Khi huyền khí băng sương vận chuyển đến trước mệnh tuyền huyệt khiếu thì đột nhiên mất tích, mặc cho Đinh Hạo thúc đẩy cỡ nào, có nhiều huyệt khiếu hơn giống sông lao nhanh qua thì kết cục vẫn giống nhau.
Quá quái dị.
Tại sao xuất hiện loại tình huống này?
Đinh Hạo buộc mình tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân xảy ra vấn đề này.
Đinh Hạo càng nghĩ thấy giải thích duy nhất là lúc trước gặp kỳ ngộ trong hang núi dưới Địa Huyệt Thâm Uyên sau núi, đặc biệt là hai bóng ảo ảnh đao kiếm kỳ lạ, tiếng khắc khẩu không dứt bên tai khi có khi không. Chẳng lẽ vấn đề là đây?
Đinh Hạo nghĩ vậy chợt xảy ra chuyện làm hắn giật mình suýt cắn lưỡi bỗng xảy ra không chút báo trước.
- Ui chà, tiểu tử này thông minh thật.
Một giọng nam sang sảng đột nhiên vang lên trong đầu Đinh Hạo.
Trong khoảnh khắc này Đinh Hạo giống mèo con bị giật mình xù lông, suýt nhảy cẫng lên, cắn lưỡi.
Chớp mắt vang lên giọng nói thứ hai:
- Mặc dù hơi nhát gan một chút nhưng không uổng là người chúng ta chọn.
Giọng thứ hai là phụ nữ quyến rũ yêu kiều đầy hấp dẫn.
Đinh Hạo lắc người từ trên giường bước xuống đất, tay cầm kiếm rỉ sét. Trong mệnh tuyền huyệt khiếu, huyền khí băng sương vận chuyển ầm ầm như sấm, vận tốc huyền khí quay trong mỗi giây gần mười một vòng. Thực lực Đinh Hạo giây lát tăng lên trạng thái cao nhất.
- Là ai? Đi ra!
Đinh Hạo đánh giá bốn phía, căng thẳng thần kinh.
Xung quanh yên lặng, đừng nói bóng người, không có cả một con chuột, tĩnh lặng. Không lẽ có cao thủ tuyệt thế nào núp bên cạnh Đinh Hạo phát ra tiếng?
Giọng nam sang sảng lại lên tiếng:
- Đừng kêu nữa tiểu tử ngốc.
Giọng nữ không chịu thua lên tiếng ngay sau đó:
- Nếu ra được thì chúng ta đã sớm ra rồi.
Giọng nam nói:
- Tiểu tử đừng rối, cẩn thận cảm ứng đi.
Giọng nữ bảo:
- Sẽ phát hiện chúng ta ở đâu.
Hai thanh âm một năm một nữ nối tiếp nhau, hòa âm hợp xướng có tiết tấu, phối hợp không kẽ hở, giọng điệu thân thiện không có ác ý, nói đại khái sự việc.
Lúc này Đinh Hạo đã bình tĩnh lại.
Đinh Hạo nhận ra thanh âm phát ra trong đầu hắn chứ không phải cao thủ nào núp bên người. Không lẽ là hai bóng ảo ảnh đao kiếm nhập vào người Đinh Hạo?
Đinh Hạo chợt nhớ hôm đó sau khi hai bóng ảo ảnh đao kiếm nhập vào người thì trong đầu vang lên một tràng khắc khẩu giống như giọng nam, nữ vừa rồi.
Như biết Đinh Hạo nghĩ gì, thanh âm trong đầu hắn lại vang lên.
Giọng nam cười trêu:
- Ha, tiểu tử nghĩ ra rồi?
Giọng nữ vẫn mềm mỏng ngọt ngấy, rất dụ hoặc:
- Đúng vậy. Chúng ta chính là hai bóng ảo ảnh đao kiếm.
- Hai bóng ảo ảnh đao kiếm? Đó là cái gì? Thần tiên? Yêu quái?
Đinh Hạo đã bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống xếp bằng trên giường, đặt kiếm rỉ sét lên đùi.
Đinh Hạo tò mò hỏi:
- Rốt cuộc các ngươi có lai lịch gì? Có thể nói không?
Giọng nữ thẳng thừng:
- Cái này ngươi không cần biết.
Giọng nam nói:
- Nếu ngươi biết lai lịch của chúng ta...
Giọng nữ nói:
- Sẽ dính vào chuyện rắc rối rất lớn.
Giọng nam nói:
- Nhưng có một điều chắc chắn là...
Giọng nữ nói:
- Được hai tồn tại cao quý như chúng ta bám vào người là may mắn cho ngươi, mộ tổ tiên nhà ngươi không chỉ bốc khói xanh.
Giọng nam nói:
- Càng như là bốc lửa cháy hừng hực.
- Ha ha ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha ha ha!
Nói đến đây giọng nam và nữ cười to cực kỳ gian xảo như cẩu nam nữ.
Trong đầu Đinh Hạo hiện ra hình ảnh kiếp trước thấy Châu Tinh Trì vua hài ngửa đầu cuồng cười.
Hai thanh âm một nam một nữ bí ẩn quá hách dịch, có thiên phú đối đáp giễu hề, người tung người hứng, lòng có linh tê, khá buồn cười.
Đinh Hạo im miệng không nói, chờ hai, ba phút sau tiếng cười đắc ý xấu xa trong đầu dần tắt.
Giọng nam cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Hơi nói nhiều chút nhưng tiểu tử, ngươi nên hiểu lão nhân bị giam hàng ức vạn năm thấy cô đơn đúng không?
Đinh Hạo chưa kịp nói gì thì nghe giọng nữ tức giận quát:
- Phi, lão nương ta tuổi xuân phơi phới, thanh xuân mơn mởn, ai nói ta là lão nhân?
Phi, lão tử uyên ngươi hơn mười vạn năm, ngươi mà thanh xuân mơn mởn gì? Cho xin đi, ta tích lũy mật mười vạn năm sắp ói sạch. Ta phi phi phi!
- Câm mồm, còn làm lộ tuổi xuân của lão nương thì lão nương ta xé nát miệng ngươi ra!
- Ui chao, lại còn tuổi xuân? Tới đi, ai sợ ai?
Đinh Hạo thấy nhức đầu. Hai người này từ đâu ra quậy tưng bừng thế này.
Đinh Hạo thử đề nghị:
- Này hai vị, tạm ngừng cãi lộn được không? Hay là các ngươi ra khỏi người ta, mặt đối mặt tâm sự?
Bị hai ý thức xa lạ bám vào người mình dù là ai cũng thấy không được tự nhiên.
Hai thanh âm đồng thanh kêu lên:
- Không thể nào!
Đinh Hạo:
-...
Giọng nam nói:
- Nếu ra khỏi người của ngươi thì chúng ta sẽ hồn phi phách tán.
- Lão tiêu hao hết chút tài sản cực khổ mấy chục vạn năm gom góp mới tu sửa thân thể, kinh mạch, thể chất của ngươi, thứ ăn cháo đá bát nhà ngươi muốn đuổi lão nương đi? Vô lương tâm!
Giọng nữ ai oán, tức giận như bị chồng bỏ.
Giọng nam nói:
- Đâu chỉ tu sửa kinh mạch, tiểu tử nhà ngươi thoát thai hoán cốt!
- Nguyên một tấn thiên... A, thiên địa linh nhũ quỳnh tương bị thân thể phàm nhân nhà ngươi hấp thu, ta còn thấy hâm mộ ngươi.
Giọng nữ vốn định nói thiên gì đó nhưng sau chợt nghĩ tới điều gì đổi tên khác.
- Cho nên tư chất hiện tại của ngươi là trong vạn người không có một.
Giọng nam đắc ý nói:
- Trời sinh kiếm chủng.
Giọng nữ cười khẩy sửa sai:
- Phi, ngươi mới là trời sinh tiện chủng, là đao kiếm song thánh thể.
Giọng nam quê quá nổi khùng quát:
- Bà già, muốn kiếm chuyện phải không?
Giọng nữ khinh thường nói:
- Lão nương kiếm chuyện rồi sao? Ai sợ ai?
Đinh Hạo lại thấy nhức đầu, vì tránh cho mở ra cuộc cải vã mới, hắn vội hỏi: