Cố Duy chìm trong đôi mắt của người trước mặt. Đôi mắt ấy dịu dàng, mang theo chút hơi ấm dễ chịu thấm sâu vào lòng.
Giọng y điềm đạm mà nhẹ nhàng, không hề có chút thương hại, cũng chẳng có sự tức giận hay bất bình nào, như thể chỉ đang kể lại một sự thật hiển nhiên. Y thực sự cho rằng, không ai quan trọng hơn chính bản thân cậu.
Nhưng trước giờ chưa từng có ai nói với cậu như vậy, rằng không đáng để chịu tổn thương.
Cũng chưa từng có ai quan tâm cậu có bị tổn thương hay không.
Vết thương nhỏ này...
Trước đây sẽ chẳng có ai nhận ra, thế nhưng giờ đã có người nhận ra rồi.
Lần đầu tiên có người nói với cậu phải biết tự trân trọng bản thân.
Lòng bàn tay của đối phương ấm nóng mạnh mẽ, cảm giác ấy từ từ lan tỏa qua làn da, như một thứ độc dược làm mê mẩn tâm trí, khiến Cố Duy tạm thời quên đi cách phản ứng.
Cố Duy cứ thế lặng lẽ cúi đầu, để mặc Tống Diễn xử lý vết thương cho mình.
Rửa sạch, thoa thuốc, băng bó.
Mỗi bước Tống Diễn đều tự thực hiện mà không nhờ đến ai khác, như thể Cố Duy thật sự rất quan trọng đối với y.
Nhưng tại sao lại thế?
Chẳng qua chỉ là sự si mê vẻ bề ngoài mà thôi.
Tống Diễn sợ các nha hoàn không đủ cẩn thận, nên đã đích thân giúp Cố Duy xử lý vết thương. Trong lòng khẽ thở dài, đừng nhìn Cố Duy lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng không quan tâm, nhưng dù sao cậu cũng chưa đến hai mươi, sao mà không có cảm xúc được?
Trái tim ai cũng bằng thịt. Nếu một người đã quen với việc đối mặt với nỗi đau thì đó không phải lỗi của họ, và ta cũng không nên để việc đó trở thành điều bình thường.
Tống Diễn không đành lòng khi thấy Cố Duy mang dáng vẻ u sầu như thế.
Y đứng dậy, mỉm cười: "Đây là nhà họ Tống chứ không phải nhà họ Cố. Lần sau nếu gặp ai đó mà ngươi không thích, cứ bảo người hầu đuổi ra ngoài."
Rồi y lại bực bội nói: "Dám bắt nạt người của ta! Vừa nãy chỉ đá cậu ta một cái đúng là quá nhẹ!"
"Để em chịu ấm ức là lỗi của vi phu. Em nói xem vi phu phải bù đắp thế nào đây? Hay để ta tự tay vào bếp nấu cho em một bữa ngon nhé?" Tống Diễn khom người cười tươi rói.
Cố Duy ngước mắt, người trước mặt với đôi mắt đào hoa lấp lánh, nụ cười lan tỏa từ đôi mắt đến từng góc mày.
Nếu y đang muốn khiến mình vui hơn, thì... đúng là có chút hiệu quả đấy.
Cố Duy nhìn y một lúc lâu rồi đẩy bánh xe lăn rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cho Tống Diễn.
Tống Diễn không để tâm, gọi với theo: "Ngươi không nói gì thì ta coi như ngươi đã đồng ý rồi nhé!"
Người làm trong bếp thấy Tống Diễn đích thân đến, ai nấy đều căng thẳng, nghĩ bụng chắc mình làm sai gì đó nên thiếu gia tới để trách mắng. Không ngờ Tống Diễn lại xắn tay áo lên, bắt đầu tự làm việc.
Nhà họ Tống giàu có, bếp cũng chẳng thiếu món ngon, còn có nhiều nguyên liệu mà Tống Diễn chưa từng thấy.
Cơ mà y không dùng những nguyên liệu quý hiếm này, chỉ tự làm một nồi mì kéo tay, thêm hai quả trứng chần.
Một đầu bếp e dè hỏi: "Thiếu gia, ngài có cần ta làm thêm vài món không?"
Hắn chưa bao giờ thấy thiếu gia ăn uống thanh đạm như này.
Tống Diễn lắc đầu: "Không cần."
Y mang hai tô mì trở về sân, gọi Cố Duy ra ăn.
Cố Duy vẫn trầm lặng ít nói, cậu đẩy xe lăn tới liếc nhìn tô mì, rồi lại nhìn Tống Diễn.
Đây là "món ngon" mà người nào đó đã hứa hẹn nấu cho mình?
Nhưng Tống Diễn không hề ngượng ngùng chút nào, vẫn cười tươi: "Dù có đơn sơ nhưng đó là tâm ý của ta, chẳng lẽ không hơn mọi cao lương mỹ vị khác sao?"
Cố Duy:...
Bộ dạng tự mãn này thì đúng là giống với lời đồn.
Dù nói vậy nhưng Cố Duy vẫn cầm lấy cái tô.
Tống Diễn cũng cầm tô lên ăn. Thật ra không phải y không biết nấu ăn, không phải chỉ biết làm mỗi món mì, dù gì y cũng đã tự chăm lo cho mình từ tấm bé mà.
Nhưng mỗi khi tâm trạng không tốt, y lại muốn tự nấu một bát mì để ăn.
Y được nhận nuôi khi mới năm tuổi. Lúc đầu đến nhà mới, y cũng đã từng được hưởng chút ấm áp, nhưng chẳng bao lâu sau cha mẹ nuôi có con riêng của mình, y lại trở thành người thừa. Không ai nhớ tới, cũng chẳng ai quan tâm.
Hôm đó tan học mà trời lại mưa, y không mang dù nên đành đứng dưới mái hiên, chờ mưa tạnh rồi mới về.
Nhưng trời mưa mãi không tạnh, quần áo y đã ướt, trường học lại sắp đóng cửa, rồi... y thấy cô giáo của mình bước tới.
Cô giáo là một người phụ nữ dịu dàng, giản dị. Bà nhìn y một cách ngạc nhiên, không nói thêm gì mà chỉ che ô đưa y về nhà, nấu cho y một bát mì, cũng đơn giản như vậy bát mì này vậy.
Từ hôm đó trở đi cô giáo thường quan tâm đến y, từ việc học cho đến cuộc sống, bà giúp đỡ y rất nhiều. Bao năm qua họ vẫn luôn giữ liên lạc, cho đến khi cô giáo qua đời vì bệnh.
Rồi sau đó Tống Diễn cũng có một công việc ổn định.
Y không còn phải lo chuyện ăn uống nữa, nhưng vẫn luôn nhớ về bát mì ngày hôm ấy. Đó là tia ấm duy nhất trong đêm mưa lạnh giá. Thế nên điều quan trọng không phải là đồ ăn, mà là có người bước vào thế giới của y.
Y hy vọng Cố Duy cũng có thể gặp được một người như vậy, dù cho người đó không phải là y, thì ít nhất hãy để ai đó bước vào thế giới của cậu, nắm lấy tay cậu và đưa cậu ra khỏi màn sương mù vô tận.
Chỉ cần không bỏ cuộc, mặt trời luôn đợi ta cuối con đường.
ـــــــــــــــﮩ٨ـ❤️️
Kể từ lần Cố Tư Tề đến gây sự, Tống Diễn đã trách mắng người hầu và tăng cường đề phòng, nhờ đó mà Vân Tuyết Uyển lại yên tĩnh như xưa.
Để khiến Cố Duy vui vẻ hơn, thi thoảng Tống Diễn lại bảo người tìm những thứ thú vị như sách truyện hay, đồ ăn ngon. Tất nhiên y cũng thưởng thức những thứ đó, nên không hẳn là chỉ vì Cố Duy nên mới làm.
Những ngày ở nhà ăn uống vui chơi, lại có người hầu hạ quá thoải mái. Cách vài ngày gọi đại phu đến khám cho Cố Duy, thỉnh thoảng nghe Đổng quản sự báo cáo tình hình kinh doanh.
Hôm nay Tống Diễn đang nướng khoai trong sân thì Thải Thường thần thần bí bí đến gần, ghé tai y thì thầm vài câu.
Nghe xong Tống Diễn khựng lại, quay đầu liếc nhìn vào trong nhà, chỉ thấy Cố Duy đang cúi đầu đọc sách, không để ý gì đến y mới hạ giọng bảo: "Nói đi."
Thải Thường khẽ hắng giọng: "Nô tì phải dò hỏi lâu lắm, gặp rất nhiều người, còn tìm đến dì của chị dâu của thím Hai để hỏi thăm mới biết được đấy! Thiếu gia, nô tì nói rồi ngài định thưởng nô tì thế nào đây?"
Tống Diễn chọc nhẹ vào trán Thải Thường: "Thưởng cho ngươi một trăm lượng và ba ngày nghỉ, thế đã hài lòng chưa?"
Thải Thường cười tít mắt: "Thiếu gia tốt nhất trần đời."
Tống Diễn: "Được rồi, mau nói đi."
Thải Thường đáp: "Nghe nói nhà họ Cố vốn không phải người thành Túc Minh, mà là danh gia vọng tộc của thành An Dương. Hai mươi năm trước Cố Nguyên Tu - con trai trưởng của nhà họ Cố cưới con gái lớn nhà họ Khương là Khương Như Tuyết. Hai người môn đăng hộ đối, lẽ ra là cặp đôi thần tiên. Nhưng không may vừa cưới chưa lâu thì Ma tộc tàn phá, các tu sĩ trong thành đều ra chiến đấu, tu sĩ nhà họ Cố và nhà họ Khương tất nhiên cũng vậy. Nhưng Ma tộc quá tàn ác, thành An Dương sắp thất thủ, nhiều người hoảng loạn bỏ trốn, chỉ có tu sĩ nhà họ Khương ở lại quyết đấu với Ma tộc. Họ giúp những người khác có thời gian trốn thoát, nhưng cả nhà họ Khương đều chết trận, chỉ còn mỗi Khương Như Tuyết sống sót."
Tống Diễn im lặng.
"Khương Như Tuyết mang thai vẫn ra chiến trường, nghe nói vào phút cuối cô ấy được người nhà đẩy ra mới may mắn thoát chết. Nhưng khi trở về nhà, cô phát hiện ra Cố Nguyên Tu đã mang theo của cải bỏ trốn rồi. Không lâu sau thành An Dương cũng bị chiếm, Khương Như Tuyết không kịp bỏ chạy, bị mắc kẹt trong thành cùng những người khác." Thải Thường nói đến đây, giọng đầy bất bình, ngừng một chút mới tiếp tục: "Sáu tháng sau, Tiên chủ và mười hai trưởng lão giao chiến với Ma quân Tịch Vô Quy trong trận Phù Châu. Sau đó Ma quân Tịch Vô Quy bế quan, Ma tộc mất đi thủ lĩnh, không còn ý chí chiến đấu. Tiên môn nhanh chóng thu phục lại vùng đất bị chiếm, mới cứu được những người bị kẹt trong thành An Dương."
"Khương Như Tuyết mãi cũng đến được thành Túc Minh, tìm được Cố Nguyên Tu, chẳng bao lâu sau sinh được một đứa con. Nhưng... vì Khương Như Tuyết từng rơi vào tay Ma tộc, lại thêm chuyện cả nhà họ Khương chết trận, chỉ còn mình cô sống sót, nên nhiều lời đàm tiếu bắt đầu lan truyền. Thậm chí... thậm chí có người nói..." Thải Thường ngập ngừng.
Tống Diễn nghiêm giọng: "Nói tiếp đi."
Thải Thường hạ giọng: "Có lời đồn Đại thiếu gia nhà họ Cố là con của Ma tộc. Nhưng nô tì biết đó chắc chắn là chuyện nhảm nhí! Thiếu phu nhân rõ ràng là người mà, sao có thể là Ma tộc chứ? Toàn do mấy kẻ nhiều chuyện bịa đặt thôi."
Tống Diễn kìm nén. Đôi khi một câu nói đã có thể giết người, huống gì là những lời đồn đãi?
Vấn đề là Cố Nguyên Tu nghĩ thế nào. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ Cố Nguyên Tu rất để bụng chuyện này.
Nhưng điều ông ta để bụng là lời đồn kia, hay sự hèn nhát và ích kỷ của chính mình thì khó mà nói.
"Tóm lại Khương Như Tuyết trải qua bao khó khăn để đến đây, còn phải chịu đựng những lời đàm tiếu ấy, rồi thêm không được phu quân bảo vệ, nên chẳng được bao lâu thì sầu não mà qua đời." Thải Thường nói tiếp: "Sau khi Khương Như Tuyết mất, Cố Nguyên Tu nhanh chóng cưới phu nhân hiện tại là Tần thị."
"Nhà họ Tần vốn không bằng nhà họ Cố, chỉ là một gia tộc nhỏ. Nhưng nhà họ Cố lại không phải người địa phương, còn nhà họ Tần có Tần Chương bái nhập Tiên môn, một bước trở thành gia đình giàu có mới nổi ở thành Túc Minh, danh tiếng vượt qua cả nhà họ Cố đã suy tàn, vì thế Tần thị có địa vị rất cao trong nhà họ Cố."
"Tần thị đã nhanh chóng sinh cho Cố Nguyên Tu một đứa con trai, còn con trai cả Cố Duy thì được nhà họ Cố tuyên bố với bên ngoài là sức khỏe yếu, phải ở nhà tĩnh dưỡng không tiện gặp ai. Còn thực chất trong nhà đối xử với cậu ấy ra sao, chỉ có người nhà họ Cố biết rõ. Người hầu nhà họ Cố kín tiếng, nhưng nô tì vẫn nghe được chút ít, hình như Đại thiếu gia sống rất khổ sở, Tần thị bề ngoài tỏ ra hiền hậu nhưng thực ra lại đố kỵ, rất ghét cậu ấy."
Thải Thường nói: "Nô tì chỉ nghe được bấy nhiêu."
Tống Diễn phất tay: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Ban đầu y không định quan tâm những chuyện này, chỉ tính tìm cách hòa ly cho xong. Nhưng việc Cố Duy bị đánh gãy chân rồi bị gửi đến đây, thân là con trai trưởng mà còn bị con trai vợ kế sỉ nhục đến mức này quả là khác thường. Vậy nên Tống Diễn mới nghĩ phải thăm dò một chút, để nếu có chuyện gì bất trắc thì mình cũng nắm rõ tình hình.
Chỉ là, càng biết càng khiến người ta ngao ngán.
Cố Nguyên Tu quả thực là một kẻ ích kỷ, hèn nhát. Nếu không phải năm xưa ông ta bỏ rơi vợ con chạy trốn, sao Khương Như Tuyết lại rơi vào tay Ma tộc, rồi sau đó lại mặc kệ những lời đồn vô căn cứ mà ngầm cho phép người khác làm hại con trai mình.
Giờ đây khi đã biết rõ mọi chuyện, Tống Diễn hạ quyết tâm không để Cố Duy trở về nhà họ Cố nữa. Ngay cả khi hòa ly, y cũng phải chuẩn bị sẵn đường lui cho Cố Duy trước đã.
Nếu không chẳng khác nào đẩy cậu trở lại hố lửa.
Trong phòng.
Tầm mắt Cố Duy lướt qua khung cảnh bên ngoài.
Thải Thường vừa thì thầm gì đó với Tống Diễn rất lâu. Là chuyện gì mà lại bí mật vậy? Chẳng lẽ là chuyện liên quan đến cậu?
Đáy mắt Cố Duy thoáng hiện lên vẻ mỉa mai.
Trong suốt thời gian này Cố Duy không phủ nhận Tống Diễn có quan tâm đến cậu, nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì?
Chỉ là sự bồng bột nhất thời mà thôi.
Cả đời Cố Duy không phải chưa từng được quan tâm, nhưng sự quan tâm ấy thật đáng buồn cười, không chịu nổi bất cứ cơn bão nào, yếu ớt đến mức vỡ vụn chỉ sau một cú va chạm.
Mẹ cậu chắc hẳn đã từng yêu thương cậu, nếu không thì bà đã không sinh ra cậu. Trong ký ức xa xôi mờ nhạt của cậu, mẹ cậu luôn u buồn thất thường. Thỉnh thoảng bà nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, lúc khác lại ôm cậu khóc mà không nói gì. Cậu không hiểu vì sao, nhưng khi đó chỉ cần ở bên mẹ là đủ. Rồi bỗng một ngày, cậu thức dậy và phát hiện mẹ đã thắt cổ tự sát.
Bà không thể đối mặt với thế giới này, bà thấy đau khổ quá, nên đã bỏ cậu mà đi.
Bà không muốn sống vì cậu.
Bà không yêu cậu đến vậy.
Cậu bị bỏ lại, cô độc trên thế giới này.
Còn về cha cậu, suốt một năm cũng chẳng đến thăm cậu được một lần. Mỗi lần đến ông ta đều lạnh lùng nên mẹ cậu cũng chẳng khác gì, rồi sau đó ông ta không đến nữa.
Ngay cả khi mẹ cậu chết, ông ta cũng không đến nhìn mặt lần cuối.
Cậu bị nhốt trong cái viện nhỏ đó, nhìn thi thể mẹ mình dần mục rữa.
Lần nữa gặp lại cha, là trong tiệc cưới của ông ta.
Ngày đó nhà họ Cố đầy chuyện vui, người canh gác đã uống say, lơ là nhiệm vụ. Cậu trốn ra ngoài thì thấy cha mình khoác bộ hỷ phục đỏ rực, tay nắm một người phụ nữ khác, cười tươi như hoa.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy cha cười.
Cậu nhanh chóng bị bắt về cái viện nhỏ đó, thi thể mẹ cậu cuối cùng cũng được mang đi, và cửa ra vào được canh giữ nghiêm ngặt hơn.
Người hầu trong nhà rất giỏi nhìn sắc mặt, tất nhiên không thể để cậu phá hỏng niềm vui của ông chủ.
Trong cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, cậu cuộn tròn trong căn phòng băng giá, ba ngày không có ai mang cơm cho cậu. Ở đó chẳng có gì để ăn, cũng không có củi sưởi. Cậu nghĩ rằng mình sẽ chết.
Cuối cùng là một nha hoàn của mẹ cậu đập đầu đến chảy máu, xin cho cậu được bát cơm vì nói trong ngày vui nếu có người chết thì rất xui xẻo.
Cô ấy là người được mẹ cậu cứu từ thành An Dương về, rất trung thành với mẹ cậu. Trong cái nhà họ Cố lạnh lùng này, chỉ có cô ấy chịu ở lại chăm sóc cái viện hoang vắng đó.
Cậu nhìn cô ấy đối mặt với bao nhiêu khó khăn, hết lần này đến lần khác quỳ trước mặt người khác, mỗi lần đều trở về với vết thương chồng chất. Họ cùng nhau ăn những mẩu thức ăn thừa, sống lay lắt trong cái viện nhỏ ấy.
Cậu nghĩ rằng mọi chuyện sẽ mãi như thế.
Nhưng rồi một ngày, cô ấy mang về bữa cơm nóng hổi, cùng với vàng bạc châu báu, quần áo sạch sẽ mới tinh. Khuôn mặt thanh tú của cô được trang điểm khéo léo, rạng rỡ như những cánh hoa nở rộ trong mùa xuân.
Đó là lần duy nhất cậu thấy cô xinh đẹp đến vậy, và cũng là lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô.
Cô ấy bảo cậu rằng, cô sắp gả cho người ta rồi.
Cô đã gặp được người yêu thương và bảo vệ mình, muốn đưa cô rời khỏi nơi này, nhưng cô không thể mang theo cậu, vì cậu là Đại thiếu gia nhà họ Cố.
Cô để lại vàng bạc cho cậu, dịu dàng dặn dò cậu, ôm mặt khóc rồi rời đi trong lưu luyến.
Cậu chỉ bình tĩnh nhìn bóng dáng cô rời đi. Không hiểu sao, cậu lại chẳng hề bất ngờ.
Không ai có nghĩa vụ phải mắc kẹt cùng cậu trong cái vũng bùn lầy lội, mãi mãi không thấy ánh sáng này.
Hoặc có lẽ, từ cái ngày mẹ cậu rời đi, cậu đã luôn chờ đợi ngày này.
Chờ đợi ngày từng người một rời bỏ cậu.
Nhưng không sao cả, cậu đã bảy tuổi rồi, ngay cả khi chỉ còn lại một mình, cậu vẫn có thể tiếp tục sống.
Cậu sẽ lén bò ra khỏi đó, những tên lính canh lười biếng sẽ chẳng phát hiện ra. Cậu sẽ vào bếp ăn trộm, hoặc ra chuồng lợn nhặt lấy thức ăn thừa... Mặc dù cậu không biết, tại sao mình lại nhất định phải sống tiếp.
Sinh tồn... dường như là một bản năng bẩm sinh.
Điều đó giúp cậu có thể tồn tại trong hoàn cảnh tồi tệ này.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Một ngày nọ, khi cậu lẻn vào bếp giữa đêm như thường lệ, cậu không tìm thấy thức ăn thừa, tay không ra về là chuyện thường. Nhưng khi cậu quay người lại... ở góc khuất, cậu phát hiện một gói bánh bao còn nóng được bọc trong giấy dầu.
Cậu cầm lấy bánh bao, giả vờ bỏ đi rồi lại lén quay lại. Từ xa, cậu thấy lão bộc quét dọn trong bếp, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ thương hại khi nhìn về phía cậu vừa rời đi.
Từ đó trở đi, thi thoảng cậu lại tìm thấy thức ăn ở đó. Đôi khi là bánh bao, đôi khi là màn thầu, đôi khi là bánh ngọt, và hiếm hoi lắm còn có nửa con gà nướng.
Khi ấy, cậu không hiểu thế nào là thương hại hay bố thí, nhưng vì người này không có ý làm hại cậu, nên cậu giống một con thú ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ xuất hiện và lấy đi thức ăn người ta để lại.
Hai người chưa bao giờ đối diện nói với nhau một câu nào, như thể đây là một sự thấu hiểu ngầm. Sự tử tế hiếm hoi của lão bộc đã giúp mùa đông giá rét ấy bớt phần khắc nghiệt.
Một năm trôi qua.
Mùa xuân lại đến.
Cậu vẫn lặng lẽ đến bếp lấy thức ăn như mọi lần, vì đã mấy ngày không có gì để ăn, nên lần này cậu ăn rất vội vàng, bỗng nhiên cơn đau dữ dội bùng lên ở bụng.
Cậu gập người lại, ngã xuống đất, nghe thấy tiếng bước chân vang lên xung quanh, rồi bị một đám người hầu bao vây. Cậu khó nhọc ngẩng đầu.
Cậu thấy một cậu bé trắng trẻo, mặc đồ sang trọng, trước ngực đeo khóa trường mệnh, bên cạnh là đám nha hoàn và người hầu đứng hầu hạ. Đôi mắt đen láy của nó sáng ngời, tò mò nhìn cậu rồi hỏi nha hoàn bên cạnh: "Đây là tên tiện chủng đó hả?"
Nha hoàn đáp: "Vâng."
Khuôn mặt non nớt của nó hiện lên vẻ chán ghét, như thể đang nhìn một thứ bẩn thỉu. Nó nói: "Tay chân bẩn thỉu vậy chắc là con của Ma tộc thật. Hạng người này sao có thể là huynh trưởng của ta được."
Cơn đau khiến gương mặt cậu tái nhợt, nhưng cậu không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng nhìn nó.
Có vẻ như cậu bé đó không thích sự im lặng này của cậu, ánh mắt nó trở nên hung ác, giọng nói vẫn trẻ con nhưng đầy tàn nhẫn: "Phải cho ngươi một bài học như thế nào nhỉ? À, ta biết rồi, người đâu, mang lão già đó ra đây."
Lão bộc bị áp giải lên.
Cậu bé đó nói: "Những tên nô tài như ngươi đã làm chuyện trái phép thì nhà họ Cố không thể giữ lại. Nhưng chắc ngươi bị mê hoặc, nên ta sẽ cho ngươi cơ hội chuộc tội. Ngươi tự tay dạy dỗ anh ta một trận, để anh ta biết lỗi lầm của mình thì ta sẽ tha cho ngươi."
Gậy được đặt vào tay lão bộc.
Đôi mắt đen nhánh của Cố Duy tĩnh lặng như giếng nước, nhìn lão bộc bước đến.
Lão bộc chỉ ngần ngại trong chốc lát, rồi giơ cao cây gậy, nện mạnh xuống.
Cậu bị đầu độc, không thể động đậy, không thể phản kháng, chỉ có thể để cây gậy giáng xuống thân mình. Cậu nghe thấy tiếng xương gãy, vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng, từng cú đánh như muốn đẩy cậu vào bùn đất sâu hơn.
Lão bộc vừa đánh vừa khuyên: "Ngươi mau nhận sai với thiếu gia đi."
Cậu nghiến chặt răng, không nói một lời.
Cậu không nghĩ mình sai. Cậu chỉ muốn sống sót, mà sống thì có gì sai chứ?
Máu từ trán chảy xuống, tràn vào mắt, khiến tầm nhìn mờ đi, cả thế giới trở nên mờ nhạt trong sắc đỏ. Màu sắc đó thật đẹp... Cậu khẽ cười một tiếng.
Những cú đánh ngày càng nặng hơn.
Ngay trước khi mất đi ý thức, cậu thấy có người bước lên ngăn lại, nói rằng nếu thật sự đánh chết cậu thì khó ăn khó nói. Chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng tốt lành gì cho danh tiếng nhà họ Cố, dù sao cậu cũng không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó cứ nói là cậu chết bệnh là xong.
Cậu thấy lão bộc quay sang cậu bé, nở nụ cười nịnh nọt, liên tục cầu xin, nói rằng lão đã cố gắng hết sức, đều là do tên tiện chủng này quá cứng đầu, lão chỉ hơi mềm lòng chút đã bị lừa gạt. Sau này lão không dám nữa, xin đừng đuổi lão đi.
Từ đầu đến cuối, lão bộc không quay lại nhìn cậu một lần nào.
Cậu nhắm mắt lại, không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào xung quanh nữa, cuối cùng mọi thứ cũng yên tĩnh.
Có lẽ lần này cậu sẽ chết thật...
Cũng tốt.
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu cậu vào lúc ấy.
Nhưng thật đáng buồn, cậu lại tỉnh lại. Mạng cậu dai thật, ngay cả như vậy cũng không chết.
Tiếc quá, khiến những kẻ mong cậu chết phải thất vọng rồi.
Cậu cũng hiểu ra một điều, đừng bao giờ chìm đắm vào bất kỳ thứ tình cảm hão huyền nào, đừng bao giờ đặt hy vọng vào bất kỳ ai, bởi những tình cảm đáng cười ấy, trước hiện thực lại yếu ớt đến mức không đáng nhắc tới.