần Hạc vô cùng mất mặt. Lúc này đây, ông liền nhớ đến món quà mình đem theo để tặng cho công tử.

“Tần lão không cần phải khách sáo như vậy đâu.”

Nguyễn Nam mỉm cười đáp. Hai người này nhìn nghèo khổ nhưng lại có lòng như vậy khiến cho tâm trạng không vui của hắn liền vứt lên chín tầng mây. Cho dù món quà có là gì đi chăng nữa hắn cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.

“Lần trước đến đây thấy công tử chỉ có một chiếc tivi nhỏ, ta đành mặt dày mua tặng ngài một cái, hy vọng ngài sẽ thích.”

Với thực lực của công tử, những món đồ của tu tiên giả e rằng không thể lọt vào mắt của ngài. Cộng thêm việc ngài ấy chỉ thích hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, chính vì vậy Tần Hạc liền nghĩ đến ngay quà tặng này.

“Tần lão có lòng rồi…”

Nguyễn Nam chưa nói hết câu thì hắn liền nuốt hết những chữ sắp nói ra vào bụng. Vốn Tần Hạc cũng vô cùng khó khăn, khi nghe ông ta nói tặng mình một cái tivi thì hắn liền muốn từ chối khéo. Nhưng nhìn thử xem, đây có phải là cái tivi không? Rõ ràng so với cái giường hắn nằm ngủ còn lớn hơn nữa kìa. Đây… đây không phải là đồ ăn trộm đấy chứ? Hắn sẽ không bị bắt nếu nhận cái tivi này đấy chứ?

“Công tử an tâm. Đây là món quà một lão bằng hữu tặng cho ta, vì nhà của ta không đủ lớn để dùng nên liền nghĩ đến công tử. Đây là quà cảm ơn công tử lần trước đã cứu mạng, mong công tử nhận cho.”

Vì Tần Hạc hết lời năn nỉ nên Nguyễn Nam mới miễn cưỡng nhận lấy. Nhưng trong tâm hắn lúc này đang không ngừng điên cuồng gào thét.

“Cuối cùng cũng không phải xem cái tivi cũ kỹ kia của hệ thống nữa rồi. Thế giới mới, các trận chiến kinh điển, thần tiên tỉ tỉ xinh đẹp, ta sắp đến rồi đây!”

Sau khi hướng dẫn Nguyễn Nam đầy đủ các thao tác sử dụng tivi, lúc này hai ông cháu Tần Hạc mới từ biệt hắn rời đi. Trên đường trở về không thấy bóng dáng của ba đại yêu đâu nên cả hai đành phải đi bộ trở về. Thành ra, khi về đến nhà thì trời đã tối mịt rồi.

“Ông nội!”

Sau bữa ăn ở nhà Nguyễn Nam, Tần Nhiễm đã đột phá một mạch đến Ngưng Đan hậu kỳ. Lúc này, linh thức của nàng mạnh hơn trước kia rất nhiều. Khi vừa về đến nhà liền dễ dàng nhận thấy điều khác thường.

Tần Hạc gật đầu ra hiệu với Tần Nhiễm rồi dùng chắp tay nhìn vào khoảng không nói.

“Bây giờ đã khuya rồi, Tần mỗ không hẹn tiếp đón. Hẹn các vị vào ngày khác, Tần mỗ chắc chắn sẽ tiếp đón chu đáo.”

“Ha ha, không ngờ có một ngày trận pháp ẩn thân của ta lại bị tu tiên giả phát giác.”

Từ trong bóng tối lúc này xuất hiện hơn hai mươi người mặc áo choàng đủ màu sắc. Đi đầu chính là một nữ nhân mặc áo choàng bạc.

“Không ngờ có một ngày Hắc Diễm Pháp Sư của học viện ma pháp lại ghé thăm tệ xá. Đây quả thực là vinh hạnh lớn cho lão phu.”

Tần Hạc bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại ngập tràn lo lắng. Ông ta biết học viện ma pháp chắc chắn không bỏ qua chuyện này, nhưng không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy. Hơn nữa người đến lại là Lam Mị, nàng ta không những là phó viện trưởng mà còn là pháp sư cấp bạc trẻ nhất từ trước đến nay. Nghe nói rằng trước kia, nàng ta đã từng giết qua tu tiên giả Hợp Thể cảnh. Cho dù vừa rồi nhờ bữa ăn của công tử, Tần Hạc đã đột phá đến Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng chung quy vẫn không thể so sánh với Hợp Thể cảnh cảnh được.

“Tần Nhiễm. Một lát nữa ta sẽ cố gắng mở một con đường cho con thoát thân. Nhớ! Không được quay đầu lại. Chỉ cần đến chỗ của công tử là con sẽ được an toàn.”

Đối phương đến đây e rằng đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Lúc này, cách tốt nhất chính là hy sinh tính mạng của ông để giúp cháu gái chạy thoát. Có sự bảo hộ của công tử, học viện ma pháp chắc chắn sẽ không thể làm khó được nó.

“Ông nội, có đi thì chúng ta cùng đi!”

Tần Nhiễm cương quyết từ chối. Ông nội là người thân duy nhất của nàng, bảo nàng bỏ lại ông chạy trốn, nàng không làm được.

“Hai ông cháu các ngươi an tâm, xung quanh đây đã được ta bố trí ma pháp trận, cho dù là một con muỗi cũng không thể thoát ra khỏi đây được đâu.”

Lam Mị hưng phấn cười lớn. Cái cảm giác giết đám người tu tiên giả này ả ta đã nghiện đến phát điên rồi. Nếu không phải thường ngày bị viện trưởng quản thúc, ả ta đã sớm tìm diệt hết đám tu tiên giả ở gần đây rồi.

“Nếu đã vậy thì hôm nay lão già ta phải thử xem Hắc Diễm Pháp Sư của học viện ma pháp lợi hại đến mức nào.”

Nếu đã không thể thoát thân thì Tần Hạc đành phải liều một phen. Tiên kiếm xuất hiện trong tay, Tần Hạc hóa thành một con giao long lao về phía Lam Mị.

“Rất gan dạ. Tắm máu của loại tu tiên giả như ông chính là thứ ta thích nhất. Nghe ta hiệu triệu, xuất hiện đi, người bảo hộ của Lửa.”

Ngón tay của Lam Mị vẽ thành vài đường trên không trung, sau chú ngữ của ả, vòng tròn ma pháp lớn dần. Lúc này, một người khổng lồ toàn thân bốc lửa bước ra tung nắm đấm về phía giao long đang bay đến.

“Dường như ngươi quá xem thường lão già này rồi. Giao Long Phá Không.”

Tần Hạc hừ lạnh đáp. Con giao long giống như thiểm điện lao đến cuốn lấy người khổng lồ kia.

“Rắc…rắc!” Vài tiếng, ngọn lửa trên người khổng lồ kia liền bị dập tắt, thân thể của nó dần nứt ra, cuối cùng vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.

“Lão già, không tệ. Ngươi như vậy ta càng có hứng thú hành hạ ngươi nhiều hơn.”

Hộ vệ bị đánh bại cũng không khiến Lam Mị lo lắng. Ả ta lại rút quyền trượng ra, chiếc áo choàng bạc tung bay trong gió. Nhiệt lượng xung quanh lúc này tăng lên một cách chóng mặt. Cây cối xung quanh dần khô héo, ngay cả mặt đường cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt.

“Ngọn lửa thiêu đốt tất cả, ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt. Xuất hiện đi, lửa địa ngục!”

Sau chú ngữ của Lam Mị, trên không trung lúc này liền xuất hiện một ngọn lửa màu đen to bằng bàn tay. Nhưng cho dù là vậy, Tần Hạc cũng cảm thấy sự nguy hiểm đến từ ngọn lửa ấy.

“Phù!” Lam Mị chỉ nhẹ nhàng thổi nhưng ngọn lửa giống như tên lửa, lại lao nhanh về phía Tần Hạc.

“Hoàng Kim bảo giáp, Linh khí hộ thể!”

Tốc độ ngọn lửa quá nhanh, Tần Hạc căn bản không thể tránh được. Lúc này ông đành chọn cứng đối cứng với nó. Nhanh chóng lấy ra bảo giáp hộ thể, lại vận hết linh khí để bao bọc lấy bản thân. Tần Hạc hy vọng có thể chống chọi được loại lửa đen này.

Nhưng Tần Hạc đã lầm. Dường như, ngọn lửa này xem linh khí của ông là thức ăn, nó cứ liên tục thôn phệ và trở nên to lớn hơn. Bất đắc dĩ, Tần Hạc đành phải thu hồi linh khí, vứt bỏ đi bảo giáp mới miễn cưỡng cứu về được một mạng.

Bảo giáp này của ông, cho dù là một kích toàn lực của Nguyên Anh cảnh cũng có thể chịu được, không ngờ cứ như vậy bị ngọn lửa đen kia dễ dàng thôn phệ.

Sau khi thôn phệ xong bảo giáp của Tần Hạc, ngọn lửa kia giống như một đứa trẻ, lại quay trở về trên tay Lam Mị.

“Lão già, còn thứ gì không, bảo bối của ta đang rất đói đó.”

Lam Mị cười đắc chí. Lửa địa ngục này là do ả vô tình tìm thấy trong một lăng mộ. Phải cúng tế hơn 1000 người mới có thể thuần phục được. Cũng chính vì thế mà nàng ta mới có tên Hắc Diễm Pháp Sư.

“Chẳng lẽ lần này hai ông cháu ta phải chết ở đây sao?”

Vốn linh khí ít ỏi chính là nhược điểm chí mạng của tu tiên giả, Lam Mị lại có lửa đen khắc chế linh khí, trận chiến này đã định sẵn thất bại dành cho ông rồi.

“Là tên khốn kiếp nào đốt lửa ở đây vậy? Có biết nhiệt độ cao rất dễ tổn hại máy móc hay không?”

Trong lúc tuyệt vọng, túi trữ vật của Tần Hạc bỗng nhiên rung động một hồi rồi mở ra. Một chiếc tivi nhỏ bằng hai bàn tay đang không ngừng cằn nhằn bằng âm thanh máy móc.