Sau khi Lạc Nguyệt rời Gia Nghi, cuộc sống của Tần Triêu Ý lại trở về bình thường.
Chiều tối, cô lái xe đến nhà ba mẹ, đặt hộp giữ nhiệt mà Lạc Nguyệt gửi vào bếp, lấy bát đũa rồi chia canh ra, múc cho giáo sư Tần và mẹ mỗi người một bát.
Mẹ cô vẫn đang tò mò chuyện về bạn gái của cô.
Tần Triêu Ý liền đưa bát cho mẹ: "Đây là cô ấy làm, mẹ thử xem."
Bà Nhâm ngửi mùi hương rồi cảm thán: "Chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi. Con thật có phúc, tìm được bạn gái nấu ăn giỏi như vậy."
Giáo sư Tần bên cạnh đã uống hết một bát, hài lòng đến mức đưa bát ra hiệu cho Tần Triêu Ý múc thêm.
Tần Triêu Ý liếc nhìn chiếc hộp giữ nhiệt, chỉ rót cho ông nửa bát.
Giáo sư Tần không vui: "Tại sao lại chỉ có nửa bát? Ba uống thêm một chút cũng không được à?"
"Không được." Tần Triêu Ý nghiêm nghị đáp: "Bác sĩ bảo ba phải ăn uống nhạt đi, cho ba một bát rưỡi là đã quá nuông chiều rồi."
Bà Nhâm phụ họa từ bên cạnh: "Đúng đấy, ba con ốm rồi, còn không kiêng cữ chút nào."
Giáo sư Tần: "..."
Sau khi uống xong, Tần Triêu Ý đẩy xe cho bà Nhâm ra ngoài đi dạo.
Bà Nhâm hỏi sao không đưa bạn gái về ra mắt, Tần Triêu Ý đáp rằng chưa đến lúc, vả lại cô ấy đã rời Gia Nghi vì có việc.
"Không lẽ cô ấy chỉ đến để nấu ăn cho con rồi đi sao?" Bà Nhâm đoán: "Chọn đúng kỳ nghỉ đến nấu cho con xong rồi về?"
Tần Triêu Ý: "Lâu rồi không gặp, nên mới muốn gặp một lần."
"Bạn gái con không định đến Gia Nghi sống à?" Bà Nhâm hỏi tiếp: "Nhà cô ấy ở trên đảo nhỏ đó phải không?"
"Đúng thế," Tần Triêu Ý đáp: "Đợi một thời gian nữa, con sẽ sang đó thăm."
Dạo này Tần Triêu Ý thường xuyên ở bên ba mẹ, mối quan hệ giữa cô và họ cũng dần trở nên gần gũi hơn.
Những chuyện trước đây cô không muốn nhắc đến, giờ khi đi dạo cô đều nói vài câu.
Nếu là trước đây, Tần Triêu Ý chắc chắn không kể chuyện về Lạc Nguyệt, nhưng giờ lại dễ dàng tâm sự.
Bà Nhâm quan tâm hỏi về gia cảnh, tính cách, và hoàn cảnh của Lạc Nguyệt.
Suy nghĩ một lúc, Tần Triêu Ý mới trả lời: "Tính cách rất tốt, dịu dàng mà cũng có nguyên tắc. Mẹ cô ấy mất sớm, ba tái hôn, có một cô em họ, nhưng cô ấy vẫn sống một mình."
Bà Nhâm nghe vậy cảm thán: "Người ta vẫn bảo có ba dượng thì như có mẹ kế, chắc cô ấy sống không dễ dàng gì. Cô ấy không có ý định đến Gia Nghi sao? Ở Gia Nghi công việc nhiều, con cũng có nhà, hai đứa ở cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau. Mẹ sắp về hưu sớm rồi, chỉ còn một năm nữa thôi. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian mẹ sẽ xem xét việc tái tuyển dụng. Lúc đó mẹ có thể nấu cơm cho hai đứa, con có thể thường xuyên đưa cô ấy về nhà."
"Cô ấy không muốn rời xa nơi đó," Tần Triêu Ý nói: "Ở đó phong cảnh rất đẹp, nhà của bà cô ấy mua cũng rất đẹp. Sau khi mẹ nghỉ hưu, hay là mẹ đi với con, ở bên đó một thời gian?"
"Thế còn ba con thì sao? Ông ấy chỉ giỏi oai phong trong phòng thí nghiệm, còn vào bếp thì lại vụng về." Bà Nhâm cười: "Mẹ mà đi với con, ông ấy ở nhà chắc đói chết mất."
"Thôi đi," Tần Triêu Ý bật cười: "So với đồ mẹ nấu, ba còn thích ăn ở căng-tin trường hơn."
Tiết kiệm tiền, công sức và thời gian.
Bà Nhâm im lặng, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Được, khi đó mẹ cũng sẽ cùng con đến hòn đảo ấy."
"Đảo đó tên gì?" Bà Nhâm hỏi: "Bạn gái con tên là gì?"
"Đảo Mặt Trăng," Tần Triêu Ý đáp. "Cô ấy tên Lạc Nguyệt. Lạc trong Lạc Dương, Nguyệt trong ánh trăng."
"Thật hợp với khung cảnh." Bà Nhâm tán thưởng: "Chắc cô ấy là người vừa xinh đẹp lại dịu dàng, phải không?"
Tần Triêu Ý gật đầu: "Ở bên cô ấy, con cảm thấy rất yên bình."
Bà Nhâm nhìn theo ánh mắt con gái, nhận ra Tần Triêu Ý đã vô thức dõi mắt về phía mặt trời đang lặn, trong mắt tràn đầy sự không nỡ và nhớ nhung.
Như thể ánh mắt ấy xuyên qua bầu trời nhuốm vàng mà ôm ấp nỗi nhớ người nơi phương xa.
Bà Nhâm bỗng cảm thấy áy náy: "Xin lỗi con, Triêu Triêu, vì ba mẹ đã làm con phải bận tâm."
"Con không hiểu mẹ đang nói gì." Tần Triêu Ý cau mày.
Bà Nhâm lắc đầu, sợ con gái giận nên không nói thêm nữa.
Nhưng Tần Triêu Ý đã nghe thấy. Khi đẩy mẹ quay về nhà, cô khẽ nói: "Nếu anh trai còn sống thì tốt biết mấy."
Bà Nhâm đang mải suy nghĩ điều gì đó, nghe con gái lên tiếng mới giật mình: "Con nói gì?"
"Không có gì," Tần Triêu Ý đáp. "Với con, ba mẹ không phải gánh nặng, nên không cần xin lỗi."
Chính cô đã khiến Tần Hi qua đời, vì vậy cô phải gánh vác trách nhiệm này.
Huống chi, ba mẹ luôn đối xử rất tốt với cô.
Dù năm đó Tần Hi mất đi, chưa ai từng trách cô nửa lời.
Còn bà Nhâm, đêm nào cũng ôm cô ngủ, vừa khóc vừa dỗ dành cô.
Cô thường giả vờ ngủ say, nhưng khi mở mắt ra, cô luôn thấy mẹ mình cầm tấm ảnh của Tần Hi mà rơi nước mắt.
Dù vậy, mẹ chưa bao giờ trách mắng cô vì ham chơi.
Nếu hôm đó cô không ham chơi, thì Tần Hi đã không phải chết.
Bà Nhâm lặng im trước lời nói của con gái, cuối cùng dịu dàng nói: "Lần tới khi cô ấy đến, con hãy đưa cô ấy về nhà nhé."
Tần Triêu Ý thoáng ngập ngừng: "Dạ."
_
Thời gian vùn vụt trôi qua.
Giữa tháng Bảy, sau khi hoàn thành kỳ thi cuối kỳ, Lạc Nguyệt nộp đơn xin nghỉ việc trước kỳ nghỉ hè.
Hiệu trưởng già hỏi nàng dự định sẽ đi đâu tiếp theo, nàng trả lời: "Nghiên cứu mà trước đây em luôn muốn thực hiện đã có chút tiến triển, nên em định tiếp tục theo đuổi."
Có lẽ cả đời này nàng cũng không hoàn thành được, nhưng nhất định phải cố gắng.
"Định đến Gia Nghi à?" Hiệu trưởng hỏi.
Lạc Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."
Hiệu trưởng đồng ý cho nàng nghỉ việc và chúc nàng tiền đồ sáng lạn.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè, Lạc Nguyệt thu dọn hành lý đơn giản rồi lên tàu đến Gia Nghi.
Dự án khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Hồng Hưng trên Đảo Mặt Trăng đang gây xôn xao, rất nhiều du khách đổ về hòn đảo này. Người lạ đến rất đông, nên không ai chú ý đến sự rời đi của Lạc Nguyệt.
Nàng chỉ nói với A Tỷ và bà nội Thế Hỉ.
Bà nội Thế Hỉ muốn cho nàng tiền, nhưng Lạc Nguyệt không nhận, ngược lại còn để lại một khoản tiền cho bà, nhờ A Tỷ chăm sóc thêm.
Bà nội dặn dò Lạc Nguyệt, nếu Tần Triêu Ý làm nàng buồn, bắt nạt nàng, thì hãy quay về. Đảo Mặt Trăng mãi là bến đỗ cho nàng.
Lạc Nguyệt mỉm cười đáp: "Dạ."
Bà nội nói: "Nếu cô ấy dám làm gì, bà sẽ báo với bà của cô ấy, cho cô ấy một trận."
Lạc Nguyệt gật đầu, trấn an: "Đừng lo, còn có anh Thời Cảnh ở Gia Nghi nữa mà."
"Giới trẻ các con đúng là kỳ lạ," Bà nội Thế Hỉ than thở. "Muốn về thì về cùng nhau, mà đi thì cũng đi cùng nhau."
"Chỉ là ngẫu nhiên thôi ạ." Lạc Nguyệt đáp.
Bà nội không nói gì thêm, chỉ tiễn Lạc Nguyệt lên tàu.
Bóng dáng quay đi của bà in dấu thời gian.
Khi đến Gia Nghi, Lạc Nguyệt tới khách sạn đã đặt trước trên mạng. Sau khi nhận phòng và để hành lý lại, nàng bắt taxi đến nhà Trình Thời Cảnh.
Lạc Tinh hiện tại đang ở nhà chăm con toàn thời gian, nên nàng đến trò chuyện với Lạc Tinh một lúc. Tối đó, nàng cùng Trình Thời Cảnh và gia đình anh ăn cơm, rồi nhờ anh đưa nàng đến nhà Giáo sư Lạc.
Suy đi tính lại, người thích hợp nhất để làm nghiên cứu cùng nàng vẫn là Lạc Thiên Minh.
Không chỉ vì ông là cha nàng, mà vì ông tuyệt đối không bao giờ gian lận trong học thuật, và luôn nghiên cứu các vấn đề liên quan đến giả thuyết Riemann.
Ông luôn muốn Lạc Nguyệt cùng ông nghiên cứu, nhưng trước đây nàng không muốn dấn thân vào con đường học thuật nữa, nên đã từ chối.
Nhưng bây giờ, nếu muốn tiếp tục, nàng chỉ có thể tìm đến ông.
Lạc Nguyệt không mạo muội đến nhà tìm Lạc Thiên Minh, mà nhắn tin hẹn ông gặp mặt ở một địa điểm yên tĩnh.
Tại một phòng trà thanh tịnh, nàng mang theo Trình Thời Cảnh làm chỗ dựa.
Lạc Thiên Minh đến đúng hẹn, khi thấy Trình Thời Cảnh, ông hơi khựng lại: "Bạn trai của con à?"
"Chào chú, cháu là Thời Cảnh." Trình Thời Cảnh tự giới thiệu: "Cháu là chồng của Lạc Tinh."
Từ "bạn trai" đã được nâng cấp thành "chồng," nhưng là chồng của Lạc Tinh.
Theo vai vế, Trình Thời Cảnh phải gọi Lạc Thiên Minh là "đại bá."
Nhưng đã từ lâu Lạc Tinh không gặp Lạc Thiên Minh, huống hồ Trình Thời Cảnh còn chưa gặp bao giờ.
Vì thế, Trình Thời Cảnh không nhắc tới mối quan hệ.
Lạc Thiên Minh nhấp một ngụm trà, hồi tưởng: "Lâu lắm rồi không gặp, cháu lớn thế này rồi."
Trình Thời Cảnh gật đầu: "Kể từ khi chú rời khỏi Đảo Mặt Trăng, cháu chưa gặp lại chú lần nào."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng hàm chứa gai nhọn.
Lạc Thiên Minh không để tâm, ông đổi đề tài, hỏi Lạc Nguyệt có muốn cùng ông làm nghiên cứu không.
Lạc Nguyệt bình thản đáp: "Có thể, nhưng tôi có một điều kiện."
Trước khi nàng kịp nói điều kiện, Lạc Thiên Minh đã lấy ra một tập hồ sơ.
Tập tài liệu được buộc kỹ nhiều vòng, mở ra là một số đoạn hội thoại.
Hóa ra, sau khi Lạc Nguyệt rời khỏi Gia Nghi, giáo sư Trình vẫn tiếp tục hành vi chiếm đoạt thành quả nghiên cứu cho đứa con trai bất tài của mình.
Lần này, kết quả bị chiếm đoạt là của một nữ sinh mà Lạc Thiên Minh từng hướng dẫn khi còn giảng dạy đại học. Sau khi biết mình bị đạo văn, nữ sinh này đã đăng lên mạng xã hội, và Lạc Thiên Minh đã nhắn tin riêng, hứa sẽ giúp cô giải quyết.
Hành vi chiếm đoạt thành quả học thuật là điều đáng khinh bỉ nhất trong giới học thuật.
Chứng cứ trong tay Lạc Nguyệt đủ để khiến giáo sư Trình thân bại danh liệt. Nếu tìm được một luật sư giỏi, thậm chí có thể cáo buộc ông ta tội ăn cắp tài sản trí tuệ và đưa vào tù, với mức án từ ba đến bảy năm.
Bởi lẽ, không chỉ có một sinh viên bị ông ta đối xử như vậy.
Nữ sinh này hiện vẫn đang là nghiên cứu sinh dưới quyền giáo sư Trình, bị đe dọa rằng nếu tiết lộ sự việc ra ngoài, cô sẽ không được tốt nghiệp. Đồng thời, ông ta còn hứa hẹn rằng sẽ cho cô tham gia vào một dự án lớn hơn, tốt hơn trong tương lai.
Vừa đe dọa vừa hứa hẹn, chính nhờ cách này mà giáo sư Trình đã duy trì được địa vị của mình suốt những năm qua.
Nhưng không ngờ, Lạc Thiên Minh lại nhúng tay vào, giúp cô nữ sinh ấy tìm được chỗ dựa. Cuối cùng, nữ sinh quyết định tố cáo hành vi của giáo sư Trình.
Lạc Thiên Minh đã nộp chứng cứ này cho hội đồng trường Đại học Gia Nghi, đồng thời gửi lên Ủy ban Khoa học thành phố Gia Nghi.
Hơn nữa, ông còn nhờ mối quan hệ của mình để tìm một luật sư giỏi, kiện giáo sư Trình ra tòa vì tội đánh cắp thành quả nghiên cứu.
Lạc Nguyệt lặng lẽ xem hết đống tài liệu, sau đó nhìn Lạc Thiên Minh, giọng nàng trầm xuống: "Tôi có thể tin tưởng ông không?"
Lạc Thiên Minh khẽ đẩy gọng kính, nhìn đứa con gái đã trở nên xa lạ của mình, nghiêm túc đáp: "Dù thế nào đi nữa, ta vẫn là cha của con."
Lạc Nguyệt đẩy tập tài liệu về phía ông: "Luật sư đang giúp cô sinh viên kia, hôm nào hẹn gặp một lần đi. Tôi cũng muốn kiện ông ta."
Lạc Thiên Minh gật đầu đồng ý, rồi hỏi: "Điều kiện của con là gì?"
Lạc Nguyệt im lặng một lúc.
Rồi nàng nói: "Điều kiện của tôi, ông đã thực hiện rồi."
Sau đó, nàng vươn tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
Hoàn toàn là thái độ của một người trưởng thành đối với đối tác.
Không hề thấy chút tình thân nào.
Lạc Thiên Minh cảm thấy chua xót, nhưng cũng hiểu rằng như vậy đã là tốt lắm rồi.
Dù sao năm đó, chính ông là người bỏ lại Lạc Nguyệt ở Đảo Mặt Trăng mà ra đi.
Lạc Thiên Minh chìa tay ra bắt tay nàng, xúc động nói: "Ta rất mừng vì con đã trưởng thành tốt."
Lạc Nguyệt khẽ cười, giả vờ như không hiểu, đáp: "Về ngoại hình thì tôi giống mẹ, đúng là cũng không tệ lắm."
_
Lạc Nguyệt và Lạc Thiên Minh tạm biệt nhau trước cửa phòng trà, Trình Thời Cảnh đứng bên cạnh, rít một điếu thuốc.
Chờ Lạc Nguyệt đến gần, anh dập tắt thuốc, vẫy tay xua tan mùi khói.
"Bao giờ anh lại nhiễm cái thói xấu này thế?" Lạc Nguyệt hỏi: "Thơm không?"
"Ra trường mới có." Trình Thời Cảnh đáp: "Anh không hút thường xuyên."
Một bao thuốc có thể hút suốt hai, ba tháng, thi thoảng lắm anh mới hút một điếu vào giữa đêm.
Vì thế Lạc Nguyệt chưa bao giờ thấy anh hút thuốc.
Cuộc nói chuyện giữa Lạc Thiên Minh và Lạc Nguyệt vừa rồi, Trình Thời Cảnh cũng đã hiểu ra chút ít. Giọng anh lạnh lùng: "Vậy năm đó em về Đảo Mặt Trăng, là vì bị người ta chiếm đoạt thành quả học thuật à?"
Lạc Nguyệt bất ngờ kéo thấp cổ áo, để lộ hình xăm trên vai.
Nàng không muốn giấu giếm thêm nữa, hình xăm ấy trong ánh đêm lộ ra vẻ đẹp quyến rũ đầy mê hoặc.
Lạc Nguyệt chầm chậm lắc đầu: "Không phải."
Nếu năm đó chỉ đơn giản là bị chiếm đoạt thành quả học thuật, với sự kiêu hãnh của Lạc Nguyệt, nàng sẽ công bố hàng chục bài nghiên cứu xuất sắc hơn nữa để đáp trả, thậm chí có thể sử dụng chứng cứ mình đã giữ lại để kiện ra tòa.
Điều thực sự khiến nàng từ bỏ việc quay lại Đảo Mặt Trăng chính là câu nói của con trai giáo sư Trình.
Vì nàng không có chỗ dựa, nàng chỉ là một đứa trẻ bước ra từ núi rừng.
Nên ai cũng có thể giẫm đạp lên nàng.
Dù nàng có tài giỏi đến đâu, thì vẫn phải dâng tặng thành quả của mình.
Vì nếu không làm thế, luận văn của nàng sẽ mãi mãi không được công bố, và giáo sư Trình sẽ khiến nàng không còn đất đứng trong giới học thuật.
Mấy năm trước, khi Trình Thời Cảnh gặng hỏi, nàng im lặng không nói một lời, nhưng bây giờ nàng đã kể hết mọi chuyện.
Nghe xong, Trình Thời Cảnh cười lạnh: "Thằng khốn đó giờ ở đâu?"
Lạc Nguyệt chỉ mỉm cười dịu dàng: "Sao thế? Muốn đánh hắn giúp em à?"
Trình Thời Cảnh tức giận: "Để xem anh có đánh chết hắn không."
Lạc Nguyệt lắc đầu: "Em sẽ khiến hắn phải trả giá thích đáng."
Còn gì thê thảm hơn việc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, bị cả thiên hạ phỉ nhổ?
Trình Thời Cảnh vẫn nuốt không trôi cục tức này, nhưng Lạc Nguyệt chỉ nói: "Đi thôi, đưa em đến nhà Tần Triêu Ý."
"Em định đến chỗ cô ấy tối nay à?" Trình Thời Cảnh ngạc nhiên hỏi.
Lạc Nguyệt gật đầu: "Còn đi đâu nữa?"
Trình Thời Cảnh: "... "
Bị Lạc Nguyệt coi như tài xế sai vặt, Trình Thời Cảnh nén cơn giận, đưa nàng đến bên ngoài khu nhà của Tần Triêu Ý, Lạc Nguyệt bảo anh về sớm với Lạc Tinh.
Trình Thời Cảnh hạ cửa kính xe, dặn dò: "Có chuyện gì thì gọi cho anh."
"Biết rồi." Lạc Nguyệt không quay đầu, chỉ vẫy tay, bước vào khu nhà.
Trình Thời Cảnh nhìn nàng đi khuất mới quay đầu xe rời đi.
Lạc Nguyệt lần này cũng định tạo bất ngờ cho Tần Triêu Ý.
Mọi việc nàng đã thu xếp ổn thỏa, giờ có thể thoải mái ở bên Tần Triêu Ý vài ngày mà không lo nghĩ gì.
Nàng đã tính toán kỹ, nhưng lại không thể vào được cổng khu chung cư của Tần Triêu Ý.
An ninh của khu nhà cao cấp này rất nghiêm ngặt. Đúng lúc Lạc Nguyệt định từ bỏ ý định bất ngờ, một luồng đèn xe rọi tới.
Kính xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, ôn hòa thò đầu ra, nói với bác bảo vệ: "Mở cổng giúp tôi."
Bác bảo vệ nhận ra, cười nói: "Là bác sĩ Dương đấy à? Hôm nay nhà anh có tiệc mừng phải không? Sao mọi người đến đông thế?"
"Sinh nhật của chị tôi, mời chúng tôi đến cho vui." Người đàn ông vừa nói vừa liếc nhìn Lạc Nguyệt, sau đó lái xe tiến lên một chút, ngập ngừng hỏi: "Lạc Nguyệt?"
Lạc Nguyệt cau mày: "Anh biết tôi sao?"
"Biết chứ." Bác sĩ Dương mỉm cười: "Cô đến tìm Triêu Ý phải không? Để tôi đưa cô vào."
Bác bảo vệ ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à?"
"Đúng vậy." Bác sĩ Dương đáp: "Cô ấy là bạn tốt của cháu gái tôi."
Lạc Nguyệt sau một thoáng lưỡng lự, mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Xe chầm chậm lăn bánh vào hầm để xe, đúng chỗ mà Tần Triêu Ý đỗ dãy xe sang trọng của mình.
So với những chiếc xe kia, chiếc xe của bác sĩ Dương có vẻ bình thường hơn hẳn.
Trong thang máy, Lạc Nguyệt mới lên tiếng hỏi: "Sao anh biết tôi? Trước đây chúng ta gặp nhau rồi à?"
Lạc Nguyệt không nhớ đã từng gặp người này.
"Tôi là Dương Trì, bác sĩ điều trị chính cho ba cô," Dương Trì khẽ ho, hắng giọng rồi nói: "Cũng là dượng của Tần Triêu Ý. Trước đây tôi từng thấy ảnh của cô rồi."
Lạc Nguyệt sững người.
Bác sĩ điều trị chính của Lạc Thiên Minh? Dượng của Tần Triêu Ý?
Chuyện xảy ra ở Bệnh viện Gia Nghi bỗng dưng xâu chuỗi lại trong tâm trí nàng.
Lạc Nguyệt mím môi: "Được thôi."
Nhận thấy Dương Trì là người điềm tĩnh, suốt quãng đường còn lại, Lạc Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Lên đến tầng trên, Dương Trì bấm chuông. Chưa đầy một lúc, một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Đến rồi đây ~"
Âm thanh có chút non nớt.
Cánh cửa mở ra, đứng đó là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tươi cười gọi: "Ba ơi, ba đến rồi."
Dương Trì nghiêng người, để lộ Lạc Nguyệt phía sau, rồi ra hiệu cho cô vào trước.
Cô gái trung học thấy Lạc Nguyệt thì sững lại vài giây, rồi bất ngờ reo lên: "Chị?"
Lạc Nguyệt giật mình: "Em... biết chị sao?"
Ai ngờ, cô gái chẳng trả lời, mà quay người lại hét toáng lên: "Chị ơi, vợ chị đến rồi!"
Lạc Nguyệt: "?"
Chẳng mấy chốc, Tần Triêu Ý xuất hiện trong tầm mắt, mặc đồ ở nhà, tay còn cầm tay cầm chơi game: "Dương Chi, em lại nói bừa gì thế..."
Chữ "thế" chưa kịp thốt ra, cô đã đứng ngây người tại chỗ.
Ngay giây tiếp theo, Tần Triêu Ý liền ném tay cầm chơi game sang một bên, nhanh chóng đẩy Dương Trì vào trong nhà rồi "phịch" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Chặn đứng mọi ánh nhìn tò mò bên ngoài.
Qua cánh cửa, Lạc Nguyệt thậm chí còn nghe thấy tiếng bàn luận từ trong nhà: "Là bạn gái của Triêu Triêu hả? Đưa vào nhà đi chứ."
"Triêu Triêu làm gì đấy? Mở cửa ra xem nào."
"..."
Tần Triêu Ý kéo cổ tay Lạc Nguyệt, dắt nàng ra ngoài. Khi đến thang máy, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: "Sao chị lại đến đây?"
"Được nghỉ hè, chị đến chơi với em." Lạc Nguyệt đáp: "Không hoan nghênh à?"
"Không phải." Tần Triêu Ý lắc đầu: "Em định ngày mai sẽ qua tìm chị."
Vì vậy cô mới để mặc bọn họ tụ tập ồn ào ở nhà mình.
"Thế thì em chậm chân rồi." Lạc Nguyệt cười rồi nói tiếp: "Nhưng mà chị không biết nhà em đông như vậy, nên chị đã đặt khách sạn gần đây rồi. Ngày mai khi nào rảnh em đến tìm chị sau nhé."
Ban đầu, Lạc Nguyệt muốn tạo bất ngờ cho Tần Triêu Ý rồi dẫn cô ấy đến khách sạn ở cùng nhau.
Nàng còn cố ý đặt phòng đôi dành cho các cặp tình nhân.
Nhưng không ngờ nhà Tần Triêu Ý lại đông người như thế, nên nàng đành quay về khách sạn một mình.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô quyết định, cẩn trọng hỏi: "Chị... muốn gặp gia đình em sao?"
Tần Triêu Ý khẽ vuốt ve cổ tay Lạc Nguyệt, như muốn truyền cảm giác an toàn: "Ông bà ngoại, ba mẹ, dì dượng em, cùng các con của họ, ai cũng dễ nói chuyện cả. Chị cứ đi theo em, em sẽ giới thiệu họ với chị."
Lạc Nguyệt mím môi: "Nhanh vậy sao?"
Bất chợt, cánh cửa mở ra, một bà lão tóc bạc phơ thò đầu ra ngoài: "Không nhanh đâu. Hai đứa mà chậm thêm chút nữa, có khi chẳng kịp gặp bà già này rồi."
Lạc Nguyệt: "?"
Ngay sau đó, một hàng người bắt đầu thò đầu qua khe cửa, như thể đang quan sát một loài động vật quý hiếm.
Cảnh tượng này... thật khó diễn tả.
"Bà ngoại, vào trong đi." Tần Triêu Ý lạnh lùng quay lại: "Con chưa xin phép chị ấy."
Lạc Nguyệt nhìn về phía cô, ánh mắt giao nhau, như thể muốn nói —— có cần phải xin phép không?
Cứ như thể đang đẩy một con gà lên gác.
Chỉ có thể nói rằng hôm nay Lạc Nguyệt đến không đúng lúc.
Tần Triêu Ý lại hỏi: "Nếu chị không muốn hôm nay, chúng ta có thể đi khách sạn trước."
Lạc Nguyệt lại nắm chặt tay cô, cười một cách tự nhiên, đứng ở cửa, cúi người chào: "Chào mọi người."