Đột nhiên tri kỉ thật sự đến thăm mình, Vỹ Chu Đào có chút xấu hổ, trong khi Kim Nhu đang gặp khó khăn đáng lí mà nói cô phải đến thăm, đằng này bà đi được cực nhọc đến tìm mình.
Vỹ Chu Đào lấy trà thảo mộc bản thân tự tay ngâm mang ra, lễ phép đặt lên bàn: "Bà chủ, trà ngon lắm á!"
Kim Nhu ừ ừ cầm lên uống một hơi sảng khoái, bắt đầu vào chuyện chính: "Là bé Đào bày cho Quốc Trường phá phách công ty ông nội con à?"
"..." Vỹ Chu Đào cứng họng, bất giác cảm thấy lo lắng. Cô lề mề gật đầu: "Dạ phải, anh Tần trông cáu lắm, con.."
"Không cần lo lắm! Bà đến thăm con mà!" Kim Nhu không có Tần Quốc Trường ở đây bộ dạng có phần hiền hầu hơn, cầm tay cô vỗ vỗ: "Tốt lắm! Con đúng là hậu phương tốt! Chuyến này bà sẽ cho mấy thằng cha phản nghịch với ông nội con đi tù hết cho xem!"
"Dạ?" Vỹ Chu Đào ngơ ngác, hai mắt to tròn có chút lấp lánh: "Vậy là bà cho anh Tần đi phá hả?"
"Ừ." Kim Nhu dáng vẻ cực kì quả quyết: "Nhà chúng ta giàu mà! Bồi thường một hai hợp đồng dễ như ăn cháo, cứ cọc tiền trước cho đám người đó mắc bẫy, đợi đến bàn giao rồi thì rút lại, với lí do gì con biết không?"
Lắc lắc.
"Thiếu tôn trọng khách hàng!"
Vỹ Chu Đào ngơ ngác chẳng hiểu thứ gì.
Kim Nhu nhếch miệng cười cổ quái: "Chờ đi!"
Vỹ Chu Đào cảm thấy ngày hôm nay thật vi diệu, hết việc nhìn thấy nỗi lòng Luna, đến Kim Nhu tìm khen ngợi, sau đó là đến thăm ông nội Tần.
Nhìn thấy ông nội bị nhốt ở phòng nghỉ dưỡng bởi bà nội, sắc mặt vẫn hoà nhã, thần thái ổn định, không giống như là bị kinh hãi mất sức.
Vỹ Chu Đào đi theo sau lưng Kim Nhu, phải chờ Tần Trí Dư lên tiếng hỏi trước thì cô mới ló mặt ra, nhút nhát cười: "Con chào ông chủ!"
"À.." Như là đang cố gắng nhớ ra cô, ngập ngừng hồi lâu: "Đã không làm việc hầu hạ nữa sao cứ để tâm cách xưng hô làm gì."
"Con bé tới đấm bóp cho ông đó!" Kim Nhu đặt mấy túi đồ lên chiếc bàn gần đó, quay sang nói với Vỹ Chu Đào: "Cứ tự nhiên đi, bé Đào."
"Dạ." Vỹ Chu Đào gật đầu, ngoan ngoãn tới gần giường bệnh. Mặc dù Tần Trí Dư không như đang bệnh nhưng trên cổ tay vẫn cắm kim truyền dịch, bên cạnh còn có nhiều loại máy móc khác. Cô chỉ chú ý đến mặt nạ thở oxi cạnh bên, mím môi không ý kiến.
"Ông ngồi đưa lưng ra một chút, con đấm lưng cho ông nha." Vỹ Chu Đào mềm mại nhỏ nhẹ như bông, thỏ thẻ rụt rè, cũng có chút lóng ngóng. Cô rất nhanh đảm nhiệm phần việc Kim Nhu nhờ, bà nội thì xách bình nước đi mất, để cô một mình trong phòng với người mà cô cung kính cũng là người cô ngại nhất.
Tần Trí Dư: "Gần đây hai đứa sống chung à?"
"Dạ?" Vỹ Chu Đào lúng túng trả lời: "Dạ đúng."
Ông nội bộ dạng trầm trầm, tư vị nhạt nhoà nhưng tĩnh lặng, đều đều hỏi: "Có dự định gì chưa?"
"Ừm," Tần Trí Dư gật nhẹ đầu, tựa tán thành tựa khen ngợi: "Ông Sinh trước kia có nói cũng muốn cháu gái đi học chính khoá, chỉ có điều ở nhà không có ai làm giám hộ được."
Vỹ Chu Đào sực nhớ đến điều gì đó, cố gắng thắt gần mối quan hệ: "Ông chủ cũng đã mời thầy về dạy chữ cho tụi con, ông chủ còn nhặt trẻ mồ côi về..."
Tần Trí Dư ôn tồn nói: "Trước kia ông ngoại con đi đến đâu gặp người khó khăn cũng đều giúp đỡ. Không phải tự dưng ông rảnh rỗi nhặt trẻ con về!"
"..." Vỹ Chu Đào quả thực cảm thấy hết sức vi diệu, động tác tay phân tâm khựng lại nhưng không để Tần Trí Dư thấy, cô tập trung trở lại, khẽ nói: "Nếu như ông chủ không muốn thì ông ngoại con cũng không mang người lạ về được."
Tần Trí Dư cười "hừm", có chút vui cười không quá lộ ra ngoài, "Bảo sao bà nhà không có con là không chịu được."
Lúc sau khi Kim Nhu trở về, Vỹ Chu Đào nhìn hai người lớn tuổi nô đùa như con nít, chỉ có điều Tần Trí Dư chẳng bao giờ chịu hé răng cười một cách đàng hoàng.
Cũng may ông ấy là của Kim Nhu, nếu là của người phụ nữ đanh đá nào khác chắc hẳn ông nhếch mép cũng không thèm.
Vỹ Chu Đào đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, do Tần Quốc Trường gọi đến: "Em đang ở đâu đấy? Anh về rồi."
Vỹ Chu Đào đứng bên ngoài hành lang, ngoan ngoãn đáp: "Bà nội tới rủ em đi tới bệnh viện thăm ông!"
"..." Tần Quốc Trường im lặng một chút, nói: "Xuống cổng đón anh đi, khoảng 5 phút nữa anh đến, đừng nói cho bà."
Cô nghe lời đi vào phòng nói rằng muốn đi tìm nhà vệ sinh, sau đó xuống tầng ngồi ghế chờ Tần Quốc Trường.
Tần Quốc Trường trễ hẹn hơn một phút, đỗ xe hơn hai phút, sau đó đi đến chỗ Vỹ Chu Đào dang tay ra ý muốn ôm ôm.
Vỹ Chu Đào nghe lời chui vào vòng tay Tần Quốc Trường, ngửa cổ cười cười: "Anh độc tài quá à, ông nội cũng có quản bà đến vậy đâu."
"Anh theo bà." Tần Quốc Trường không chịu nhận sai, ngược lại còn vô cùng tự tin: "Bà quản ông kia mà."
Anh nói: "Cũng chẳng phải là anh quản Đào nhỏ, em dính người."
Nghe thấy vậy, Vỹ Chu Đào buông tay lùi về sau, phồng má đáng yêu: "Lúc nãy anh còn đòi ôm trước mà, em không thèm!"
Tần Quốc Trường có ý định lên tìm Tần Trí Dư và Kim Nhu, vừa nắm lấy tay Vỹ Chu Đào nhấc chân lên, sau lưng bỗng dưng truyền đến giọng nói cao cao ngọt ngào: "Anh Tần! Anh Tần! Chờ em!"
Vỹ Chu Đào kinh ngạc thò đầu ra nhìn, bất giác rút tay khỏi tay Tần Quốc Trường, vô thức cảm thấy không vui: "Anh đi cùng Luna hả?"
Tần Quốc Trường chưa kịp rửa oan, Luna chạy trên đôi cao gót sang trọng, váy ôm sát thân thể mảnh mai gợi cảm, hì hụt chạy tới túm lấy vai anh thở dốc: "Mệt chết được! Đã bảo chờ em đi cùng, anh bỏ em một mình em biết đi đường nào?"
Vỹ Chu Đào ngơ ngẩn nhìn Tần Quốc Trường, bên tai nghe thấy Luna bất ngờ: "Ơ Chu Đào! Chị không phải nằm viện hả? Trông chị vẫn khoẻ mà?"
"Chị đâu có bệnh." Vỹ Chu Đào lề mề đáp: "Luna tới đây làm gì?"
"Chị không nhớ hả?" Luna giọng oan oan tỏ vẻ thất vọng vô cùng: "Em bảo chị ở quán chờ em thay váy mới cho chị xem! Rốt cuộc em đến vừa lúc anh Tần lái xe đi! Bạn trai chị ích kỷ thật đấy, em xin đi cùng đến thăm chị mà cũng không cho." Câu sau cùng đột nhiên hạ giọng, vờ như đang tủi thân.
Vỹ Chu Đào bất giác hơi chau mày, bầu không khí xung quanh Luna quá phóng khoáng, bản tính có chút truyền thống của cô bắt đầu nhận thấy không thích hợp.
Cô đưa mắt nhìn lên Tần Quốc Trường, anh cũng đang nhìn cô bằng một sắc thái kì quặc, thẳng thắng nói: "Anh còn chưa từng cho Miao lên xe bao giờ."
Tần Quốc Trường hiện tại đặt gia đình nằm vị trí thứ hai sau Vỹ Chu Đào, cư nhiên khoảng thời gian gần đây ngoại trừ tài xế lái xe và Vỹ Chu Đào ra thì chẳng có bóng ma nào lên xe anh làm gì.
Thế mà từ lúc Luna xuất hiện, cô nàng như âm hồn lẽo đẽo theo sau không ngừng làm phiền người khác.
Tần Quốc Trường không phải muốn nói xấu, nhưng trong lòng đang cực kì chán ghét sự hiện diện của Luna, miễn cưỡng vì Vỹ Chu Đào và cô ta là bạn thân với nhau nhưng một kẻ không phép tắc và ồn ào như cô nàng cực kì khiến anh dễ nổi nóng.
Vỹ Chu Đào chậm rì rì nói nhỏ, lí nhí trong cổ họng: "Nhưng mà đi thăm ông nội, Luna đi theo làm gì?"
"Ông của anh chị cũng là ông của em mà! Đi đi chị!" Luna gấp gáp ôm tay Vỹ Chu Đào lay cô lia lịa, như thể đang chạy giặc: "Ông nội ở phòng nào vậy chị?"
Vỹ Chu Đào ngoái đầu nhìn Tần Quốc Trường gương mặt xám xịt, luống cuống lắc đầu kịch liệt ra hiệu cho anh cứu giúp.
Tần Quốc Trường thấy vậy duỗi tay tóm lấy thắt lưng Vỹ Chu Đào giữ đứng lại.
Hai cô gái nhỏ đứng hình trông chờ vào anh.
Chờ gần nửa ngày, Tần Quốc Trường mới bắt đầu lên tiếng: "Bà không cho anh vào, Chu Đào đi về."
Vỹ Chu Đào: "Vậy em lên tạm biệt bà!"
"Em cũng đi!" Luna cương quyết ôm chặt tay Vỹ Chu Đào: "Em muốn gặp ông bà, em chẳng có người thân nào!"
"Nhưng mà.." Vỹ Chu Đào ngượng ngùng: "Đâu phải ông bà nội là người dễ tiếp xúc với người lạ đâu."
Tần Quốc Trường cùng lúc đó nhấc máy gọi cho Kim Nhu, mau chóng kết thúc vấn đề này: "Bà à, Đào nhỏ về cùng cháu rồi đấy.. OK.. em ấy gần đây bị sụt cân, vâng.."
Luna đứng ở một phía, gương mặt xinh đẹp toát ra vẻ khó chịu, tức giận hất tay Vỹ Chu Đào ra: "Tại sao chị không cho em lên gặp ông bà nội chứ? Chị sợ ông bà gặp em sẽ đổi cháu dâu cho anh Tần hay sao?"
"..." Vỹ Chu Đào vẻ mặt thất kinh, hồn bạt đi mấy phần, tựa hồ rất bất ngờ vì lời này của Luna, cô ngập ngừng: "Chị có nói ông bà nội không phải ai cũng được phép gặp mà?"
"Chị làm như siêu sao hạng A vậy, có đúng là thế thì cũng chẳng đến mức độ không gặp người phàm trần!"
Vỹ Chu Đào cứng họng.
Tần Quốc Trường đưa mắt giám sát Vỹ Chu Đào, cất giọng đầy ý vị thâm hiểm: "Không phải siêu sao hạng A, nhưng siêu sao hạng A gặp ông bà tôi đều phải cuối đầu."
Vỹ Chu Đào bất giác cảm thấy thả lỏng, chập chững đi về phía Tần Quốc Trường, ôm tay anh, khẽ nói: "Anh, bây giờ đi đâu?"
Luna cười như không cười, lời nói hàm hồ: "Nếu vậy thì em đang đứng trước mặt cháu của những người mà siêu sao phải cuối đầu sao? Trông anh cũng tầm thường thôi mà?"
Vỹ Chu Đào đã cố tìm vấn đề khác để hoà hoãn cuộc nói chuyện vô bổ này, thế nhưng Luna tính tình đỏng đảnh không chịu thua, cô không muốn mối quan hệ này bị đánh mất bởi những chuyện chẳng ra gì.
Bất giác, cô nhoẽn miệng cười: "Anh Tần nói đùa thôi mà! Ông còn đang điều trị không muốn gặp ai cả, anh cũng đâu được gặp ông đâu, đúng không?" Vỹ Chu Đào ngước mắt, lay lay tay Tần Quốc Trường.
Tần Quốc Trường mất kiên nhẫn, tùy tiện "ừ" một tiếng.
"Hehe." Vỹ Chu Đào cười gượng gạo: "Vậy thôi, chị đi trước nha?"
"Em đến đây vì chị, chị bỏ đi với bạn trai mà coi được hả?" Trong mắt Luna lộ ra vẻ khiêu khích: "Chị vì trai bỏ bạn sẽ có kết cuộc không tốt đâu, chị yêu!"
Tần Quốc Trường vuốt tóc mái, bực tức thở hắc, thành thật thú nhận đây chính là con nhỏ đáng ghét nhất trên đời, khó trị hơn cả em gái anh - Miao. Một con người không biết điều gặp phải một cô nhóc rụt rè nhút nhát, cư nhiên người chịu thiệt là cô gái nhút nhát đó.
Luna thoắt cái cười tươi như hoa, gương mặt đẹp đẽ tiến sát tới Tần Quốc Trường.
Vỹ Chu Đào nhìn thấy hai người họ, một nóng một lạnh, gương mặt cách nhau chỉ vài cm, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đó kề sát chóp mũi sắp chạm vào mũi bạn trai, môi mấp máy nói một điều gì đó.