Họ không ngờ hôm nay lại được chứng kiến một màn kịch lớn thế này.
Sắc mặt Cố Nguyên Tu tối sầm lại, ông ta nắm chặt tay Tần Khởi Lan, ánh mắt mang theo sự đe dọa: "Bà mệt rồi, tốt nhất nên về nghỉ ngơi đi."
Nhưng lần này Tần Khởi Lan không hề nể mặt, bà ta hất tay Cố Nguyên Tu ra, cả giận nói: "Ta đã nói với ông từ lâu rồi, chính tên tiện chủng đó đã hại chết con trai ta. Ông không chỉ không trả thù cho Tề nhi mà còn để nó đến đây vênh váo! Cố Nguyên Tu, con trai ông đã chết vậy mà ông vẫn chỉ lo giữ thể diện cho mình thôi hả!"
"Còn ngươi nữa Tống Diễn!" Bà ta quay sang trừng mắt nhìn Tống Diễn đầy căm phẫn: "Ngươi tưởng ta không biết ngươi là loại người gì sao? Giờ lại vờ làm người tốt, vì bảo vệ tên tiện chủng đó mà đối đầu với nhà họ Cố ta! Ngươi nghĩ làm vậy thì nó sẽ thích ngươi hả? Đừng có ngu thế!"
Sắc mặt Tống Diễn lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên sắc bén: "Cố phu nhân, ta nể tình bà đã chăm sóc Cố Duy bao năm nên mới giữ chút tôn trọng, nhưng bà nên nhớ bà chỉ là vợ kế mà dám buông lời xúc phạm con trai trưởng công khai thế này chẳng phải quá đáng lắm à?"
Tần Khởi Lan đã giận đến mất hết lý trí: "Nó là cái thá gì chứ!"
Cố Nguyên Tu không thể nhịn thêm được nữa, quát lớn: "Người đâu, phu nhân vì lo nghĩ quá nhiều mà sinh ra loạn trí, mau đưa bà ấy xuống nghỉ ngơi."
Thị nữ đứng hai bên lập tức tiến đến kéo Tần Khởi Lan đi.
Tần Khởi Lan vừa vùng vẫy vừa nguyền rủa: "Tên tiện chủng đó sẽ không được chết tử tế! Còn ngươi, Tống Diễn, ngươi và nó ở bên nhau không có kết cục tốt đâu!"
Tiếng hét của Tần Khởi Lan xa dần rồi hoàn toàn biến mất.
Trong sảnh lớn vẫn im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Khách khứa rơi vào tình huống khó xử, không ngờ hôm nay lại hóng hớt được chuyện kích thích vậy. Thì ra Tần Khởi Lan đối xử với Cố Duy thế này, những lời đồn về việc bà ta yêu thương chăm sóc cậu trước đây toàn là dối trá.
Và hơn thế, một người vợ kế như bà ta mà dám lăng nhục con trai trưởng như vậy, chắc chắn không thể không có sự dung túng của Cố Nguyên Tu.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Cố Nguyên Tu cũng trở nên đầy ẩn ý.
Nhìn lại Cố Duy, nhiều người không khỏi cảm thấy thương cảm. Xem ra những lời đồn đại trước kia về cậu không phải sai, đứa trẻ này thực sự là một người đáng thương.
Không ngờ nhà họ Cố lại giả tạo đến mức này!
Dù Cố Nguyên Tu là người thâm sâu đến đâu, lúc này cũng không khỏi đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Ông ta hít sâu một hơi, cúi chào mọi người: "Hôm nay có chút chuyện ngoài ý muốn, xin lỗi vì không thể tiếp đón chu đáo."
Khách khứa vội vàng xua tay: "Không sao, không sao, Cố lão gia cứ lo chuyện gia đình trước đi."
Nói rồi họ lần lượt cáo lui.
Chỉ có Cố Duy từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề bộc lộ cảm xúc gì. Chỉ khi nhìn về phía Tống Diễn, trong mắt cậu mới thoáng hiện chút cảm xúc.
Tống Diễn đã đạt được mục đích nên cũng theo dòng người ra về. Khi lên xe ngựa, y quay sang Cố Duy, nở nụ cười đắc ý: "Thế nào? Hả giận chứ?"
Y đã sớm chướng mắt với sự giả tạo của nhà họ Cố, ngoài mặt tỏ vẻ tốt đẹp, nhưng sau lưng thì không ngừng chà đạp Cố Duy, còn muốn lợi dụng y. Suýt nữa nhà họ Tống đã bị kéo vào âm mưu của họ.
Tại sao họ được phép lừa gạt, còn y lại không thể đáp trả? Y chỉ đang dùng chính cách của họ để đáp trả mà thôi.
Để cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của nhà họ Cố.
Y không muốn mang tiếng xấu không phải của mình.
Cố Duy nhìn nụ cười lấp lánh trong mắt Tống Diễn, nụ cười ấy tựa ánh sao rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.
Thì ra hôm nay Tống Diễn gây náo loạn nhà họ Cố để giúp cậu trút giận.
Dù vẻ mặt của Cố Duy vẫn bình tĩnh, nhưng lòng cậu như có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể lạnh giá, trái tim vốn đã chết lặng trong nhiều ngày qua lại bất chợt đập mạnh lần nữa.
Trước đây, chưa từng có ai để ý đến cảm xúc của cậu.
Mẹ cậu thì càng không. Bà chỉ biết than thân trách phận, oán hận số mệnh bất công, oán hận vì gặp phải người không tốt, thậm chí vì thế mà ghét bỏ sự tồn tại của cậu. Tâm trạng bà thay đổi thất thường, không quan tâm đến việc cậu sống thế nào, có hạnh phúc hay không. Cho đến lúc chết, bà cũng không nghĩ cho cậu.
Còn người cô kia của cậu cũng chẳng màng. Nàng chỉ là một tỳ nữ của mẹ cậu, tất cả những gì nàng nghĩ đến chỉ là làm thế nào để sống sót. Nàng không có thời gian để quan tâm đến cậu, cũng không chịu nổi cuộc sống này nên bỏ cậu mà đi. Vào lúc đó, nàng cũng chẳng hề nghĩ đến cậu.
Những người từng thương hại cậu chẳng qua cũng chỉ muốn thỏa mãn lòng trắc ẩn của chính họ, nhiều hơn là để tự hài lòng với bản thân. Một khi gặp nguy hiểm, họ đều bỏ rơi cậu, chẳng ai để tâm đến cảm xúc của cậu.
Cậu đã bị bỏ lại nhiều lần, nhưng không ai nghĩ đến việc cậu sẽ ra sao.
Ngay cả cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Bởi vì trước sự sinh tồn, tất cả những điều này đều quá xa xỉ.
Và nó cũng không quan trọng. Rồi sẽ có ngày cậu giết hết những kẻ đó, giống cách cậu đã giết Cố Tư Tề vậy. Cậu không bận tâm đến những lời đồn đại, cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, chính cậu còn không quan tâm đến bản thân mình cơ mà.
Nhưng Tống Diễn thì lại quan tâm.
Tại sao?
Cố Duy không hiểu.
Tống Diễn nhìn vẻ mặt bình thản của Cố Duy, trong lòng hơi do dự. Chẳng lẽ y đã làm sai rồi à? Có phải Cố Duy có đang buồn không? Y đã làm gì sai rồi ư?
Nụ cười trên mặt Tống Diễn dần tắt, y dè dặt mở miệng: "Ngươi không sao chứ? Lẽ ra ta nên nói với ngươi trước..."
Ánh mắt của Cố Duy trở nên sâu thẳm, cổ họng khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn: "Ta không sao. Ta..."
"Rất ổn."
Cố Duy khẽ cười một tiếng.
Có lẽ vì người này... thật sự là một kẻ ngốc.
♪───O(≧∇≦)O────♪
Cửa lớn của phủ nhà họ Cố được đóng sớm.
Cố Nguyên Tu với vẻ mặt lạnh lùng tiến vào hậu viện, tiếng hét chói tai của Tần Khởi Lan truyền đến khiến tai ông ta nhức nhối, lòng càng thêm phiền muộn.
Tần Khởi Lan với mái tóc rối bời, vừa thấy Cố Nguyên Tu đến liền tức giận nói: "Ông còn mặt mũi về đây hả! Đồ đạo đức giả! Con trai chết mà ông không rơi nổi một giọt nước mắt!"
Cố Nguyên Tu trầm giọng: "Người chết không thể sống lại, bà làm ầm lên như thế có ích gì?"
Ích gì?
Trong mắt ông ta chỉ có lợi ích, đến khi con trai của họ chết cũng chỉ nhận được một câu như vậy thôi sao?
Tần Khởi Lan cười lạnh: "Ta muốn tên tiện chủng đó phải chết!"
Trán Cố Nguyên Tu nổi gân xanh: "Việc bà nói Cố Duy hại chết Tư Tề chỉ là phỏng đoán của bà, bà không có chứng cứ, ngay cả phủ Tiên sư cũng không làm gì được. Đừng có mà gây chuyện nữa."
"Ta không gây chuyện, ta biết rõ là nó!" Tần Khởi Lan gào lên: "Ta biết rõ bộ mặt của tên tiện chủng đó, nhất định là nó!"
Cố Nguyên Tu đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Những ngày qua Tần Khởi Lan đã làm ầm lên nhiều lần, ông ta nhẫn nhịn vì nỗi đau mất con của bà ta. Nhưng hôm nay, bà ta lại gây sự trước mặt bao nhiêu người, không biết ngoài kia người ta sẽ bàn tán thế nào về nhà họ Cố. Thật mất mặt!
Cố Nguyên Tu phất mạnh tay áo: "Bà cứ ở trong viện mà suy nghĩ cho kỹ, khi nào bình tĩnh rồi hãy ra ngoài."
Tần Khởi Lan hét lên: "Cố Nguyên Tu, sao ông dám!"
Nhưng Cố Nguyên Tu không hề ngoái lại, ông ta bước ra khỏi sân, người hầu ngay lập tức đóng chặt cửa, mặc cho Tần Khởi Lan đập cửa thế nào họ cũng không hề lay chuyển.
Tần Khởi Lan ngã khuỵu xuống đất, mắt đỏ rực như máu.
Tỳ nữ thân cận của bà ta không chịu nổi cảnh này, liền đỡ bà ta dậy, nhỏ giọng an ủi: "Phu nhân, xin đừng giận mà tổn hại đến sức khỏe. Nếu người ngã bệnh, thiếu gia nơi chín suối cũng sẽ đau lòng lắm."
Nước mắt Tần Khởi Lan lại trào ra.
Con trai của bà, đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy sao có thể chết được. Bà sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
Rõ ràng là không thể trông cậy vào Cố Nguyên Tu nữa...
Ánh mắt Tần Khởi Lan thay đổi liên tục, giọng bà ta khản đặc: "Lấy giấy bút cho ta."
Tỳ nữ lo lắng hỏi: "Phu nhân định làm gì ạ?"
Tần Khởi Lan không trả lời, trong mắt chỉ tràn đầy hận thù.
Bà định viết thư cho em trai mình - Tần Chương. Từ nhỏ Tần Chương đã rất thân thiết với bà, còn Cố Tư Tề lại là cháu ruột của Tần Chương, nên chắc chắn Tần Chương sẽ không bỏ mặc.
Những kẻ đã hại con trai bà, bà sẽ không tha cho bất kỳ ai!
__________________
Tin đồn lúc nào cũng lan truyền nhanh chóng.
Lần này câu chuyện xoay quanh gia tộc có Tiên nhân như nhà họ Tần, thế gia tu sĩ nhà họ Cố và nhà giàu nhất thành là nhà họ Tống, đúng là một tin tức cực kỳ hấp dẫn!
Đến sáng hôm sau, cả thành Túc Minh đã biết chuyện của nhà họ Cố.
Tống Diễn vừa ra khỏi phòng đã thấy nhóm nha hoàn đang tụm lại thì thầm với nhau, bàn tán rất sôi nổi.
Tống Diễn:...
Chỉ cần nghĩ chút y đã hiểu ngay. Đúng là trung tâm "tình báo" của thành Túc Minh, không gì có thể qua mặt được họ.
Chuyện này đã lan ra như vậy, chắc hẳn cũng đã đến tai cha mẹ y. Tống Diễn trầm ngâm một lát, rồi quyết định đến thăm để trấn an họ.
Khi Tống Diễn đến.
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan vừa nghe xong câu chuyện được bà vú thuật lại sinh động.
Bà vú vừa kể xong chuyện về hôm qua, thấy Tống Diễn đến, bà ấy cúi chào rồi lui ra ngoài.
Tống Đức Viễn nhìn Tống Diễn với ánh mắt phức tạp, khẽ hắng giọng: "Con có lòng tốt đi viếng vậy mà nhà họ Cố lại hành xử vô lễ như thế, lần này con đã chịu ấm ức rồi."
Tống Diễn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáp: "Con thì không sao, chỉ là Cố Duy bị oan ức thôi."
Tống Đức Viễn nhìn đứa con ngày càng trưởng thành, lòng thấy yên tâm hơn, khẽ gật đầu: "Con nên cố gắng an ủi Cố Duy, đừng để nó buồn, nhà họ Cố không biết đối nhân xử thế, Cố Duy cũng là đứa trẻ số khổ."
Chung Tuệ Lan vội tiếp lời: "Đúng vậy, Tần Khởi Lan dám ăn nói bừa bãi trước mặt bao nhiêu người như vậy thì thử nghĩ lúc không có ai, không biết bà ta đã hành hạ Cố Duy ra sao."
Nghĩ đến điều này, bà thấy thương Cố Duy lắm, đứa trẻ này còn đáng thương hơn họ tưởng.
Nhưng lần này Tần Khởi Lan nổi điên trong linh đường, khiến ai nấy đều thấy rõ bộ mặt thật của bà ta và nhà họ Cố, đúng là hả lòng hả dạ!
Giờ thì nhà họ Tống cũng không phải chịu thiệt thòi một cách âm thầm nữa.
Tống Đức Viễn dù cũng thấy hả giận, nhưng với tư cách là người đứng đầu gia tộc, ông phải lo nghĩ nhiều hơn. Lần này Tần Khởi Lan đã mất hết thể diện, lại thêm mất con, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ông lo trong cơn cùng quẫn bà ta sẽ làm ra chuyện liều lĩnh.
Nhà họ Tống vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.
Tống Đức Viễn căn dặn Tống Diễn: "Nhà họ Cố hành xử thế nào mọi người đều thấy rõ, sẽ có đánh giá công bằng. Thời gian tới con nên giữ thái độ khiêm tốn, tránh đụng chạm với nhà họ Cố."
Tống Diễn hiểu rõ lo lắng của cha mình, y đáp: "Con hiểu rồi."
Tống Diễn trở về sân viện của mình.
Nhìn nhóm nha hoàn đã tản ra hết, có lẽ mọi chuyện cũng đã bàn xong.
Thải Thường cười tươi bước tới đón: "Hôm nay ai cũng vui, trước đây bị ấm ức nhiều, có chuyện gì cũng không dám nói ra, bây giờ nhà họ Cố tự làm ra chuyện như thế, chúng ta cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu rồi!"
Sau này nếu ai dám nói xấu thiếu gia, bọn họ có thể mạnh dạn phản bác lại, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái rồi.
Thiếu phu nhân cũng không phải chịu những oan ức đó nữa.
Tống Diễn cười hỏi: "Cố Duy đâu rồi?"
Thải Thường đáp: "Thiếu phu nhân đang ở vườn đào trong sân sau ạ."
Tống Diễn lại đi ra sân sau tìm Cố Duy.
Cố Duy đang ngồi trong đình, trên tay cầm một cuốn sách cũ, là loại sách mà trước đây Tống Diễn đã kể cho cậu nghe, với những câu chuyện kiểu như "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", "ba mươi năm hà Đông, ba mươi năm hà Tây"...
Khi đó cậu chỉ thấy những câu chuyện này thật nực cười. Ai lại đi đọc những thứ này chứ? Người cậu muốn giết, chỉ cần một đòn là kết thúc, không cần phải làm nhiều chuyện thừa thãi.
Nhưng rồi cậu nhớ đến lời Tống Diễn từng nói.
Tống Diễn nói nếu có thể vượt qua nghịch cảnh, chắc chắn sẽ gặp may mắn.
Lúc đó Cố Duy chỉ nghĩ ấy là những lời hoa mỹ, cậu không để tâm và cũng không bao giờ đặt hy vọng vào bất kỳ ai khác.
Thế nhưng mọi điều Tống Diễn nói đều đã trở thành sự thật.
Dù Cố Duy chưa bao giờ mong chờ điều đó.
Cố Duy nhìn cuốn sách trong tay, mày khẽ cau lại. Cậu vẫn không thích những thứ này, chúng thật phù phiếm và phi lý. Cậu thật sự không hiểu tại sao lại có người mê đắm những thứ hư ảo này.
Nhưng vì Tống Diễn thích, nên cậu chợt nghĩ sẽ thử xem qua.
Đúng lúc này, bỗng cậu nghe thấy có tiếng bước chân.
Cố Duy ngước mắt lên.
Cậu thấy Tống Diễn đang bước tới.
Trên mặt Tống Diễn là nụ cười ấm áp như mọi khi, môi khẽ nhếch và mắt sáng rỡ như thể khi y nhìn vào cậu, cậu là điều duy nhất tồn tại. Mỗi bước chân Tống Diễn tiến lại gần, như y đang mang cả thế giới của mình đến trước mặt cậu, với ánh nắng, gió nhẹ và tiếng cười vang vọng.
Cố Duy từng nghĩ, đó không phải là thế giới mà cậu có thể chạm tới. Cậu đã thử rời xa nó, nhưng mỗi khi cậu muốn từ bỏ, người này lại luôn xuất hiện trước mặt cậu.
Giây phút này, cậu chợt không muốn trốn tránh nữa.
Cậu cũng muốn thử nhìn vào thế giới của người đó, xem nó rốt cuộc ra sao.
Muốn thử đến gần người đó hơn...
Tống Diễn vừa đến đã thấy Cố Duy đang đọc sách, y không khỏi ngạc nhiên. Trước đây y đã kể không ít chuyện từ sách cho Cố Duy nghe để khích lệ cậu, nhưng lần nào cậu cũng tỏ vẻ khinh thường, nhìn y như thể y là một kẻ ngốc.
Không ngờ giờ Cố Duy lại bắt đầu đọc.
Vậy chắc là tâm trạng cậu ấy tốt hơn rồi nhỉ?
Hôm qua Tống Diễn còn lo lắng không yên, mặc dù nhà họ Cố mất mặt, nhưng y lại sợ đã làm tổn thương lòng tự tôn của Cố Duy, nên hôm nay cố ý đến xem sao.
Giờ thấy cậu ổn, Tống Diễn mới nhẹ nhõm.
Y liếc qua cuốn sách trong tay Cố Duy, cười nói: "Đợi chút, ta vừa mới nhờ người tìm thêm vài cuốn mới, để ta mang qua đây hai ta cùng xem."
Cố Duy im lặng một lát rồi gật đầu.
Tống Diễn vui mừng chạy đi lấy sách.
Chẳng bao lâu sau y ôm một chồng sách dày trở lại, hứng thú lựa chọn trong số đó.
Y vốn là một người bình dân, ngày trước thường thích đọc tiểu thuyết để giải trí, nên khi đến thế giới này, sở thích đó cũng không thay đổi.
Những câu chuyện ở thế giới này cũng rất thú vị, nhưng đó giờ không có ai chia sẻ cùng y, khiến niềm vui giảm đi không ít. Nếu Cố Duy chịu nghe thì thật không gì bằng.
Tống Diễn chọn một cuốn sách, cười với Cố Duy: "Cuốn này kể về một người trải qua nhiều khó khăn nhưng vẫn giữ vững lòng tin, cuối cùng chiến thắng mọi trở ngại và có được tình thân, tình bạn và tình yêu."
Câu chuyện này tràn đầy năng lượng tích cực!
Nội dung đầy cuốn hút, khiến Tống Diễn đọc một cách say sưa.
Cố Duy nhìn y.
Gương mặt trắng trẻo, thanh tú của Tống Diễn được bao bọc trong chiếc áo choàng lông mềm mại, ánh mắt tập trung, giọng nói dịu dàng, mỗi khi câu chuyện đến đoạn cao trào, ánh mắt y trở nên sinh động, giọng nói lúc cao lúc thấp, vang lên như một bản nhạc trôi vào tai cậu.
Dần dần, trong mắt Cố Duy chỉ còn lại hình ảnh của Tống Diễn. Cậu chẳng còn bận tâm đến câu chuyện nữa, bởi vì so với những gì diễn ra trong sách, người đang đọc sách trước mặt cậu càng khiến cậu chú ý hơn.
Dường như bất kể ở đâu, chỉ cần có người này bên cạnh, cậu luôn cảm thấy an yên.
Bỗng Thải Thường mang một tấm thiệp đến.
Thải Thường thưa: "Thiếu gia, có người gửi bái thiếp đến, có từ chối không ạ?"
Tống Diễn một bên cầm sách, một bên hờ hững hỏi: "Ai vậy?"
Thải Thường đáp: "Là Từ Phần ạ."
Tống Diễn bừng tỉnh, y bật dậy: "Mau mời vào."
Thải Thường ngạc nhiên: "À? Vâng."
Tống Diễn ho khẽ rồi cười dặn dò: "Đưa người đến chỗ ta và mang trà xuân hảo hạng của ta ra đãi khách."
Thải Thường hiểu ngay, chắc hẳn đây là một vị khách quý.
Sắc mặt Cố Duy bỗng trở nên lạnh lùng, lại là Từ Phần.
Thật phiền phức, sao anh ta cứ bám mãi không chịu buông thế?
Tống Diễn thì đang suy nghĩ, y đã chờ nam chính lâu lắm rồi. Khi thấy Tông Diệu bước vào, y đứng dậy nghênh đón: "Từ huynh, cuối cùng huynh cũng đến."
Tống Diễn cười nói: "Không phiền không phiền, ta đang chán đây, huynh đến đúng lúc lắm."
Chẳng mấy chốc Thải Thường mang trà xuân và điểm tâm đến. Vài nha hoàn khác cũng đến để chuẩn bị lò sưởi.
Trong cái nắng ấm áp mùa đông, họ ngồi quanh lò đun trà.
Tống Diễn đẩy chén trà về phía Tông Diệu, hỏi: "Từ huynh lần đầu đến thành Túc Minh phải không?"
Tông Diệu nhấp một ngụm trà, gật đầu: "Đúng vậy."
Tống Diễn cười hỏi tiếp: "Huynh thấy nơi này thế nào?"
Tông Diệu đáp: "Là một nơi rất tốt, phong cảnh đặc sắc, người dân cũng rất thân thiện."
Thế thì tốt rồi, huynh nhớ phải cứu mọi người ở đây đấy.
Tống Diễn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Nghe nói huynh đi khắp bốn phương, một người một kiếm tiêu diệt Ma tộc. Nhờ có những tu sĩ như huynh mà chúng ta mới có thể sống yên ổn."
Tông Diệu khiêm tốn: "Đó là bổn phận của ta, không dám nhận công."
Tống Diễn ngạc nhiên hỏi: "Sao lại là bổn phận chứ? Huynh đâu nợ gì ai, nhưng huynh vẫn sẵn sàng bảo vệ chúng sinh. Tất nhiên mọi người phải cảm kích huynh chứ."
Tông Diệu ngừng lại một lát: "Tống huynh nói vậy ta không dám nhận. Ta chỉ là một tu sĩ bình thường, không gánh vác nổi trách nhiệm bảo vệ chúng sinh, chỉ có các Tiên nhân trên cao mới đủ sức làm điều đó."
Tống Diễn bật cười: "Ta lỡ lời rồi. Nhưng thành thật mà nói, bất kể là Tiên nhân của Không Huyền Cảnh hay là huynh, chỉ cần làm việc tốt, thì không phân biệt cao thấp làm gì."
Tông Diệu đã đóng vai một tu sĩ người phàm nhiều năm, ban đầu chỉ định nói chuyện xã giao, không ngờ lại nghe được những lời này từ Tống Diễn, khiến anh có chút ngạc nhiên.
Tông Diệu thấy điều này rất đúng.
Dù người đời tôn sùng Tiên nhân, nhưng Tiên nhân và người phàm cũng đều là người. Chỉ cần là người dấn thân vì chúng sinh, thì không nên phân biệt sang hèn.
Không ngờ một công tử nhàn rỗi của một thành nhỏ như Tống Diễn lại có được nhận thức sâu sắc như vậy. Ban đầu Tông Diệu chỉ đến đây theo lời mời, nhưng lúc này lại bắt đầu có chút tán thưởng Tống Diễn, coi y như một người bạn đáng trân trọng.
Tông Diệu nói: "Tống huynh nói đúng, ta đã suy nghĩ quá hạn hẹp."
Tống Diễn vội xua tay: "Ta chỉ nói vu vơ thôi, mong huynh đừng để tâm."
Tống Diễn nói xong, như vô tình chuyển đề tài: "Thời gian trôi nhanh thật, đã gần hai mươi năm kể từ trận Phù Châu. Huynh nghĩ Ma quân Tịch Vô Quy có thể đã chết rồi không?"
Sắc mặt Tông Diệu trầm xuống.
Dù nhiều người nghĩ Tịch Vô Quy đã chết, nhưng Tông Diệu không tin. Anh từng tận mắt chứng kiến sức mạnh của Tịch Vô Quy, một kẻ như vậy sẽ không chết dễ thế đâu.
Tông Diệu nói: "Không đâu."
Tống Diễn để ý thấy biểu cảm của Tông Diệu, lòng thầm khen ngợi. Quả nhiên là nam chính, trong khi người khác bắt đầu lơ là, Tông Diệu vẫn luôn giữ vững cảnh giác, thật đáng khâm phục. Điều này càng giúp sau này Tống Diễn dễ nhắc nhở Tông Diệu hơn.
Tống Diễn ra vẻ lo lắng: "Thật sao? Nhưng nhiều người nói hắn đã chết. Nếu hắn chưa chết, thành Túc Minh lại gần với dãy núi Táng Hồn nhất, liệu chúng ta có gặp nguy hiểm không?"
Tông Diệu im lặng.
Nếu Tịch Vô Quy thực sự trở lại, thì nơi này chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Tống Diễn sốt sắng hỏi tiếp: "Nếu ngày đó thật sự đến, Tiên môn sẽ bảo vệ bọn ta, đúng không?"
Tông Diệu gật đầu: "Tất nhiên."
"Vậy thì tốt rồi." Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói: "Dạo này ta hay gặp ác mộng, cứ cảm thấy Ma quân sắp trở lại. Khiến huynh cười chê rồi. Hơn nữa ở Hạc Hoài Sơn Trang cũng đã phát hiện ra Ma tộc, ta e rằng đó là âm mưu của Ma tộc. Nhưng tiếc thay thân phận ta thấp kém, không thể gặp được người của Tiên môn, nếu không nhất định ta sẽ đề nghị họ chuẩn bị sớm."
Nghe vậy, Tông Diệu không khỏi suy nghĩ.
Mặc dù nhiều năm qua Ma tộc không có động tĩnh, nhưng Tịch Vô Quy quả thực có thể trở lại bất cứ lúc nào. Những lời vô tâm của Tống Diễn lại nhắc nhở anh về điều này.
Tống Diễn cũng biết dừng đúng lúc, không nói thêm về Ma tộc nữa. Y chỉ muốn xác nhận Tông Diệu vẫn giữ cảnh giác, để khi Tịch Vô Quy thật sự xuất hiện, y có thể nhắc nhở Tông Diệu.
Sau đó câu chuyện trở lại những chủ đề nhẹ nhàng hơn như uống trà, nói chuyện phiếm và những giai thoại thú vị trong thành.
Một lúc sau Tông Diệu cười nói: "Dạo này ta uống rượu ở một quán trọ trong thành, nghe được khá nhiều chuyện phiếm. Nghe nói Tống huynh là một nhân vật nổi bật ở đây."
Tống Diễn cười khẩy, nghĩ bụng chắc lại là mấy chuyện vặt vãnh của nhà họ Cố chứ gì.
Nhưng Tông Diệu đã nhắc đến trước, Tống Diễn khẽ nhíu mày rồi thở dài: "Ngay cả huynh cũng nghe thấy rồi sao? Lại khiến huynh chê cười rồi."
Y ngừng lại một chút, giả vờ bối rối: "Nói thật, gần đây chuyện này khiến ta lo lắng lắm."
Tông Diệu hỏi: "Chuyện gì thế?"
Tống Diễn đáp: "Huynh không biết đâu, Tần thị có một người em trai ruột tên Tần Chương, là một Tiên nhân của Không Huyền Cảnh! Tần thị luôn bám lấy thê tử ta, khăng khăng nói cậu ấy giết con trai bà ta. Nhưng thê tử ta là người lương thiện, bị Tần thị hành hạ suốt nhiều năm, yếu đuối đến mức không nỡ giết một con gà, sao có thể giết người được chứ? Ta chỉ lo Tần thị sẽ ỷ vào việc em trai là Tiên nhân để gây khó dễ cho thê tử mình, thế thì ta phải làm sao đây!"
Nãy giờ Cố Duy vẫn im lặng, nghe đến đây mới ngước mắt nhìn lên. Cậu đã cố nhịn Tống Diễn và Tông Diệu cả buổi chiều, không ngờ câu chuyện đột ngột xoay sang mình, khiến lòng cậu cảm xúc lẫn lộn.
Tông Diệu liếc nhìn Cố Duy rồi quay lại nói với Tống Diễn: "Tống huynh lo lắng quá rồi. Không Huyền Cảnh có quy tắc nghiêm ngặt, Tiên nhân không được phép ức hiếp người phàm. Nếu vi phạm chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Ta nghĩ Tần Chương không dám làm bậy đâu."
Tống Diễn nghe thế liền mỉm cười, gật đầu: "Huynh nói đúng, chắc chắn Tần Chương không dám làm bậy."
Nhân dịp này y cũng tranh thủ bôi chút mực cho Tần Chương, không thể lãng phí chuyến thăm của nam chính được.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc trời đã bắt đầu tối, Tông Diệu cũng đứng dậy cáo từ: "Trời không còn sớm, ta cũng nên về thôi."
Tống Diễn khách sáo nói: "Huynh đang ở trọ à? Nếu đã đến thành Túc Minh sao không ở lại nhà ta, trong nhà có nhiều phòng trống, ta nhất định sẽ tiếp đón huynh chu đáo..."
Chưa kịp để Tông Diệu từ chối, bỗng nghe một tiếng "cạch" vang lên.
Tống Diễn và Tông Diệu đồng loạt quay đầu lại.
Cố Duy đặt mạnh chén trà xuống bàn, ngẩng lên nhìn với ánh mắt lạnh như băng.
Còn chưa dứt chuyện nữa hả, không thể chịu nổi nữa!