Tống Diễn thơ thẩn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Duy, trái tim bỗng chốc khẽ đập mạnh. Nhưng chưa kịp định thần lại, Cố Duy đã buông tay ra.
Tống Diễn làm như vô tình rút tay về, giả vờ bình tĩnh quay đầu, mím môi không nói thêm gì nữa.
Dọc đường xe ngựa rất yên tĩnh.
Không ai mở miệng nói thêm câu nào.
Khi về đến Tống phủ cũng đã muộn.
Thấy Tống Diễn và Cố Duy cuối cùng cũng về, Thải Thường vội sai người hâm nóng đồ ăn rồi dọn lên.
Lúc Tống Diễn cúi đầu ăn cơm, lòng hơi xao lãng, không biết vì sao y cứ cảm thấy Cố Duy hôm nay có chút gì đó khác lạ. Nhưng nhìn lại Cố Duy vẫn giữ vẻ lạnh lùng hờ hững như mọi khi, cứ như cảm giác bất an vì bị nhìn thấu ban nãy chỉ là ảo giác của y.
Thôi, không nên nghĩ nhiều nữa.
Chắc tại gần đây có quá nhiều chuyện nên mình nhạy cảm quá mức.
Buổi sáng đấu trí với Chung Tuệ Lan, buổi chiều lại phải bất đắc dĩ làm anh hùng cứu mỹ nhân, giờ Tống Diễn chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng vừa nằm xuống đã bật dậy ngay!
Chỗ bị đánh ở lưng bắt đầu đau âm ỉ. Ban ngày bận rộn không có thời gian để ý, nhưng giờ không cẩn thận một cái, cơn đau khiến sắc mặt y tái nhợt.
Tống Diễn cẩn thận nằm xuống lần nữa.
Dù trên giường đã trải lớp chăn dày nhưng vẫn thấy cộm cứng, khiến y nhớ về chiếc đệm êm ái của thời hiện đại.
Y đổi tư thế, cố nằm nghiêng nhưng nằm lâu cũng chẳng dễ chịu hơn, lúc thì cánh tay trái tê, lúc thì cánh tay phải tê. Vết thương ở lưng cứ kéo căng ra, khi đêm càng sâu, cảm giác càng rõ rệt. Tuy đã mơ màng muốn ngủ, nhưng suốt đêm cứ trằn trọc không yên.
Đúng là mẹ ruột đánh con, tay thật chẳng nương tình! Tống Diễn thở dài một hơi.
Trong bóng tối, Cố Duy mở mắt.
Người nằm bên cạnh đã lật qua lật lại suốt đêm, nhưng dù vậy vẫn không hề vượt quá ranh giới, ngay cả khi chịu đựng cơn đau, tiếng thở cũng rất nhẫn nhịn... Là sợ làm phiền đến mình ư?
Ánh mắt Cố Duy hiện lên một tia phức tạp.
Vết thương này, xét cho cùng cũng do mình mà ra.
Cánh tay phải của Tống Diễn lại tê rần, y chậm rãi dịch người, định đổi tư thế nằm. Nhưng không ngờ vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt u tối của Cố Duy trong đêm, y giật mình, cơn buồn ngủ cũng bay biến.
Trong màn đêm, ánh mắt Cố Duy khó lường, cậu khẽ lên tiếng: "Dậy đi, ta bôi thuốc cho ngươi."
Tống Diễn kinh ngạc nhìn Cố Duy, còn chưa kịp hiểu đầu óc Cố Duy nghĩ gì thì đã nghe giọng Cố Duy lạnh lùng: "Ngươi làm ta mất ngủ rồi."
Tống Diễn: Hóa ra là vậy.
Nhưng y đã rất cẩn thận rồi, vậy mà vẫn làm Cố Duy thức giấc.
Có điều...
Tống Diễn hơi nghi ngờ: "Ngươi lấy thuốc từ đâu ra?"
Cố Duy nhàn nhạt đáp: "Tịch đại phu đưa cho."
Tống Diễn ngẫm nghĩ đôi chút, vốn định sáng mai mới đi tìm đại phu, nếu Cố Duy đã có sẵn thuốc thì mình cũng không cần cố chịu đựng nữa. Dù sao thì họ cũng là đồng đội mà, nhỉ?
Tống Diễn ngoan ngoãn: "Vậy làm phiền ngươi rồi."
Y quay lưng về phía Cố Duy, ngồi dậy vén tóc dài qua vai, để lộ lưng và vai ra.
Ánh mắt Cố Duy dừng lại trên lưng người đàn ông.
Áo trượt xuống để lộ cánh tay.
Chiếc lưng thẳng tắp xuất hiện trước mắt cậu, xương bướm được bao bọc dưới làn da trắng mịn, tạo nên đường nét đẹp đẽ trơn tru. Nhưng trên lưng lại có một vết bầm tím, phá vỡ sự hoàn mỹ vốn có, nhưng đồng thời lại thêm vào một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
Cố Duy bình thản lấy thuốc mỡ, dùng ngón tay chấm một ít, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
Có lẽ vì đau, cậu cảm nhận được ngay khi chạm vào, cơ thể đối phương bất giác căng lên, xương sống nhô lên rõ rệt ẩn hiện dưới lớp áo.
Cố Duy cụp mắt, từng chút một xoa đều thuốc ra.
Tống Diễn cắn chặt môi.
Thuốc mỡ lạnh buốt dưới đầu ngón tay của Cố Duy mang theo từng đợt mát lạnh dần ngấm vào da, chẳng mấy chốc lại trở nên nóng ran, từ từ đánh lạc hướng sự chú ý của y.
Đêm đã khuya, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của cả hai.
Tống Diễn không hiểu sao bỗng dưng thấy không thoải mái.
Có lẽ là do... quá yên tĩnh chăng?
Tống Diễn cố phá vỡ bầu không khí nặng nề, y cười nói: "Em đột nhiên tốt với vi phu như vậy, vi phu cảm động lắm, chẳng lẽ em thích vi phu rồi?"
Cố Duy lạnh nhạt liếc mắt lên, nhìn vào gương mặt nghiêng của Tống Diễn.
Còn tâm trạng đùa giỡn, xem ra chưa đau lắm.
Cố Duy bất giác mạnh tay hơn.
Tống Diễn đau đến nhăn mặt, nhưng hành động đó của Cố Duy lại giúp y bớt cảm giác ngại ngùng. Dù sao vừa rồi cũng chỉ là câu nói đùa, y thừa biết Cố Duy không thể nào thích mình được.
Cố Duy đã bị nguyên chủ vừa trêu chọc vừa ép cưới, nếu không phải vì hành vi của kẻ đó, Cố Duy vốn chẳng cần chịu đựng sự nhục nhã này, sao có thể vì chút tốt bụng của mình mà nảy sinh tình cảm chứ?
Thực ra Tống Diễn cũng hiểu rõ, Cố Duy chịu giúp y bôi thuốc, chứng tỏ cậu là người có tấm lòng nhân hậu! Tuy không thích mình nhưng thấy mình bị thương vì cậu, lòng vẫn thấy không đành.
Dù gặp phải khó khăn, đối diện với bao sự ác ý, cậu vẫn sẵn sàng đối đãi bằng ý tốt.
Lòng Tống Diễn bỗng chốc mềm lại.
Y thu lại vẻ đùa giỡn, bất ngờ quay đầu nghiêm túc nhìn Cố Duy: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Cố Duy khựng lại, lần đầu tiên cậu thấy Tống Diễn có biểu cảm nghiêm túc thế này.
Tống Diễn nói: "Trước đây Cố Tư Tề lừa ta rằng ngươi cũng có tình ý với ta, ta mới xin cha mẹ đến cầu hôn. Nhưng thời gian qua dù ta có ngốc đến đâu cũng nhận ra ngươi không hề thích ta. Cố Tư Tề là tên khốn, cậu ta không chỉ lừa ta mà còn dám bắt nạt ngươi, thật quá đáng!"
Cố Duy không đổi sắc mặt, giọng nhạt nhẽo: "Vậy ngươi định thế nào?"
Tống Diễn dịu giọng, từ tốn nói: "Bản thiếu gia xưa nay vốn thương hoa tiếc ngọc, không làm chuyện ép buộc người khác. Vậy nên dù ngươi có khỏi bệnh, ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Ba tháng... Nếu sau ba tháng ngươi vẫn không thích ta, ta sẽ thưa rõ với cha mẹ, trả ngươi tự do."
Tống Diễn hơi "bôi đen" lại bản thân cũng là bất đắc dĩ. Huống hồ chỉ có ba tháng, Cố Duy sao mà thích y được? Lúc đó y sẽ có lý do hợp lý để đưa thư hòa ly cho cậu.
Hôm nay nói mấy lời này là muốn để Cố Duy an lòng, trong thời gian còn lại có thể hòa thuận mà ở chung rồi chia tay trong êm đẹp.
Cố Duy nhìn thẳng vào mắt người trước mặt.
Trong đôi mắt ấy vẫn là nét điềm tĩnh và dịu dàng như mọi khi, trong trẻo và ngay thẳng.
Những lời này là thật lòng.
Tống Diễn sẵn sàng để cậu đi.
Trước khi bị đánh gãy chân và đưa vào nhà họ Tống, Cố Duy đã tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng không khả năng nào giống với tình huống hiện tại.
Cuộc đời cậu dường như luôn gặp vận rủi, những người cậu quan tâm đều rời bỏ cậu, người đối tốt với cậu thì phản bội cậu. Dù đã cố gắng hết sức vùng vẫy chống trả, nhưng số phận vẫn luôn trêu ngươi.
Hết lần này đến lần khác, cậu lại rơi xuống vực sâu hơn.
Đây là lần đầu tiên khi cậu chưa làm gì cả, đã có người nói với cậu rằng, ngươi không cần phải cố gắng, không cần toan tính, không cần chịu đựng, thậm chí ngươi không cần phải nói ra... Ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.
Đúng vậy, đây chính là điều cậu đã mong muốn từ lâu.
Chỉ cần ba tháng.
Cậu có thể rời khỏi nhà họ Tống mà không phải trả bất cứ giá gì, đây là kết quả tốt nhất.
Là điều mà trước đây cậu còn không dám mơ đến.
Thế nhưng lúc này nhìn Tống Diễn và nghe y nói những lời đó, lòng cậu lại chẳng thấy vui vẻ gì.
Sau một hồi lâu, Cố Duy khẽ nói với giọng trầm thấp: "Được."
Nếu lần này ngươi thật sự nói được làm được, ta sẽ không giết ngươi.
⋆。‧˚ʚ🍓ɞ˚‧。⋆
Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, nhưng nửa đêm về sau Tống Diễn cuối cùng cũng ngủ được.
Ngày hôm sau, y ngủ một giấc tự nhiên đến khi tỉnh.
Sau khi nói rõ ràng với Cố Duy, Tống Diễn thấy như vừa trút bỏ được một tảng đá lớn. Y mong rằng thời gian Cố Duy ở lại đây sẽ không phải sống trong lo lắng mà có thể thoải mái, bình an.
Ngoài ra sau khi sắp xếp xong chuyện của Cố Duy, y cũng có thể tập trung làm việc chính của mình.
Những ngày này Tống Diễn đắm chìm vào việc kinh doanh của gia đình. Nếu không bận gì, y thường hỏi thăm Đổng quản sự về tiến độ làm ăn tại thành Nguyệt Lạc. Đổng quản sự cho biết công việc ở đó đang tiến triển tốt, thương đội đã đến thành Nguyệt Lạc thành công.
Đây có thể coi là một tin tốt. Tống Diễn dặn người trong đoàn không cần vội trở về, trước tiên hãy mua đất tại thành Nguyệt Lạc, cứ tiêu tiền thoải mái, thiếu bao nhiêu y sẽ đến nói chuyện với cha Tống.
Đây là kế sách hoãn binh.
Chỉ trong vài tháng nữa thiên hạ sẽ đại loạn. Đến lúc đó dù y không nói, Tống Đức Viễn cũng sẽ nghĩ cách chạy trốn, thì lúc ấy những gì họ đã chuẩn bị từ trước sẽ phát huy tác dụng.
Còn về phần Cố Duy, mấy ngày nay thỉnh thoảng cậu có ra ngoài, dù cùng ngủ chung một giường với Tống Diễn nhưng hai người cũng không nói gì nhiều, cả hai sống với nhau trong sự tôn trọng.
Tống Diễn không để ý Cố Duy ra ngoài làm gì, chỉ bảo người hầu đi theo cậu để tránh gặp phải những kẻ không biết điều, nhưng lần này lại không có sự cố nào xảy ra.
Vết thương trên lưng Tống Diễn cũng dần hồi phục, mỗi ngày y bận đến mức vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.
Khi Tiệc Đông đến gần, Tống Diễn hiếm khi cảm thấy lo lắng, có lẽ là do quá căng thẳng.
Tối đó, y gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, một người đàn ông đeo mặt nạ Tu La khoác áo giáp đen, cầm thanh Ma kiếm với sát khí ngập trời, xuất hiện trên bầu trời thành Túc Minh. Chỉ một câu lệnh, vô số Ma tộc như cơn lũ tràn vào, người phàm, tu sĩ, Tiên nhân... trước dòng thác ấy, tất cả đều nhỏ bé như hạt bụi.
Cái chết ập đến nhân gian như một điều không thể chống lại.
Y liều mạng chạy trốn, mang theo cha mẹ, Cố Duy và những người hầu trong Tống phủ, nhưng tất cả bọn họ đều quá chậm.
Ma tộc với đôi mắt đỏ rực xuất hiện trước mặt họ, từng nhát từng nhát giết chết tất cả những người y quen biết.
Chung Tuệ Lan không kịp chạy theo, loạng choạng ngã xuống, Tống Đức Viễn vội vàng đỡ bà lên, rồi cả hai bị Ma tộc đâm xuyên tim bằng một nhát kiếm.
Cả người Tống Diễn đổ mồ hôi lạnh, quay đầu lại thì phát hiện mình vẫn đang nắm chặt tay Cố Duy.
Mọi người đều chết hết, tất cả đã chết, nhưng y vẫn còn Cố Duy.
Ít nhất y phải bảo vệ được Cố Duy.
Y nắm tay Cố Duy liều mạng chạy về phía trước, bên cạnh là núi thây biển máu. Bỗng một Ma tộc xuất hiện, lưỡi kiếm lóe lên trước mắt y, nhưng y không dừng lại, y biết mình không thể dừng lại.
Nhưng càng chạy, y càng cảm thấy bất an, dường như có điều gì đó không ổn. Y cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mình đang nắm lấy một bàn tay của Cố Duy.
Còn cơ thể của Cố Duy đâu? Cơ thể của cậu đã đi đâu rồi?
Tống Diễn kinh hoàng quay đầu lại, nhìn thấy nửa thân trên của Cố Duy nằm trong vũng máu, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn y.
Y sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, toàn thân lạnh toát.
Y không chạy nổi nữa.
Không ai chạy thoát được.
Tất cả mọi người đều không thể chạy thoát.
Y mơ màng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời u ám trên cao, người đàn ông như một Ma thần đứng đó.
Mặc cho Ma tộc phía sau giơ cao lưỡi kiếm.
Tống Diễn giật mình tỉnh giấc, y nặng nề thở dốc. Đã rất lâu rồi y mới mơ thấy một giấc mơ chân thực đến vậy.
Y hoảng hốt quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Cố Duy vẫn nằm đó, yên tĩnh nhắm mắt chìm trong giấc ngủ bình an.
May quá, chỉ là mơ thôi.
Nhưng lòng Tống Diễn lại nặng trĩu.
Ban đầu y chỉ nghĩ là thuận theo số mệnh, phàm là con người nhỏ bé như y, sao dám vọng tưởng thay đổi vận mệnh.
Nhưng dần dần, những người xung quanh y như Cố Duy, Chung Tuệ Lan, Tống Đức Viễn, Thải Thường...
Họ không chỉ là những con chữ trong sách, mà là những con người sống động.
Tất cả bọn họ đều là người tốt.
Họ không đáng phải chết ở đây.
Tống Diễn siết chặt nắm tay.
Y không thể thất bại.
Tống Diễn hít một hơi thật sâu rồi lại nằm xuống.
Y không hề biết sau khi y ngủ, Cố Duy bất ngờ mở mắt.
Cố Duy chống một tay ngồi dậy, nghiêng người lại gần Tống Diễn, cúi mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông trong giấc mơ vẫn nhíu chặt lông mày, gương mặt thanh tú dường như chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi, mồ hôi lạnh lăn dài trên thái dương, ngực khẽ phập phồng, ngay cả trong giấc mơ cũng không thể yên bình. Rốt cuộc là mơ thấy gì mới khiến một người luôn điềm đạm, chẳng để tâm đến chuyện gì như ngươi lại sợ hãi đến vậy?
Cố Duy theo phản xạ vươn tay ra, muốn xoa dịu nỗi căng thẳng trên khuôn mặt đối phương, nhưng khi gần chạm đến, cậu lại ngừng lại.
Cậu cúi xuống nhìn tay mình, hơi thất thần.
Tại sao mình lại muốn làm như vậy?
Ánh mắt Cố Duy thoáng hiện vẻ do dự, nhưng cuối cùng lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy, cậu thu tay về, nhắm mắt ngủ.
Nếu đã định sẵn là chia ly.
Vậy thì đừng làm những điều vô nghĩa.
Ngày hôm sau Tống Diễn thức giấc, nhớ lại giấc mơ đêm qua, y lấy hộp thiệp mời ra.
Ngón tay khẽ lướt qua những đường nét chạm nổi trên tấm thiệp vàng, ngày mai là ngày diễn ra Tiệc Đông, thành hay bại phụ thuộc vào lần này.
Việc mình ra ngoài vẫn cần phải báo cho Tống Đức Viễn một tiếng.
Nghĩ đến đây, Tống Diễn đứng dậy.
Trong sảnh chính, Tống Đức Viễn vừa gặp Đổng Thụ nghe báo cáo về kế hoạch của Tống Diễn. Đổng quản sự vẫn có chút lo lắng, nhưng Tống Đức Viễn lại nói mọi chuyện đều phải nghe theo thiếu gia.
Gần đây Tống Diễn làm việc chăm chỉ, đã tiến bộ rất nhiều. Ông chắc chắn không thể làm mất đi nhiệt huyết của Tống Diễn. Chẳng phải chỉ là thôi tiền à? Tống Đức Viễn hoàn toàn có thể chi trả được.
Chuyện làm ăn chỉ là việc nhỏ, còn việc của Cố Duy mới thật sự phức tạp. Tống Đức Viễn thở dài.
Ông đã biết toàn bộ sự việc từ Chung Tuệ Lan, lòng ông có chút suy tư. Không ngờ khi ông và Chung Tuệ Lan đến nhà họ Cố cầu hôn, nhà họ đồng ý nhanh chóng như vậy là do họ có tính toán từ trước. Giờ thì những điều không hợp lý trước đây cũng có lời giải.
Con trai ngốc của ông đã bị người ta tính kế rồi.
Chỉ là dù nhà họ Cố có mưu kế, Tống Diễn lại là một lòng thật dạ!
Con trai ngốc của ông thật sự yêu thương Cố Duy. Lần đầu tiên gặp mặt, về nhà là đòi sống đòi chết đòi cưới người ta, bây giờ cưới rồi lại thay đổi hoàn toàn, như một kẻ hoàn lương. Không chỉ vì Cố Duy mà cãi nhau với Cố Tư Tề, còn công khai đối đầu với Quách Tuấn Luân, không cho phép ai xúc phạm Cố Duy dù chỉ một chút. Rõ ràng, Cố Duy chính là người mà con trai ông đặt nơi trái tim.
Dù thế nào đi nữa Cố Duy đã gả vào nhà họ Tống, Tống Diễn cũng rất coi trọng cậu, nên nhà họ Tống chắc chắn sẽ bảo vệ Cố Duy.
Tống Đức Viễn trầm ngâm một lúc.
Ông không sợ nhà họ Cố làm gì, mặc dù nhà họ Tống không có tu sĩ, trên con đường tu luyện cả gia đình không có chút thiên phú nào, nhưng ông lại giỏi kiếm tiền, tất cả tài năng của ông đều dành cho việc kiếm tiền.
Có tiền có thể khiến sai khiến ma quỷ, nhà họ Tống đã thuê không ít tu sĩ làm môn khách, mỗi năm chi ra một số tiền lớn để thu hút nhân tài, bám rễ vững chắc tại thành Túc Minh.
Mặc dù Cố Nguyên Tu là tu sĩ, nhưng kể từ khi nhà họ Cố chạy nạn từ thành An Dương, gia tộc này đã không còn hùng mạnh như trước. Khi đối mặt với nhà họ Tống, họ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Điều khó khăn nhất là nhà họ Tần.
Nhà họ Tần đang ở đỉnh cao, Tần Chương đã vào Tiên môn hơn mười năm, địa vị cao ngất. Nếu hắn ta thật sự muốn gây khó dễ cho những người phàm như họ thì đúng là có chút rắc rối.
Hơn nữa địch công khai dễ phòng, nhưng kẻ trong bóng tối lại khó đối phó. Nhà họ Tống vẫn cần đề phòng nhiều hơn.
Tống Đức Viễn thở dài một hơi.
Ai bảo con trai ngốc của ông phải lòng Cố Duy làm chi?
Làm cha mẹ chẳng phải đều nên bảo vệ con cái sao?
Bây giờ chỉ mong tình hình chưa đến mức tồi tệ. Việc Tần Khởi Lan ngược đãi con trai cả vốn chẳng vinh quang gì, Tần Chương chưa chắc đã biết chuyện này. Dù hắn ta có biết cũng chưa chắc sẽ ra mặt giúp bà ta.
Chỉ cần Tần Chương không nhúng tay, nhà họ Tống chẳng sợ gì cả.
"Cha!" Tống Diễn đẩy cửa bước vào, thấy Tống Đức Viễn đang cau mày trầm tư liền cẩn thận hỏi: "Cha gặp phải chuyện khó khăn gì ạ?"
Tống Đức Viễn điều chỉnh lại sắc mặt, mỉm cười nói: "Không có gì, sao con lại đến đây?"
Tống Diễn như có chút nghĩ ngợi: "Có phải cha đang lo chuyện của Cố Duy không?"
Tống Đức Viễn cảm khái nhìn Tống Diễn. Con trai thật sự đã trưởng thành, không thể giấu được nó điều gì.
Nhưng ông không muốn Tống Diễn phải lo lắng, chỉ cười bảo: "Cố Duy đã gả vào nhà chúng ta thì là con dâu nhà họ Tống. Con cứ yên tâm chung sống với cậu ấy. Thằng bé cũng đã chịu nhiều khổ cực, con phải đối xử tốt với người ta, biết chưa?"
Tống Diễn khựng lại một chút, sau đó cười đáp: "Con biết rồi."
Tống Đức Viễn còn khoan dung hơn y tưởng. Dù là một thương nhân sặc mùi tiền, nhưng so với những kẻ đạo mạo giả dối, ông còn có nhân tính và đạo đức hơn nhiều.
Dù ông có thể không thật sự nhẹ nhõm như biểu hiện, nhưng chưa từng nhắc đến bất cứ điều gì khó khăn trước mặt y, chỉ khuyên y hãy đối xử tử tế với Cố Duy.
Nguyên chủ tuy là một công tử bột không ra gì, nhưng lại có một đôi cha mẹ tuyệt vời.
Đã kế thừa thân phận này, thì mình sẽ bảo vệ thật tốt những người bên cạnh.
Tống Diễn chậm rãi mở lời, nói đến việc chính hôm nay: "Cha, con đã mua được thiệp mời tham dự tiệc ở Hạc Hoài Sơn Trang vài ngày trước, chuyện này chắc mẹ cũng đã nói với cha rồi chứ ạ?"
Tống Đức Viễn gật đầu: "Khi nào con đi?"
Tống Diễn: "Ngày mai ạ, nên con đến để thưa chuyện với cha."
Tống Đức Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Những người tham dự Tiệc Đông đều là tu sĩ, con đi để mở mang tầm mắt cũng tốt, chỉ cần nhớ phải thận trọng trong lời ăn tiếng nói. Nơi đó không giống với những chỗ con từng đi, phải kiềm chế tính khí của mình, đừng gây chuyện."
Tống Diễn cười: "Con hiểu rồi, thực ra con muốn tham dự Tiệc Đông lần này cũng là để kết giao thêm nhiều nhân tài. Nhà họ Tống của chúng ta không có tu sĩ, nhưng việc kinh doanh lại không thể thiếu những người như họ, con cũng muốn giúp cha bớt lo."
Những lời này cũng không sai, y đi là để kết giao với nam chính. Trong mắt Tống Đức Viễn, Tần Chương có thể là một Tiên nhân cao ngất, nhưng trước mặt Tông Diệu, hắn ta vẫn chẳng đáng gì.
Thay đổi vận mệnh của thành Túc Minh là mục tiêu chính, nhưng tiện thể giải quyết vài rắc rối nhỏ cũng không phải là không thể.
Tống Đức Viễn vô cùng hài lòng, cảm thán nói: "Tốt, tốt! Con thật sự đã trưởng thành rồi. Nhìn con thế này cha mới an tâm."
Tống Diễn đạt được mục đích, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì Chung Tuệ Lan vừa lúc bước vào.
Chung Tuệ Lan nhìn Tống Diễn: "Con về rồi à, ở lại ăn trưa với chúng ta nhé."
Tống Diễn đáp: "Thôi ạ, con còn phải chuẩn bị một số thứ, ngày mai con đến Hạc Hoài Sơn Trang rồi."
Chung Tuệ Lan nhớ đến chuyện Tiệc Đông, nghĩ con đã lớn, có suy nghĩ riêng nên gật đầu: "Vậy con đi đi."
Tống Diễn hành lễ, chuẩn bị rời đi.
Nhưng bất ngờ, Chung Tuệ Lan lại gọi giật lại: "Khoan đã, nhớ mang Cố Duy theo."
Tống Diễn: "..."
Chung Tuệ Lan vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tống Diễn là biết ngay y không định dẫn Cố Duy theo, nổi giận đùng đùng nói: "Con định đi hưởng thụ một mình, bỏ mặc vợ mới cưới ở nhà hả? Như thế mà coi được à? Mau dẫn Cố Duy theo, cũng là dịp để hai đứa bồi đắp tình cảm."
Tống Diễn phân bua: "Không phải, con đi là để lo công việc chứ không phải đi chơi..."
Chung Tuệ Lan cả giận: "Lo công việc thì sao, dẫn Cố Duy theo cũng đâu có cản trở gì. Con ngốc quá, người ta không thích con thì con càng phải chủ động hơn chứ?"
Bà nói thẳng như vậy có nghĩ đến thể diện cho đứa con này không đây? Tống Đức Viễn ngồi bên cạnh vội ho mấy tiếng.
Tống Diễn:...
Vấn đề không phải là cản trở hay không, mà là y căn bản không muốn bồi đắp tình cảm với Cố Duy!
Hơn nữa tình hình Tiệc Đông phức tạp, dù biết trước cốt truyện nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định. Dẫn theo Cố Duy quả thật rất bất tiện.
Tống Diễn thoáng suy nghĩ, làm ra vẻ mặt ấm ức: "Mẹ nghĩ con không muốn dẫn theo sao? Nhưng Cố Duy đâu thèm quan tâm đến con, cậu ấy chắc chắn không muốn đi cùng."
Sắc mặt Chung Tuệ Lan cũng dịu lại đôi chút: "Nói thì nói vậy, nhưng con không hỏi sao biết người ta không muốn?"
Tống Đức Viễn đứng ra hòa giải: "Thế này đi, chúng ta gọi Cố Duy đến hỏi xem thằng bé có muốn đi không. Nếu muốn thì đi, không muốn thì thôi, dù sao cũng còn nhiều dịp."
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, Cố Duy còn mong mình biến đi càng xa càng tốt, chắc chắn sẽ không đồng ý. Đến lúc đó khi chính Cố Duy từ chối, cha mẹ sẽ không trách y nữa.
Tống Diễn nhanh chóng đáp: "Nghe cha cả."
Chung Tuệ Lan sai người đi gọi Cố Duy đến, chẳng mấy chốc Cố Duy đã có mặt.
Hôm nay Cố Duy mặc một bộ trường sam màu tối với hoa văn chìm, càng làm tôn lên vòng eo thon gọn và dáng người cao ráo. Tóc dài được buộc gọn gàng đơn giản. Khi cậu bước đi, vạt áo tung bay trong gió, tựa như một cảnh đẹp giữa trời đông.
Tống Đức Viễn đối diện với con dâu, nghiêm túc ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng ho một tiếng rồi hỏi: "Con có muốn đi dự Tiệc Đông với Tống Diễn không?"
Ánh mắt Cố Duy lướt qua Tống Diễn, rồi quay lại nhìn Tống Đức Viễn: "Con muốn đi."