Đào Lý

Chương 41: Âu Bích



Vì bị người của phủ Vệ Quốc Công cố tình ngăn cản, thêm cả chuyện sự vụ trong cung mà hôm ấy đến tận khuya Lý Ẩn mới về phủ tướng quân. Lý Ẩn đang cưỡi ngựa hồi phủ, còn chưa đi được đến cửa đã thấy một toán người cầm đèn đuốc sáng quắc đứng áng trước cửa phủ. Đi đến gần mới phát hiện đấy là người của phủ Vệ Quốc Công, chàng còn chưa nói gì, một gã trung niên mặc y phục chỉnh tề đã bước đến trước mặt chàng thi lễ, người này là quản sự của phủ Vệ Quốc Công.

Lý Ẩn vừa thấy đã biết có chuyện không hay nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chàng cười lạnh: “Ai cho các người lá gan nửa đêm nửa hôm đến vây phủ tướng quân đấy?”

Gã quản sự cúi đầu đáp: “Tiểu nhân không dám, chỉ là thế tử ương bướng, chưa được quốc công cho phép đã tự ý rời phủ. Tiểu nhân biết thế tử đến phủ tướng quân nhưng lại không dám tự tiện xông vào, đành phải đứng chờ trước cửa phủ quan thế này đây.”

Lý Ẩn vừa nghe Lý Tiềm đến, lòng đã thầm gọi một tiếng “Yêu Yêu”, chàng không để ý đến gã quản sự kia nữa mà chạy thẳng về hướng sân viện nơi Đào Hoa đang ở. Ngày thường giờ này Đào Hoa đã đi nghỉ rồi, nhưng hôm nay đèn trong phòng nàng lại sáng trưng. Lý Ẩn càng nhìn càng nóng lòng, càng mau chân hơn. Chàng vừa đẩy cửa vào đã thấy Lý Tiềm đang ngồi ngay ngắn trên ghế gian ngoài.

Lý Tiềm thấy chàng vào, khóe miệng hơi nhếch lên, đang muốn đứng dậy hành lễ thì đã thấy Lý Ẩn chỉ liếc y một cái rồi nhanh chóng vén màn vào gian phòng trong. Lý Tiềm chờ ở ngoài, nghe được vài tiếng gọi “Yêu Yêu” gấp gáp của Lý Ẩn, nhủ thầm rằng hóa ra tên chữ của tiên sinh là Yêu Yêu…..chỉ là Lý Tiềm y sợ rằng sẽ chẳng bao giờ có tư cách cất tiếng gọi ấy.

Lý Tiềm còn đang suy nghĩ, bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, y biết Lý Ẩn đang đi về phía mình, định mở miệng gọi thúc thúc thì Lý Ẩn đã giành lời: “Tiên sinh nhà ngươi đâu rồi?”

Lý Tiềm nhìn sắc mặt chàng, biết chàng dù vẫn đang kiềm chế nhưng cũng đã giận lắm rồi, bèn thành thật trả lời:

“Tiên sinh đã đi rồi.”

Lý Ẩn cười lạnh, nghiến răng mà rằng: “Hay cho tên tiểu tử Lý Tiềm nhà người! Hay thật!”

Lý Tiềm nghe giọng chàng, còn tưởng bản thân sẽ bị chàng xài xể thêm mấy câu nữa, không ngờ Lý Ẩn thế mà lại quay phắt cả người đi, vừa bước chân ra cửa đã sau người đến những nơi quan trọng trong kinh xét tra tìm người.

Lý Tiềm thấy thế thì lo quýnh cả lên, bèn tiến lên kéo ống tay áo Lý Ẩn vội vã nói: “Thúc thúc…người buông tha cho tiên sinh đi.”

Lý Ẩn cười, dùng một tay đẩy Lý Tiềm lùi ra: “Ta còn từng ước hẹn bạc đầu với tiên sinh nhà ngươi kia kìa, buông với chả tha cái gì?”

“Nhưng nàng không tình nguyện!”

Lý Ẩn quay đầu lại nhìn y chăm chăm với vẻ mặt lạnh toát: “Nàng nói với ngươi như thế?”

“Con đã hỏi tiên sinh có thật sự bằng lòng ở lại phủ tướng quân không, nàng tự nguyện đi! Người cho rằng con sẽ cưỡng ép nàng như người ư?”

Lý Ẩn nghe Đào Hoa thật sự không muốn ở lại phủ tướng quân, chàng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung đến nơi, trong lòng lặp đi lặp lại suy nghĩ “là ta ép nàng” — Đêm đó nàng đã nói với mình, không gả cho chàng cũng sẽ chẳng gả cho người khác, lồng ngực giống như bị tảng đá lớn đè nặng lên vậy, khó chịu vô cùng. 

Lý Tiềm thấy vẻ mặt chàng không tốt, gọi một tiếng thúc thúc, nhưng Lý Ẩn lại dường như không nghe thấy, bước vội ra cửa, nhảy thẳng lên ngựa chạy về hướng Đào phủ.

Trời gần sáng Lý Ẩn mới đến trước cửa Đào phủ, chàng nhảy xuống ngựa rồi bước đến gõ cửa, một lúc sau đã thấy Đan Sa ra đón. Sắc trời hãy còn sớm nhưng Đan Sa đã ăn vận chỉnh tề, Lý Ẩn nhìn sắc mặt cô nàng thì đoán có lẽ Đan Sa cũng đã thức trắng cả đêm, chàng không nói gì với Đan Sa mà đi thẳng về phía phòng ngủ của Đào Hoa.

Đan Sa sao dám ngăn cản đi Lý Ẩn, chỉ một mực đi theo phía sau chàng, Lý Ẩn bước vào phòng rồi đi đến mở tủ quần áo, quả nhiên thấy trong tủ đã thiếu đi chút y phục Đào Hoa thường mặc, chàng hỏi Đan Sa: “Đào Hoa rời phủ lúc nào?”

Đan Sa cũng không dối gạt chàng: “Hôm qua nữ lang về phủ lúc chạng vạng, sửa soạn hành lý một chút rồi lại đi rồi.”

“Nàng ấy mang Anh Thảo theo?”

“Vâng.”

Thì ra Đào Hoa đã suy nghĩ chu toàn cả rồi, nàng biết khi hay tin nàng đi Lý Ẩn chắc chắn sẽ đến Đào phủ, sợ Anh Thảo nhát gan, không ứng phó được với chàng nên đã để Đan Sa — người nữ tỳ có chút quen thuộc với chàng lại.

“Nàng đi với Xích Thủy tiên sinh à? Có bảo với ngươi là mình muốn đi đâu không? Đi đường bộ hay đường thủy?”

Trong vài giây ngắn ngủi mà Đan Sa đã nghe chàng gạn hỏi nhiều câu như thế thì cũng khó xử, chỉ đáp: “Chuyện này…..nữ lang không đề cập gì.”

Lý Ẩn nghe cô nàng trả lời thì liếc mắt một cái, Đan Sa bất an trong lòng bèn cúi đầu tránh tầm mắt chàng.

“Nàng ấy mang theo không ít quần áo, chắc là muốn đến phương bắc? Xe ngựa phủ tướng quân tặng đến đây đâu rồi?”

Đan Sa càng cúi thấp đầu hơn, “Nữ lang……nữ lang đi bằng chiếc xe ngựa ấy.”

Lý Ẩn bật cười, tiếng cười này khiến Đan Sa không rét mà run, nàng còn đang nơm nớp lo sợ, không biết rằng lúc này Lý Ẩn đã chua xót không nói nên lời, nếu Đào Hoa vẫn còn sợ ngựa thì sẽ không đi bằng phương tiện ấy nữa rồi. Lý Ẩn suy tính một phen rồi đi đến thư phòng của Đào Hoa, muốn tìm xem nàng có để lại dấu vết gì hay không.

Chàng vừa nhìn án thư đã thấy trên đó có đặt một quyển tranh phác. Cũng chẳng hiểu vì sao chàng lại cầm quyển tranh ấy lên, sau đó sững sờ nhìn trân trân vào hình vẽ trong ấy.

“Tranh này….Yêu Yêu vẽ từ bao giờ?”

Đan Sa nghe giọng nói run rẩy của chàng cũng ngước mắt nhìn chàng một chút, chỉ thấy khuôn mặt xưa nay vốn lạnh lùng tàn nhẫn thế mà đã hốt hoảng đến trắng bệch cả mặt mày thì cũng hoảng sợ trong lòng, bèn cụp mắt xuống chẳng dám nhìn lâu.

“Ta hỏi ngươi….tranh này được vẽ từ bao giờ?”

Đan Sa bị chàng gạn hỏi lần nữa mới hồi thần, nghĩ một chút mới nói: “Tranh này là vẽ vào ngày nữ lang đến gặp Chúc Cửu Nương, màu tím này cũng là dùng màu thuốc được mài ra từ khối ngọc Điểm Đại ngài dùng để bái sư.”

Lý Ẩn nghe thấy thế, sờ lên màu thuốc đã khô vẽ trên giấy, lẩm bẩm: “……Hay, hay lắm.”

Sau đó, hình như Đan Sa nhớ ra gì đó, nói tiếp: “À đúng rồi, hôm đó lúc nữ lang đến thăm Cửu Nương về thì bị rắn cắn, nên mới chỉ vẽ phân nửa tranh, rồi tay nữ lang lại bị thương, đến nay nô tỳ vẫn chưa thấy nữ lang cầm lại bút vẽ.”

Tay Lý Ẩn run bần bật, miết giấy Tuyên Thành trong tay đến mức sắp rách đến nơi.

Đan Sa nhìn vẽ mặt chàng, lấy làm lạ, tự hỏi rằng tranh này nàng đã từng nhìn qua rồi, hình như đâu có điểm gì đặc biệt đến mức khiến Lý Ẩn chết đứng như trời trồng thế này đâu? Cô nàng tò mò nhìn lại bức tranh Lý Ẩn đàn cầm trên tay. Chỉ thấy tranh vẫn như cũ, trên mặt giấy Tuyên Thành có vẻ nửa khóm mẫu đơn biên biếc đầy vẻ thước tha, xinh đẹp.

“Tướng quân…..tranh mẫu đơn này có gì không ổn ư?”

Lý Ẩn cười mà miệng đắng chát: “Ngươi có biết đây là giống mẫu đơn nào không?”

Đan Sa đáp lời chàng: “Biết ạ, là Âu Bích.”

Ai ở kinh thành mà chưa từng mê luyến Âu Bích? Đào Hoa đây là vì ai mà vẽ hoa?

Lý Ẩn chợt hiểu ra, nhưng tiếc là đã trễ mất rồi.

Hết 41.Chú thích:

Thiên Bành Mẫu Đơn Phổ của Long Du sống thời Tống (Cuốn sách viết về những giống mẫu đơn xưa) có ghi: “Có một giống hoa xanh biếc, tên là Âu Bích. Giống hoa này có màu xanh nhàn nhạt, cũng là giống hoa nở muộn nhất, người đầu tiên trồng được mang họ Âu, thế nên hoa ấy cũng lấy họ Âu làm tên vậy. (Biên dịch từ Baidu)

Tứ đại danh hoa mẫu đơn gồm: Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Triệu Phấn và Âu Bích.