Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 287: Vùng đất kho báu tình cờ có duyên



So với hai bên vách băng bóng loáng thì khả năng leo ra từ đây càng thấp và nguy hiểm hơn.

Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.

Mèo ác quỷ Tà Nguyệt ủ rũ nói:

- Meo, thảm thảm, là ngõ cụt, không có cách nào ra từ đây.

Đinh Hạo thở dài một hơi, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng tới gần vách băng lởm chởm, muốn tìm ra manh mối để ra ngoài.

Rào rào rào!

Đinh Hạo bỗng nghe có tiếng nước, ngây người ra.

Nhiệt độ không khí chỗ này rất thấp, đóng băng xác cường giả nhân tộc, yêu tộc, dù có nước chảy cũng thành lớp băng, tại sao có tiếng nước?

Không lẽ Đinh Hạo nghe lầm?

Khi Đinh Hạo đến bên dưới vách đá thì tiếng nước càng lúc càng rõ ràng.

Rào rào rào!

Đây là tiếng nước chảy xuống đất.

Thanh âm rất nhỏ, lúc ngừng lúc liên tục, như có như không phát ra từ không gian khác, khó thể nắm bắt.

Tay Đinh Hạo nhẹ vuốt bề mặt huyền băng vạn năm, nhìn kỹ vách băng, muốn tìm ra tiếng nước đến từ đâu.

- Mau nhìn kìa!

Đinh Hạo theo mèo ác quỷ Tà Nguyệt chỉ cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ cách mặt băng bên dưới ba tấc có luồng sáng bạc thô cỡ hai ngón tay không ngừng xoay chuyển, rơi xuống. Thoạt nhìn như có hai dòng nước từ trong vách băng tuôn ra không ngừng rơi xuống.

- Đây là...

Đinh Hạo chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát.

- Meo, đột nhiên cảm thấy có gì đó, bộ dạng rất quen...

Mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhảy xuống võ sĩai Đinh Hạo, đi tới đi lui hai luồng sáng bạc như dòng nước.

- Đúng vậy.

Đinh Hạo nhíu mày đăm chiêu vắt óc, dường như hắn nhìn thấy hình ảnh này ở đâu nhưng không nhớ ra.

- Meo, chỗ này còn có ba cột băng.

Mèo ác quỷ Tà Nguyệt vươn vuốt vớt hai dòng nước, kinh ngạc nói:

- Oa, thật lạnh thật lạnh, meo, đây không phải nước, là tuyết sao? Không, a, không lẽ là cát trắng?

Ánh sáng bạc bị mèo ác quỷ Tà Nguyệt vớt như chất lỏng chảy xuống kẽ tay nó nhưng không phải chất lỏng mà từng hạt trắng cực kỳ nhỏ, không biết nó là gì, lạnh lẽo suýt đóng băng vuốt của mèo ác quỷ Tà Nguyệt.

Con ngươi Đinh Hạo co rút.

Một tia chớp xẹt qua óc Đinh Hạo xua tan sương mù.

Đinh Hạo nhảy cẫng lên:

- Ta biết rồi.

Đinh Hạo kích động tim đập nhanh, sốt ruột lấy cuộn tranh ố vàng ra khỏi trữ vật giới chỉ. Đó là bản đồ kho báu trưởng lão Cao Lâm của Thung Lũng thôn tặng cho Đinh Hạo.

Đinh Hạo so hình vẽ trên cuộn tranh và vách băng chưa đến nửa thước.

- Giống y như đúc!

Đinh Hạo nhanh chóng ra kết luận.

Trên cuộn tranh vẽ ba ngọn núi nguy nga sừng sững, hai thức nước hùng vĩ như ngân hà đảo ngược chảy xuống từ khe núi gần như che đi ba ngọn núi to. Lúc đó Đinh Hạo lấy làm lạ, với kích cỡ núi và thác nước hình như trái với định luật vật lý, giờ thì đáp án hoàn toàn giải mở.

Thì ra cuộn tranh không phải vẽ ba ngọn núi to mà là ba cột băng khoảng một tấc, thác nước là ánh sáng bạc thô cỡ hai ngón tay này.

Cuộn tranh vẽ hình quá to làm mắt người sinh ra ảo giác tưởng nó là dãy núi và thác nước, kỳ thực không phải.

Vách băng trước mắt Đinh Hạo phần chân cao không đến hai mươi thước, nếu phóng to vô số lần thì giống hệ cuộn tranh.

- Thì ra là vậy, hèn gì mấy hôm trước ta đi khắp bay mươi hai núi Tuyết Long sơn cũng không tìm ra chỗ nào phù hợp cuộn tranh. Ngay từ đầu ta đã đoán sai. Đây là cơ duyên trong truyền thuyết sao? Nếu không đúng lúc rớt vào khe nứt băng thì đời này ta cũng không phát hiện ra bí mật trong cuộn tranh.

- Hèn chi tộc Cao thị sống vất vả trong Tuyết Long sơn mấy trăm năm nhưng không phát hiện ra bí mật cuộn tranh. Muốn tìm chỗ nhỏ xíu trong Tuyết Long sơn mênh mông còn khó hơn mò kim đáy biển.

- Người lúc trước để lại cuộn tranh này siêu thông minh, một mặt đúng là chỉ hướng chính xác, mặt khác dùng kích cỡ cuộn tranh đánh lừa hậu nhân. Muốn khám phá bí mật cuộn tranh chỉ những người siêu may mắn, cơ duyên xảo hợp mới tìm đến đây đường.

- Đường võ đạo quả nhiên chú trọng chữ duyên.

Trong đầu Đinh Hạo suy nghĩ rất nhiều, nhanh chóng nghĩ thông vài then chốt.

- Meo meo, ha ha ha ha ha ha! Không ngờ chúng ta tìm được rồi. Này, đừng ngây người, mau mau mau, chắc kho báu ở bên này, tìm ra là chúng ta giàu.

Lúc này mèo ác quỷ Tà Nguyệt cũng hiểu ra, hưng phấn huơ vuốt, muốn chảy nước miếng.

Đinh Hạo gật đầu.

Mọi bí mật chắc nằm ở vòng tròn đỏ trên cuộn tranh.

Thu nhỏ lại cuộn tranh thì vị trí dấu tròn đỏ là...

Đinh Hạo nhìn chính giữa hai cột sáng bạc, quan sát một lúc sau cẩn thận lấy thanh kiếm rỉ sét ra chậm rãi duỗi hướng một vị trí. Mũi thanh kiếm rỉ sét xuyên qua ánh sáng bạc như thác nước.

Đinh!

Tiếng kim loại khẽ vang lên.

Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt lộ biểu tình mừng rỡ, quả nhiên có cơ quan.

Đinh Hạo bỗng biến sắc mặt, cảm giác lực hút cực mạnh từ thanh kiếm rỉ sét kéo bàn tay hắn dính chặt chuôi kiếm. Đinh Hạo chưa phản ứng lại thì thân kiếm rung bần bật. Đinh Hạo cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát, như bị ngựa điên giật mạnh đập vào vách băng cứng rắn.

Mèo ác quỷ Tà Nguyệt trợn to mắt nói:

- Meo?

Mèo ác quỷ Tà Nguyệt trơ mắt thấy Đinh Hạo như ảo ảnh cùng thanh kiếm rỉ sét nhập vào vách băng, biến mất.

- Có chuyện gì? Biến mất rồi? Không lẽ vách băng chỉ là ảo cảnh?

Mèo ác quỷ Tà Nguyệt thấy chuyện xảy ra rất quái dị, nó vươn vuốt sờ vách băng, cảm nhận xúc giác cứng rắn và lạnh lẽo thấu xương.

Vách băng là thật?