Tống Diễn vừa mở cửa thì thấy tiểu đồng và nha hoàn của nguyên chủ đứng ngay bên ngoài. Tên gì nhỉ...
À, tiểu đồng tên Nam Nghiên, nha hoàn tên Thải Thường.
Nam Nghiên đã túc trực từ tối hôm qua, dù đại phu nói không có gì đáng lo ngại, thiếu gia có quý nhân phù trợ, chỉ bị cảm lạnh nhẹ.
Nhưng cậu ta vẫn lo lắng, giờ thấy Tống Diễn sắc mặt hồng hào mới yên tâm, vội vàng cười nói: "Thiếu gia tỉnh rồi, ta sẽ bảo người mang nước vào ngay."
Tống Diễn nhướng mày: "Không cần, đi mời đại phu tới đây trước."
Nam Nghiên ra chiều hoảng hốt, vẻ mặt căng thẳng: "Thiếu gia, ngài thấy chỗ nào không khỏe à?"
Tống Diễn lắc đầu: "Ta không sao, là mời đại phu cho Cố Duy."
Nam Nghiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó không khỏi thầm cảm thán, dù thế nào thì thiếu gia vẫn còn khỏe thế kia mà. Cậu ta tò mò nhìn vào phòng, chỉ thấy màn che đã buông xuống, không nhìn được gì bên trong.
Tống Diễn khẽ gõ đầu Nam Nghiên: "Nhìn gì mà nhìn, còn không đi mau."
Nam Nghiên cười ngượng rồi chạy đi.
Lúc này Tống Diễn mới đưa tay ngửi thử, dù quần áo đã được thay nhưng vẫn còn mùi rượu, thế là quay người vào phòng rửa mặt.
Thải Thường bưng nước vào, định giúp Tống Diễn rửa mặt nhưng bị Tống Diễn giơ tay ngăn lại.
Tống Diễn nói: "Ta tự làm được."
Thải Thường thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn vâng lời lui ra.
Tống Diễn nhìn vào gương.
Thanh niên trong gương khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan khá ưa nhìn, dù không thể so sánh với dung mạo tuyệt thế của Cố Duy nhưng cũng là một công tử thanh tú, chỉ có đôi mắt đào hoa hơi lả lơi. Y mỉm cười với gương, nụ cười lan ra tận đuôi mắt. Cũng được, không kém gì vẻ ngoài trước đây của mình.
Tống Diễn chậm rãi lau tay, không phải đợi lâu Nam Nghiên đã đưa đại phu tới.
Tống Diễn nhìn thoáng qua, nhận ra đó là Tịch đại phu của Nhạc Thiện Đường trong thành, y thuật khá tốt. Y khách khí nói: "Làm phiền đại phu khám cho phu nhân của ta, thuốc tốt cứ dùng thoải mái, không cần tiết kiệm tiền cho bản thiếu gia."
Tịch đại phu không mấy quan tâm, mới sáng sớm đã bị gọi đến, lại còn là chuyện chăn gối gì đó thì có gì nghiêm trọng được chứ?
Nhưng kiểu việc này dễ kiếm tiền, Tịch đại phu cũng không ngại bẩn. Ông hờ hững vén màn lên nhìn, mặt đờ ra ngay.
Ông quay phắt lại nhìn Tống Diễn, ánh mắt đầy căm phẫn và lên án!
Đây rõ ràng là một thảm kịch! Là ngược đãi, là tra tấn!
Quá đáng thật!
Mặc dù đã nghe về thói ăn chơi trác táng của vị thiếu gia này từ lâu, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc đi lầu xanh và cờ bạc, ai ngờ bên trong còn độc ác đến mức này, dám ra tay tàn nhẫn với thê tử mới cưới!
Nhìn nét mặt của Tịch đại phu, Tống Diễn cũng hiểu ông đang nghĩ gì, nhưng chuyện này y cũng chỉ có thể chấp nhận gánh tội.
Cũng may là từ nhỏ y đã quen chịu khổ, lăn lộn đủ đường nên da mặt cũng đã dày hơn người thường.
Tống Diễn cười khẽ: "Tịch đại phu nhìn ta làm gì? Bản thiếu gia đẹp trai lắm à?"
Tịch đại phu tức đến mức râu dựng lên, thầm mắng một câu "vô liêm sỉ". Ông rất bất mãn với Tống Diễn, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người khác, không phải việc ông có quyền can thiệp, ông lo chuyện cứu người của mình thì hơn.
Tịch đại phu thở dài, cẩn thận cắt bỏ lớp quần áo dính với da thịt, nhẹ nhàng gắp những mảnh gỗ nhỏ trong thịt ra, rắc thuốc bột lên, sau đó dùng ván cố định hai chân của Cố Duy rồi quấn băng lại.
Quá trình này đau đến nỗi những người rắn rỏi cũng phải kêu la, nhưng thanh niên trước mắt lại không thốt ra một tiếng, từ đầu đến cuối chỉ nhắm chặt mắt, môi khẽ mím.
Dường như những điều này đã quá quen thuộc với cậu.
Tịch đại phu hành nghề bao năm, chưa từng gặp ai kiên cường đến vậy, không khỏi xúc động.
Tống Diễn vẫn im lặng đứng bên cạnh.
Y nghĩ nhiều hơn thế.
Gia đình Cố Duy dám ra tay tàn nhẫn với cậu đến vậy, không biết trước kia cậu đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào. Không ai sinh ra đã biết chịu đựng, cũng không ai sinh ra đã không sợ đau.
Chỉ là chịu đau nhiều rồi cũng tập mãi thành quen, nên mới có thể bình thản đến thế.
Tịch đại phu tâm trạng nặng nề xử lý vết thương cho Cố Duy xong, quay sang nhìn Tống Diễn với biểu cảm phức tạp: "Thiếu phu nhân bị thương rất nặng, cần thay thuốc mỗi bảy ngày một lần. Ta sẽ kê đơn thuốc, sắc lửa nhỏ, uống ba lần một ngày, kiêng ăn cay và những thứ kích thích. Ngoài ra..."
Tống Diễn ân cần hỏi: "Còn gì nữa không? Tịch đại phu cứ nói, ta nhất định sẽ làm theo."
Tịch đại phu nhìn chằm chằm Tống Diễn: "Nhớ kiêng quan hệ."
Tống Diễn: "..."
Mãi sau Tống Diễn mới khẽ ho một tiếng: "Ta biết rồi."
Tịch đại phu nói xong thì chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã." Tống Diễn gọi lại.
Tịch đại phu cảnh giác nhìn hắn, chẳng lẽ Tống Diễn không chịu nghe theo lời mình? Đúng là không còn tính người, người ta đã bị thương đến thế còn định làm gì nữa?
Tống Diễn từ tốn nói: "Chuyện hôm nay mong đại phu giữ kín, ta sẽ không để ngài thiệt thòi."
Tịch đại phu cười nhạt: "Lão phu hiểu rồi."
Ngươi làm ra những chuyện tệ hại thế này, còn biết cần phải giấu giếm à?
Trong lòng Tịch đại phu khinh bỉ, nhưng với đạo đức nghề y, dù Tống Diễn không nói thì ông cũng sẽ không tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân.
Tống Diễn nói xong, bảo Nam Nghiên tiễn Tịch đại phu rồi quay lại nhìn Cố Duy.
Y không quá quan tâm đến danh tiếng của mình, nguyên chủ vốn đã chẳng có tiếng thơm gì, có xấu thêm chút nữa cũng không sao. Nhưng người bị hại chưa chắc đã muốn phơi bày nỗi đau của mình ra trước người khác.
Cố Duy đã chịu đựng đủ rồi, cần gì phải chịu thêm sự thương hại và soi mói của kẻ khác, trở thành chủ đề để người ta đàm tiếu?
Hơn nữa trong lúc Tịch đại phu đang chữa trị, Tống Diễn cũng đã suy đoán vài điều.
Nhà họ Cố biết rõ nguyên chủ là kẻ thế nào mà vẫn gả Cố Duy qua đây, sợ là còn có ý đồ khác.
Nếu nguyên chủ là kẻ si mê sắc đẹp, mà Cố Duy lại là người mạnh mẽ như thế, kết quả sẽ không phải hai bên đều không vui mà chỉ mình Cố Duy bị hành hạ đến chết. Và nếu Cố Duy chết ở nhà họ Tống, xét cho cùng đỡ mang tiếng hơn chết ở nhà họ Cố.
Thiên hạ sẽ đổ hết tội lên nhà họ Tống, còn nhà họ Cố thì vẫn trong sạch.
Đúng là một nước cờ mượn dao giết người.
Ban đầu y định tìm cơ hội hòa ly với Cố Duy càng sớm càng tốt, nhưng giờ xem ra việc này không thể vội. Nếu không làm rõ tình hình nhà họ Cố mà vội vàng đưa Cố Duy về... có lẽ lần sau cậu sẽ chẳng còn mạng mà ra ngoài nữa.
Trước mắt cứ chữa thương cho Cố Duy đã, chuyện hòa ly tính sau. Dù sao bây giờ có nói ra Cố Duy cũng không tin, mà cha mẹ y cũng khó lòng chấp nhận.
Chỉ có thể từ từ tìm cách.
Nghĩ thông suốt, Tống Diễn thoáng cười: "Đại phu cũng nói phải kiêng cữ nên ngươi không cần lo lắng, cứ yên tâm dưỡng thương đi."
Dứt lời y xoay người bước ra khỏi phòng.
Câu nhắc nhở cuối cùng của Tịch đại phu thật đúng lúc, giờ y cũng đã có lý do không chạm vào Cố Duy.
Chần chừ lâu như vậy, giờ cũng nên đến gặp cha mẹ một chuyến rồi.
🫧𓇼𓏲*ੈ✩‧₊˚🎐
Tống Đức Viễn ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ lim vàng, dáng người phúc hậu, vẻ mặt hiền từ. Tay ông cầm một tách trà, cúi xuống thổi lá trà trên mặt nước, điềm nhiên ngồi đó.
Chung Tuệ Lan với ngũ quan sắc sảo, toát lên nét đẹp sang trọng. Tuy đã có tuổi nhưng phong thái vẫn mặn mà, bà đang đi đi lại lại trước cửa, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.
Cả đời bà luôn thuận buồm xuôi gió, mọi thứ đều tốt, chỉ có điều sinh ra một đứa con chẳng ra hồn. Cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, đến nỗi đã ngoài hai mươi mà vẫn chưa có ai để ý tới. Trong thành Túc Minh, nhà nào có chút thể diện cũng không muốn gả con gái cho nhà họ Tống. Sau này ngay cả bà mối cũng chẳng buồn tới nhà bà nữa.
Chuyện hôn sự của Tống Diễn cứ bị kéo dài mãi đến tận bây giờ.
Một tháng trước, Tống Diễn về bảo mình đã phải lòng Cố Duy - đại công tử nhà họ Cố, yêu từ cái nhìn đầu tiên nên nhất định phải cưới cho bằng được. Chuyện này suýt thì làm hai vợ chồng họ phát điên!
Nhà họ Cố là gia đình danh giá cỡ nào chứ?
Gia chủ Cố Nguyên Tu vốn là một tu sĩ, tu vi không phải tầm thường, năm xưa còn từng tham gia chống lại Ma tộc, ở thành Túc Minh cũng là người có vai vế. Nhưng đó chưa phải điều đáng nói, vợ kế của Cố Nguyên Tu xuất thân từ nhà họ Tần, mà trưởng tử nhà họ Tần - Tần Chương lại là người đã vào Tiên môn, là người có thể trò chuyện với Tiên nhân.
Cố Duy là con trai của Cố Nguyên Tu và vợ đầu, tuy sức khỏe yếu nên ít ra ngoài, nhưng Cố Nguyên Tu vì nhớ ơn người vợ đã khuất mà yêu thương cậu hết mực, ai ai cũng biết ông ta thương con mình thế nào.
Nhà họ Tần dù giờ đầy quyền thế, nhưng với Cố Duy họ cũng quan tâm chăm sóc chu đáo, đến mức không ai có thể bới móc được gì.
Một gia đình như vậy sao có thể gả con trai trưởng cho nhà họ Tống?
Nếu thực sự đến cầu hôn, chẳng phải đang sỉ nhục nhà họ Cố hay sao? Không chừng còn bị đuổi ra khỏi cửa ấy.
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan tất nhiên không đồng ý, đánh con trai một trận ra trò. Nhưng đứa con bất hiếu này như bị dính bùa mê thuốc lú, cứ nhất quyết không buông Cố Duy, về nhà thì khóc lóc dọa tuyệt thực, khiến cả nhà rối tung lên!
Dù Tống Diễn không ra gì nhưng hắn là con trai độc nhất, là bảo bối trong lòng họ. Họ cũng không đành lòng nhìn con mình chịu khổ, nên hai vợ chồng đành phải đồng ý đến nhà họ Cố cầu hôn.
Họ đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Bị từ chối nhiều rồi nên việc bị từ chối lần này cũng không phải chuyện gì lạ, họ chỉ cần đi cho có lệ rồi về nói với con trai nhà họ Cố không đồng ý, để hắn từ bỏ ý định này là được.
Hai vợ chồng mang lễ vật quý giá, lo lắng bất an đến nhà họ Cố cầu hôn.
Tất nhiên thái độ của Cố Nguyên Tu không tốt, thậm chí có phần lạnh lùng, nhưng họ không ngờ ông ta lại đồng ý hôn sự này! Lại còn ngầm ám chỉ hai đứa nhỏ đã gặp nhau từ trước, hình như đã hứa hẹn với nhau từ lâu, nên ông ta mới miễn cưỡng đồng ý.
Ngày hôm đó trên đường về nhà, Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan vẫn ngơ ngẩn như đang mơ.
Họ cứ thế trở thành thông gia với nhà họ Cố.
Thằng con trời đánh của họ sắp có vợ rồi, dù là một người đàn ông, nhưng so với không có gì thì cũng tốt chán!
Họ cẩn thận chuẩn bị đám cưới, tuy vẫn thấy có chút không thực, nhưng may mắn mọi việc diễn ra suôn sẻ. Đến hôm qua cũng đã thành hôn, hai vợ chồng cuối cùng cũng dần tin đây là thật.
Dù không hiểu vì sao Cố Duy lại ưng con trai họ, nhưng chung quy đây vẫn là chuyện tốt. Còn chuyện con cái, nếu cả hai không để bụng thì sau này có thể nạp thêm thiếp cũng được.
Chung Tuệ Lan vì chuyện cưới hỏi của con trai mà lo lắng hết sức, giờ thì mọi chuyện đã xong xuôi, nhưng không hiểu sao lòng bà vẫn bất an.
Tống Đức Viễn thấy vợ mình cứ ngồi không yên đành nói: "Nếu bà lo quá thì qua đó xem thử xem thế nào."
Chung Tuệ Lan lườm chồng một cái: "Ông biết gì chứ? Ta mà nhiệt tình quá lỡ làm con dâu sợ thì sao? Thằng bé chịu gả vào nhà mình đã là cái duyên, sau này còn dài, cứ phải làm quen từ từ."
Tống Đức Viễn nhấp một ngụm trà: "Nghe nói sáng sớm nay Diễn nhi đã gọi đại phu."
Nghe đến đây Chung Huệ Lan không ngồi yên nổi nữa. Hôm qua con trai bà mới ngã xuống nước, rõ ràng đại phu nói không có gì rồi mà.
Tống Đức Viễn bổ sung: "Không phải Diễn nhi, lần này là mời đại phu cho Cố Duy."
Chung Tuệ Lan vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì tim lại giật thót. Con trai bà không phải đã làm chuyện gì ngu ngốc khiến con dâu bị thương đó chứ! Không được, chuyện này không thể bỏ qua.
Bà đang định bước ra ngoài, thì đúng lúc lại thấy Tống Diễn từ ngoài sân bước vào.
Chung Tuệ Lan liền thu chân lại, nhanh chóng bước về chỗ cạnh Tống Đức Viễn, ngồi ngay ngắn chỉnh tề.
Tống Đức Viễn: "..."
Tống Diễn giả vờ như không thấy mẹ lén quay về chỗ ngồi, y thong dong bước vào, cung kính chào cha mẹ rồi nói: "Theo lễ thì Cố Duy nên cùng con đến chào cha mẹ, nhưng cậu ấy đang không khoẻ nên con để cậu ấy ở lại nghỉ ngơi, mong cha mẹ đừng trách, nếu có trách thì cứ trách con."
Chung Tuệ Lan cẩn thận quan sát con trai, vừa mới cưới đã biết lo cho người ta rồi này.
Bà biết con mình không có mưu mô gì nhiều, nếu có làm chuyện gì xấu chắc chắn không thể trơ tráo vậy được, xem ra vừa nãy bà đã hiểu lầm.
Chung Huệ Lan hài lòng gật đầu: "Nhà mình không câu nệ lễ nghi nhiều, sức khỏe không tốt thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, muốn đến chào lúc nào thì đến, không đến cũng không sao."
Tống Đức Viễn ho khan hai tiếng: "Cố Duy đã gả vào nhà họ Tống chúng ta thì là người nhà họ Tống, không thể để thằng bé thiệt thòi. Nếu có cần gì, cứ nói với bên kho."
Tống Diễn nở nụ cười: "Con cảm ơn cha."
Có được lời này của cha thì chẳng còn gì tốt hơn. Giờ về phải nghĩ xem có linh dược nào tốt để dùng cho Cố Duy không.
Nguyên chủ có thể ăn chơi vô lo bao nhiêu năm mà không thiếu tiền xài, không chỉ nhờ sự nuông chiều của cha mẹ, mà còn do hắn biết cách làm vui lòng người khác.
Tống Diễn cũng học theo nguyên chủ, ngồi lại nói chuyện với cha mẹ, dỗ hai người vui vẻ. Sau khoảng nửa canh giờ y mới đứng dậy: "Con xin phép về ạ."
Chung Tuệ Lan nhìn ra vẻ nôn nóng muốn về của con trai, nghĩ đến chuyện mới cưới thì cũng dễ hiểu, bà cười tươi xua tay: "Đi đi."
Nhìn theo bóng lưng Tống Diễn rời đi, vợ chồng hai người vô cùng mãn nguyện.
Con mình đã trưởng thành hơn trước rồi!
Có khi lấy vợ vào nó sẽ biết nghĩ hơn, không cần họ phải nhọc lòng nữa.
Tống Diễn an ủi cha mẹ xong, lúc quay về thì cũng gần trưa. Vừa bước vào cổng Vân Tuyết Uyển đã thấy nha hoàn đang bày biện cơm trưa trong sảnh trước. Cả sáng bận rộn chưa ăn gì, giờ vừa hay cũng đang đói.
Tống Diễn suy nghĩ một lát rồi dặn: "Đem hết vào trong phòng đi."
Thải Thường nghĩ thầm, thiếu gia đang lo cho thiếu phu nhân đây mà, đúng là biết xót người ta quá.
Thải Thường và các nha hoàn bày hết cơm canh vào phòng, vừa định tiến lên hầu hạ thì bị Tống Diễn ngăn lại: "Các ngươi ra ngoài hết đi."
Ăn cơm thôi mà, y có tay có chân, cần gì nhiều người phục vụ.
Thải Thường hơi ngớ người nhưng sau đó cũng hiểu ra ngay. Thiếu gia vừa cưới, đương nhiên không muốn bị ai làm phiền thế giới của hai người họ, nàng mỉm cười hiểu chuyện rồi đóng cửa lại.
Nhìn bàn đầy đồ ăn ngon, tâm trạng Tống Diễn cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Mặc dù xuyên không là sự cố ngoài ý muốn, nhưng không lo cơm ăn áo mặc, cuộc sống sung túc, còn gì mà không hài lòng?
Tống Diễn kéo một cái bàn nhỏ đến bên giường, chọn vài món thanh đạm rồi quay đầu cười với Cố Duy: "Ăn cơm thôi."
Cố Duy nghiêng người dựa vào đầu giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Tống Diễn với vẻ bình tĩnh.
Trước ngày hôm qua, cậu chỉ mới gặp Tống Diễn một lần.
Một tháng trước cậu lén ra khỏi phủ, nhưng bị Tống Diễn cưỡi ngựa đâm phải. Trong lúc sơ suất, tấm mạng che mặt bị hất lên, ánh mắt mà Tống Diễn nhìn cậu lúc đó, cậu vẫn nhớ rõ.
Ánh mắt đó khiến cậu thấy ghê tởm, muốn nôn mửa.
Chỉ cần bị người này nhìn thêm một giây, cậu đã muốn móc hai con mắt của hắn ra.
Nhưng giờ đây, khi cậu nhìn lại Tống Diễn.
Đôi mắt ấy giờ bình thản, nhẹ nhàng như gió thoảng, không có chút dục vọng hạ lưu nào.
Thật ra từ sáng nay, khi Tống Diễn tỉnh dậy cậu đã cảm thấy có gì đó khang khác, nhưng lúc đó tinh thần cậu đang căng thẳng, chỉ nghĩ đến việc giết tên công tử bột này nên không kịp nghĩ kỹ. Giờ sau một ngày, từ khi Tống Diễn mời đại phu đến khám cho cậu, cảm giác kỳ lạ ngày càng rõ rệt.
Nhớ lại từng chi tiết từ lúc Tống Diễn tỉnh dậy, tuy thoạt nhìn không có gì bất thường, nhưng lại như có chỗ nào đó không ổn.
Từ sáng đến giờ Tống Diễn chưa hề chạm vào cậu dù chỉ một ngón tay, dưới vẻ ngoài dịu dàng là sự lãnh đạm.
Khác hoàn toàn với vẻ nôn nóng, háo hức trước đây.
Tống Diễn bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Duy, trong lòng thở dài.
Đứa trẻ này có vẻ khá nhạy bén, trải qua một ngày như vậy có lẽ đã phát hiện có điều lạ, nhưng nếu giờ giải thích hết mọi chuyện cho Cố Duy thì một ngày một đêm cũng không nói hết, mà cậu lại chẳng tin. Sợ là bữa cơm này chắc không yên ổn mà ăn rồi.
Cố Duy không vội ăn, nhưng bản thân Tống Diễn thì đói rồi.
Hơn nữa y vốn không thích phức tạp hóa mọi việc.
Dù gì tình cảm vợ chồng của y với Cố Duy cũng chẳng sâu đậm, chẳng cần phải hiểu nhau quá nhiều, ngày sau y cũng sẽ tìm cơ hội để Cố Duy được tự do.
Trời đã lạnh, cơm canh cũng nhanh nguội, giờ không có gì quan trọng hơn ăn cơm.
Tống Diễn bước tới một bước, cúi đầu cười nhẹ, trong khoảnh khắc ấy đuôi mắt và chân mày đều toát lên vẻ phong lưu, y làm bộ định nắm lấy tay Cố Duy, thản nhiên nói: "Sao thế nương tử yêu quý của ta? Có cần phu quân đút em ăn không?"
🌱 Chuyện quan trọng nhắc lại 3 lần: Tống Diễn thụ, Tống Diễn thụ, Tống Diễn thụ =))