Lý Ẩn có việc phải đi ngang rừng đào, dạo ấy hoa đào đã đến lúc rời cành, cánh hoa giăng đầy khắp lối, mỗi một bước chân dẫm lên cánh hoa đào hồng hồng kia đều khiến tim người ta nhũn ra nhiều thêm một chút.
Lý Ẩn từ tốn đi về phía trước, bắt gặp một vị nữ lang áo mặc y phục tối màu đang đứng một bên. Chàng vừa nhìn đã biết là ai, còn chưa kịp mở miệng, vị nữ lang kia đã quay người lại, ánh mắt nàng chẳng khác gì lần gặp đầu tiên.
Lý Ẩn đi đến trước mặt nàng, hỏi: “Sao ngươi lại đợi ta ở đây?” Chàng nghĩ nghĩ, nhớ bản thân hình như chẳng hẹn với nàng bao giờ.
Vị nữ lang trước mặt cười cười, khi nàng cười lên càng giống những bức họa mà Lý Tiềm vẽ hơn, “Ta đến nói với tướng quân, ta không thích Lý Tiềm.” Nàng nói, âm điệu nhẹ nhàng hệt như tiếng trời phát ra từ trong cõi mộng.
Lý Ẩn nghe xong, nhớ tới bộ dạng trồng cây si của Lý Tiềm, hỏi lại: “Ngươi đã không thích Lý Tiềm thì sao còn quyến rũ y làm gì?” Vừa nói hết câu, chàng đã hối hận ngay.
Vị nữ lang nghe lời chất vấn của chàng, vẻ mặt thoáng chốc lộ ra vẻ tủi thân, ngập ngừng hồi lâu mà vẫn chưa mở miệng, cuối cùng thì quyết định xoay người rời đi luôn.
Lý Ẩn căng thẳng nhìn theo bóng lưng của vị nữ lang ấy, cũng đuổi theo, ai mà người vừa cất bước thì phát hiện chân mình vô lực, ngã quỵ xuống nền đất.
Chàng chịu đau, mở to mắt, chỉ thấy trước mặt là một khoảng tối tăm, bản thân rõ ràng đang nằm ngủ trên giường, đào ở đâu ra chuyện gặp vị nữ lang đó trong rừng đào đây? Lý Ẩn thở dốc, cố gắng nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn không nhớ rõ khuôn mặt, thần thái của vị nữ lang mặt mày như họa trong giấc mộng kia, chàng chỉ nhớ được bản thân lúc đó đã muốn hỏi một câu: Nếu ngươi không thích Lý Tiềm vậy thì, ngươi thích ai?
Sau lần Lý Ẩn ghé qua phủ Vệ Quốc Công gặp Lý Tiềm thì càng lúc càng không yên tâm. Lý Tiềm đã thật sự mê muội quá trời, còn có mấy phần bướng bỉnh, y trời sinh thông minh, Lý Ẩn sợ trưởng tẩu không thuyết phục được y bèn âm thầm sai thêm người canh chừng Lý Tiềm. Chàng cũng vì giấc mộng kia nên có sai kẻ dưới điều tra kỹ càng Đào Hoa, sau đó mới biết Đào Hoa đang ở cạnh vườn đào. Ba năm trước, phụ thân Đào Hoa là Đào Tây Phượng phụng mệnh lãnh chức Huyện lệnh ở Liễu Lâm. Khi đó Đào Hoa chỉ mới mười bảy, vừa bị từ hôn, chẳng hiểu sao phụ thân nàng lại quyết định dời cả gia nghiệp đến kinh thành. Thân mẫu Đào Hoa yểu mệnh mất sớm, Đào gia ở kinh thành nhân khẩu đơn bạc, cả phủ Đào gia hiện nay chỉ còn lại hai gã nô bộc và hai cô thị nữ đi theo hầu hạ Đào Hoa.
Cứ như thế qua bảy tám ngày, cuối cùng Lý Tiềm cũng đã hết kiên nhẫn rồi. Lý Ẩn biết Lý Tiềm lấy danh nghĩa một vị học sinh khác của Đào Hoa hẹn gặp nàng, nhưng chàng cũng không thông báo với phủ Vệ Quốc Công, chàng định đi theo xem sao đã, nếu thật sự Đào Hoa không tuân thủ lời hứa thì chàng sẽ lập tức để nàng rời kinh.
Kỳ hẹn của Đào Hoa và Lý Tiềm nhanh chóng đến, chỉ là không ngờ hai người này lại hẹn nhau trong rừng đào, chỗ hẹn là một pho tượng quái thạch cao khuất tầm mắt. Lý Ẩn đến trước cả hai, ẩn thân trốn ở một góc. Ít lâu sau, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, Lý Ẩn thấy người đến là Lý Tiềm, y ngồi trên lưng ngựa, đầu đội mũ quan bạch ngọc, người mặc cẩm y, chân xỏ ủng thêu cụm tường vân, rõ ràng đã có chỉnh trang một phen rồi mới đến. Lý Ẩn nhìn thần sắc tha thiết mong chờ của y, trong lòng cười lạnh, chỉ cảm thấy đứa cháu trai này thật sự bị yêu nữ mê hoặc đến mức không thể tự chủ được luôn rồi.
Một hồi sau, Lý Ẩn nấp một chỗ nghe được một tiếng lục lạc nhỏ vang lên, ngay sau đó là tiếng gọi “Tiên sinh” của Lý Tiềm, đối phương không đáp, chỉ là tiếng lục lạc có vang lên nhanh thêm một chút, bộc lộ rõ sự nóng nảy của chủ nhân. Lý Tiềm gọi với theo “Tiên sinh đừng đi.” Lý Ẩn nhịn không được nhìn ra, thấy Đào Hoa vẫn là Đào Hoa ngày đó, nàng mặc y phục tối màu, cưỡi một con la với chiếc lục lạc nhỏ treo trên chân.
Lý Tiềm chạy đến trước mặt Đào Hoa, duỗi tay giữ lấy ống tay áo nàng. Đào Hoa dường như vô cùng tức giận, nàng muốn kéo tay áo mình ra nhưng lại không thắng nổi sức của Lý Tiềm. Lý Tiềm không phải là kẻ cậy mạnh, y thấy sắc mặt Đào Hoa thì biết không thể làm căng, vì thế nên y nới lỏng lực tay rồi mới nói: “Ta có một vật muốn tặng tiên sinh, chỉ mong tiên sinh đừng vứt bỏ.”
Lý Tiềm vốn tuấn tú, nay lại bày ra vẻ mặt nhún nhường thấy rõ, Đào Hoa thấy thái độ y như thế thì thả lỏng hơn không ít.
“Ngươi mạo danh người khác hẹn gặp ta là chỉ vì muốn tặng một thứ cho ta thôi đấy à?”
Lý Tiềm gật đầu, “Là ý định của ta, mong tiên sinh đừng trách tội sư tỷ.”
Đào Hoa nhìn Lý Tiềm hồi lâu, đoạn thở dài, nàng nói: “Ta đã đồng ý với Lý tướng quân là sẽ không tìm gặp ngươi nữa, tất nhiên cũng sẽ không nhận đồ của ngươi.”
Ở một gốc, Lý Ẩn vừa nghe Đào Hoa chủ động nhắc tới bản thân, hơi hồi hộp.
Nhưng Lý Tiềm sau khi nghe xong cũng chẳng có vẻ gì là muốn buông tay, y bám riết nói tiếp: “Tại sao ta lại không được gặp tiên sinh nữa?” Đôi mắt sáng quắc của y nhìn chăm chăm vào Đào Hoa, nàng cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng cả lại, không trả lời câu hỏi của y. Lý Tiềm thấy nàng lảng tránh ánh mắt của mình, trong lòng càng khổ sở hơn.
Y cười ngượng, nụ cười kia mới chua xót làm sao, “Vì ta thích tiên sinh, nên không thể gặp tiên sinh nữa có đúng không?”
Đào Hoa nghe chính miệng y tỏ bày với mình, không nhịn được ngây người ra, vẻ mặt nàng khổ sở, trả lời qua loa: “Ừ, là vì ngươi thích ta, nên không thể gặp ta nữa.”
Lý Tiềm nghe xong bèn cười ra tiếng, nói với nàng: “Tại sao kia chứ? Dù ta đã phải lòng tiên sinh, nhưng chưa từng làm ra bất cứ việc gì quá phận. Ta chỉ chân thành thích tiên sinh mà thôi, chẳng lẽ thứ tình cảm đấy là sai lầm à?”
Đào Hoa nghe ra sự đau khổ trong điệu cười của y, trong lòng càng khó chịu hơn, nàng khổ sở nói: “Lý Tiềm, ngươi không sai, chỉ là thế đạo đã định vậy, hai ta chỉ có thể thuận theo mà thôi.”
“Ta không muốn thuận theo gì cả! Ta chỉ biết trời đất rộng lớn, chắc chắn sẽ có nơi chấp nhận ta và nàng. Tiên sinh, ta chỉ muốn biết, nàng có chút nào thích ta không?”
Lý Ẩn nghe được Lý Tiềm nghĩ đến việc bỏ trốn với Đào Hoa, trong lòng tức giận vô cùng, đã không còn biết bản thân đã mắng bao nhiêu câu nhãi ranh ngu ngốc rồi. Chàng nghĩ từ đầu đến cuối Đào Hoa vô tình với Lý Tiềm, chỉ là không nói thẳng ra thôi, vì thế nên nàng mới chọn cách để Lý Tiềm tự chặt đứt tơ lòng của y. Chẳng ngờ được vào thời khắc mấu chốt này, Đào Hoa lại đáp: “Thích, vi sư thích ngươi.”
Lý Ẩn nghe được câu này, tim đập như đang nổi trống, nghĩ đến việc hai người sẽ nắm tay nhau bỏ trốn tới phương trời chàng không biết thì đã hận không thể lập tức xông đến tách hai người bọn họ ra. Chàng vừa nhấc chân, đã nghe được lời Đào Hoa nói tiếp: “Từ lúc vi sư dạy học đến nay, số đệ tử thụ giáo cũng đã lên đến 30 người. Lý Tiềm, ngươi trời sinh thông minh, là đệ tử vi sư đắc ý nhất, hài lòng nhất. Sao vi sư có thể không thích ngươi cho được? Ngươi có biết hôm vi sư nhận được thư của phu nhân Vệ Quốc Công đã thất vọng cỡ nào không?”
Lý Tiềm lắc đầu liên hồi, níu chặt lấy tay áo nàng.
Đào Hoa nhìn bàn tay được níu tay áo mình của y, đau khổ đến mức run rẩy cả giọng: “Lý Tiềm, ta còn đang muốn ngươi trở thành tiên sinh. Ngươi đừng thích ta nữa, có được không?”
Lý Tiềm thấy nàng khổ sở nhường kia, đến khóe mắt rũ xuống cũng dường như đang nhòe nước, cuối cùng cũng không muốn bức bách nàng. Y bèn buông tay, cười khổ: “Tiên sinh, sao nàng lại nói những lời ngu ngốc như thế?”
Lý Ẩn thấy sự việc đã đến nước này, bèn hiện thân ra. Hai người thấy chàng xuất hiện đột ngột như vậy thì giật nảy người. Lý Tiềm vừa thấy thúc phụ đến thì bước ngay lên chắn trước Đào Hoa, sợ Lý Ẩn sẽ gây khó dễ cho nàng. Nhưng Lý Ẩn cũng chả thèm nhìn y một cái, chàng nói thẳng với Đào Hoa: “Tiên sinh có còn nhớ rõ lời bản thân đã hứa với bản tướng ngày trước chăng?”