Đào Mềm Nướng Mật

Chương 5: Chăm người khác lại thành bản thân vỡ đầu



Tần Quốc Trường gọi Vỹ Chu Đào vào phòng, cô lập tức bật dậy không dám lơ ngơ ngủ gật, cầm theo túi đồ ăn lạch bạch chạy vội đến nhận lệnh.

Tần Quốc Trường giữ cửa rộng rãi cho cô đi vào, cô ngoan ngoãn cúi đầu đi vào trước.

Cạch. Cửa phòng êm đềm đóng lại, khác với ngọn lửa phừng phừng thô bạo như ban đầu cô nhìn thấy.

Vỹ Chu Đào lớ ngớ đứng lại, bối rối nhìn phòng làm việc của Tần Quốc Trường bừa bộn giấy tờ. Đôi lúc bà nội Tần than thở rằng chồng bị áp lực công việc thì cô đều thấy cảnh phòng văn thư như thế này..

Cô ngoái đầu tìm Tần Quốc Trường, lập tức đệm thịt mờ mờ ảo ảo đập vào mắt qua lớp sơ mi trắng, chỉ có ai tinh mắt mới thấy được bộ ngực săn chắc kia đang rất mệt mỏi.

"Tới đây đấm bóp cho tôi." Tần Quốc Trường ngồi xuống sofa dài, day day mi tâm như thể rất mỏi mệt.

Vỹ Chu Đào không dám hó hé, ngoan ngoãn cởi giày đứng lên sofa, đi đến sau lưng Tần Quốc Trường, quỳ xuống nắm lấy vai anh bóp nhẹ: "Ở đây ạ?"

"Ừm."

Tuy không có ai dạy nghề nhưng hầu hạ người ta từ nhỏ đến lớn, Vỹ Chu Đào thành thạo đến mức nhắm mắt cũng biết làm, nhất là trong việc xoa bóp, ông nội Tần có khó tính cách mấy cũng ban cho cô một cái gật đầu.

Mà biểu cảm của Tần Quốc Trường hài lòng hơn cả ông bà nội Tần, thấy anh thoải mái đến độ ngủ gật, cổ họng cô khục khịt cười lén lút.

Đang chuyển sang mùa đông cư nhiên lành lạnh, lưng Tần Quốc Trường tựa hẳn vào người Vỹ Chu Đào, độ ấm khi va chạm da thịt khiến anh thoải mái lim dim mắt. Chợt thấy 'đệm' hơi rung, anh tỉnh giấc, nhận ra mình dựa vào cô hầu nhỏ mà ngủ.

Tần Quốc Trường vẫn không di chuyển, cổ thoải mái, lười biếng dựa vào lồng ngực Vỹ Chu Đào, giơ tay đưa cho cô: "Xoa tay."

Vỹ Chu Đào ngồi bẹp ra ghế, lúng túng cầm lấy tay anh, không biết nên làm cách nào để đẩy anh ra, thể như anh muốn dùng cô làm gối, cô cũng phải chấp nhận không được than vãn. Nhưng muốn cô xoa bóp cho thì phải thả ra, cô không thể vô lễ vòng tay qua ngang mặt anh như tư thế này.

Tần Quốc Trường như hiểu được nỗi lo của cô, chủ động bắt cánh tay còn lại vòng qua trước mặt, phần anh nhắm mắt lại có ý định nghỉ ngơi nửa tiếng.

Vỹ Chu Đào bị đè không cảm thấy khó chịu là bao, tóc ông chủ thơm tho cọ ở cằm, vai rộng ôm không xuể, mùi hương nam tính trên người anh đặc biệt dễ chịu hơn bất kì món ăn nào. Cô len lén cọ mũi lên gần tóc anh ngửi ngửi, mùi thơm kì thực khó mà hình dung nhưng cô rất thích.

Bất tri bất giác, mí mắt cô híp lại, ngủ say lúc nào không hay.

Đến khi Vỹ Chu Đào tỉnh lại, bầu trời đã ngã màu trà đỏ, màn bạc mỏng manh chiếu những hạt sáng lấp lánh như thể được quết lên một lớp bột kim cương sáng chói.

Vỹ Chu Đào cảm thấy thật trống trãi.

Đơn thuần chỉ vì giờ phút này không có ai bên cạnh, cũng chưa từng có ai bên cạnh.

Cô thở hắc ra, trở người nằm cuộn chân lên bụng. Bất chợt chiếc gối kê đầu hơi động đậy, Vỹ Chu Đào trợn tròn xoe mắt, kinh ngạc bật dậy. Nhận ra bản thân ngủ cả buổi chiều mà còn dùng chân ông chủ làm gối, chức trách đã lơ là mà trước mặt anh vẫn lăn lộn định ngủ nướng.

Chuyến này toang!

Vỹ Chu Đào thoáng than thầm, mau lẹ đi xuống sàn, gót chân lùi về sau không thành bất chợt hụt hẫng, trọng lực trái đất không thèm nâng đỡ, cứ thế cô "huỵch" một tiếng, bật ngửa ra sau.

"Rầm" một tiếng đau điếng, Tần Quốc Trường đúng lúc nhìn thấy Vỹ Chu Đào dùng nội lực sử dụng chiêu "thiết đầu công" so đo xem bàn kính và sọ đầu thứ nào cứng hơn.



Kết quả là bàn kính không một vết xước, còn quả đầu tròn kia thì rỉ mật đào.

"Chu Đào! Chu Đào! Em có sao không? Mở mắt ra, Chu Đào!" Trước lúc bất tỉnh nhân sự, Vỹ Chu Đào có đáp lời Tần Quốc Trường, những chẳng hiểu vì sao anh 'bị điếc', cứ gọi mãi mặc dù cô đã nói rằng bản thân vẫn ổn.

.

.

Từng có nghe nói, trong lúc ngủ say, cơn mơ đẹp để lại nhịp đập rộn ràng trong ngực chính là cảm giác mà ta mơ ước.

Vỹ Chu Đào thức giấc với trái tim dồn dập như triều cường, nhanh đến mức choáng váng không thở nổi.

Gương mặt cô biến hoá thành tủi thân, mếu máo đạp chăn vung tay hệt như đứa bé ngủ dậy không thấy mẹ, vì cô đột nhiên nhớ lại quá khứ ông ngoại từng mắng vì cô không ngoan khi thức dậy, tuy ông ấy mắng nhưng vẫn ôm cô dỗ dành.

"Hức.. ưm.." Vỹ Chu Đào nhệ nhại vừa khóc vừa vùng, làm một đứa bé thiếu hơi người lớn chờ được dỗ. Nhưng cô đã lớn không ít, nhận ra phòng chỉ có mỗi một mình liền lập tức ngậm miệng, "hức hức" khóc nấc lên.

Cạch.

Mũi giày nam sau cánh cửa có ý nghĩ muốn bước vào, nhìn thấy cảnh tượng cô gái nhỏ núp trong chăn khóc nức nở, bất giác khựng lại, nửa ngày sau mới lui ra khép cửa.

Tần Quốc Trường gục đầu nhìn hộp cháo nóng trong tay, cả thuốc giảm đau và thuốc bôi vết thương cái gì cũng đã mua đủ, chỉ là đến muộn một chút vì kẹt xe, thế mà cô đã khóc..

Nhóc con khó chiều!

Nhớ lại mùa hạ năm xưa, đêm duy nhất Tần Quốc Trường phá lệ cho Vỹ Chu Đào ngủ cùng.

Cô nhóc khi đó chỉ có 3 tuổi, mập mạp xinh xắn, còn có chút lanh lợi, chỉ là rất biết làm phiền.

Nửa đêm, điều hoà quá lạnh, cô bé không chịu ôm anh đã đành, đắp chăn cũng không muốn, nhất quyết là tắt điều hoà.

OK! Là do anh thấy cô bé đáng yêu quá mức nên mới chiều theo đi tắt điều hoà.

Vài mươi phút sau, nằm không thôi cũng nóng, cô lại đòi đi tắm. Có vẻ thấy anh quá hiền lành, cô bé được voi đòi tiên. Anh lấy cớ là không có quần áo của cô để ngủ một giấc hoàn chỉnh, cô thì im lặng tỏ ra rất ngoan ngoãn, nào ngờ là đang rặng nước mắt.

Cô nhóc oà khóc, hai khoé mắt như mạch nước ngầm không ngừng xả nước ấm, cái miệng nhỏ xinh oe oe làm vang dội điếc tai. Đành rằng là buồn ngủ, anh vẫn giữ kiên nhẫn đến cùng, lần nữa cho rằng cô bé đáng yêu quá mức cho phép nên anh mới nuông chiều bế cô vào phòng tắm.

Tưởng vậy là xong, ngủ một giấc thì cô bé sẽ tự động nằm trên giường?

Cô còn chưa được dạy rằng tắm như thế nào. Chỉ biết đống đồ dùng phòng tắm đó thơm tho bao nhiêu thì rót vào bồn bấy nhiêu, đống hỗn hợp xà phòng trong bồn nước lạnh phồng to lên cao, bé gái thích thú vớt bọt kem bôi trát khắp phòng tắm. Thấy vẫn còn nhiều bọt, cô mang ra bôi khắp sàn phòng ngủ. Thấy anh nằm trên giường có vẻ nóng nực, cô lấy bôi lên đầu tóc, mặt mũi, lên khắp người anh rồi cười khúc khích như thể vừa lập được chiến tích.

Anh tỉnh dậy giữa cơn mê man, giật mình với độ phá phách của cô nhóc, bày ra bộ mặt hung dữ, nào ngờ cô chưa gì đã sợ, tháo chạy vội đi.

Anh trước sau gì cũng phải xử lí mớ hỗn loạn do cô gây ra, đi xuống giường theo chân nhóc nhỏ, bỗng dưng "ầm", tấm lưng anh va chạm mạnh với mặt sàn trơn trượt.

"Chú ơi.." Vỹ Chu Đào nghe thấy tiếng động lớn, ló đầu nhìn thấy tội lỗi của mình, gương mặt mè nheo tủi hổ ló ra, lí nhí gọi: "Chú có đau hông?"



"Ông chủ ơi."

"Sao em ra đây?" Tần Quốc Trường nắm lấy cổ tay Vỹ Chu Đào, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống ghế chờ bên cạnh.

Khoé mắt Vỹ Chu Đào đỏ hoe, má môi căng mọng như màu táo, vừa nhìn đã biết vừa khóc xong.

Cô ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nghèn nghẹn sống mũi: "Chị y tá nói là "ba em ngồi bên ngoài miết mấy hôm nay không nghỉ ngơi gì hết, đáng thương lắm, chị tháo kim cho em ra xem ba nha", nhưng mà con đâu có ba, con nói không phải ba con mà chị y tá cứ nói là ba con, xong rồi chị y tá nói: "chị thấy anh ấy ra vào phòng em miết mà"."

"Ừm, sao nữa?" Nhìn thấy cô bé vừa trùm chăn khóc nhè sau vẫn say mê kể chuyện, anh chăm chú lắng nghe.

Vỹ Chu Đào nói: "Xong rồi con biết là ông chủ, tại vì ông chủ hay ra vào chăm con, ông chủ mới được ra vào phòng thôi à."

Tần Quốc Trường nhướng mày mỉm cười.

Cô lại nói: "Nhưng mà ông chủ không phải ba con, tại vì ông chủ mới có ba mươi mấy tuổi sao có con lớn như con cho được. Xong rồi chị y tá tháo kim, đưa cho con cái này kêu con đưa cho ông chủ." Vỹ Chu Đào đưa mảnh giấy bìa cứng được trang trí bằng nhiều sắc màu tươi tắn.

Tần Quốc Trường: "..."

Vỹ Chu Đào thấy anh có vẻ ngại ngùng nên không ngần ngại, chủ động nhét vào tay anh mảnh giấy, "Con thấy chị y tá đó dịu dàng mà sạch sẽ ơi là sạch sẽ, chị đó da trắng, đeo khẩu trang. Ông chủ mà làm bạn trai chị y tá đó là khi nào ông chủ có bệnh là có chị đó tới chăm sóc miễn phí cho ông chủ.."

Chưa kịp dứt lời, Tần Quốc Trường đứng dậy tỏ thái độ bị làm phiền ra mặt, ném mảnh giấy vào tay cô, thở dọc: "Đi nghỉ đi, chuyện người lớn không cần em dạy."

Vỹ Chu Đào khó hiểu đứng lên, lon ton đi theo sau lưng làm cái đuôi.

Vào phòng, Tần Quốc Trường rót cho cô ly nước ép cam đóng hộp, truyền đến tay cô: "Còn mệt không?"

Vỹ Chu Đào lắc lắc đầu, đưa hai tay nhận lấy nước, đưa lên môi uống ừng ực một hơi cạn đến đáy.

Tần Quốc Trường thu lại ly thủy tinh, rót thêm một ly nước cam, tầm mắt gần như không rời khỏi Vỹ Chu Đào. Sau trận khóc vừa nãy trông da mặt cô hồng hào lem nhem có sức sống hơn lúc mê man trên giường.

Căn phòng ấm áp, bầu không khí tản đi bớt sự khó ở vừa rồi. Cả cô gái mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường uống nước cam cũng êm ắng, ngoan ngoãn.

Tần Quốc Trường ngồi trên ghế mở hộp cháo thịt băm, cầm muỗng khuấy đều, có động thái như thể sắp bón cho cô ăn đến nơi.

Không lạ khi Vỹ Chu Đào thường nhận được ân huệ của chủ, trong lòng cô thầm cảm tạ kiếp trước bản thân đã cứu lấy thế giới để giờ đây cô sống trong tình thương của bể trên, hỏng đầu một tí thôi mà ông chủ đã tận tình chăm sóc..

Cô ôm ly nước cam trong bụng, người hơi nhướng lên, miệng tủm tỉm há to chờ đợi. Tần Quốc Trường ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú khuấy cháo, lúc ngẩng mặt đồng thời đưa bát cháo anh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng khi bị hố của cô nhóc. Chẳng qua là tưởng được chiều, ai ngờ anh chỉ giúp khuấy cháo, da mặt mỏng trong nháy mắt đỏ lựng lên như màu táo chín, xấu hổ muốn nhảy xuống lỗ trốn tạm một thời gian.

"Haa." Tần Quốc Trường cười một tiếng thấp trầm: "Có muốn tôi đút không, hửm?"

Vỹ Chu Đào gục mặt vào bát cháo, môi mím chặt không đáp lời.

Tần Quốc Trường vẫn kiên nhẫn nhìn cô, chờ câu trả lời.

Vỹ Chu Đào nhất mực không ngốc đầu dậy, cho là bản thân không thấy thì người đối diện cũng không biết.