Tần Quốc Trường ở bên ngoài phòng cấp cứu chật vật, từng tiếng la hét của Vỹ Chu Đào đều rõ mồn một lọt vào tai làm anh không ngừng hoảng loạn, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, bàn tay vô thức run rẩy nhưng chủ nhân lại chẳng hề biết.
Cho đến khi ở trong phòng ngừng vang lên tiếng kêu đau, tay anh trụ ở cửa kính từ từ tụt xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Ngay lúc này, chân anh càng không đứng vững, cứ như thể đứng bên bờ vực đã gắng gượng hết sức sau đó thả lỏng liền bị hụt chân.
Anh ngồi thụp xuống ghế, vô thức đưa tay lên vuốt mặt, gương mặt ướt đẫm mồ hôi.
Tần Quốc Trường khịt mũi, làm một lượt động tác lau chùi cơ thể.
Khi này chính anh mới nhận ra tay mình đang run rẩy.
Trái tim tựa như bị ai đó tóm chặt, bóp nát.
Sau khi tỏ ra bình ổn một chút, Tần Quốc Trường đứng lên, gõ cửa phòng.
Mặc kệ bác sĩ y tá có đồng ý hay không, Tần Quốc Trường mở cửa bước vào.
Vỹ Chu Đào vẫn còn thút thít khóc.
"Xin lỗi.." Y tá tay cầm lọ dầu tắm của trẻ sơ sinh, ngoái đầu nghiêm túc nhìn Tần Quốc Trường, chưa kịp hết lời thì bác sĩ phụ trách đang hạ nhiệt cho Vỹ Chu Đào thúc tay ra hiệu.
Tần Quốc Trường đến gần đám người vây quanh Vỹ Chu Đào, "Thế nào rồi?"
Bàn chân Vỹ Chu Đào đang co cứng như có như không nghe thấy Tần Quốc Trường liền duỗi ra, "Anh ơi." Giọng cô nghẹn ngào mếu khóc.
"Anh ơi, cứu em um..."
Tần Quốc Trường đến gần nắm chân cô duỗi thẳng, nắm cổ tay cô, cầm chiếc khăn chườm lau chùi vết cay bỏng, im lặng không nói.
"Anh ơi.." Vỹ Chu Đào nỉ non gọi, giọng mũi khàn đặc, có vẻ khóc rất nhiều.
"Ừm."
"Huhu..." Cô gái nhỏ đã có chỗ dựa, cứ như thế tiếp tục khóc.
"Khàn giọng cả rồi, nín đi."
"Vậy còn không lấy nước cho em nữa, ô ô.."
Tần Quốc Trường lập tức đứng lên, "Thế đừng có khóc nữa, anh mua nước ngọt cho em." Giọng nói hết sức bình tĩnh, chẳng chút lo lắng nào giống như vẻ bề ngoài của anh hiện tại.
Hơn 10 phút sau Tần Quốc Trường đi mua nước quay về thì Vỹ Chu Đào đã ra khỏi phòng cấp cứu.
Cô được dìu ngồi ở bên ngoài ghế chờ, tay và khoảng da mặt từ má lên trán dán miếng hạ nhiệt, cả mắt cô cũng bịt kín không thấy gì.
Tần Quốc Trường đi vào không thấy ai ở cạnh Vỹ Chu Đào, cô mặc đồng phục ngồi ngây ngốc gục mặt ở đó chẳng có động tĩnh.
Anh đến gần, đặt cốc nước trà hoa quả lên bên cạnh cô, ngồi phía trước mặt cầm ngay miếng hạ nhiệt ở tay cô vuốt ve, "Bác sĩ cho em về à?"
Gật gật, môi nhợt nhạt mấp máy: "Bác sĩ dặn về nhà chườm đá, sau đó đến khoa mắt khám." Giọng nói run run mếu máo.
"Vậy được rồi, anh đưa Chu Đào về, chút nữa là khỏi thôi, không còn rát nữa đâu!"
Gật gật: "Em hết rồi."
"Giỏi." Tần Quốc Trường duỗi tay vuốt gò má của cô. Anh cắm ống hút vào cốc nước, đưa lên môi cô, "Uống đi, anh đi thanh toán xong chúng ta về."
Vỹ Chu Đào đưa tay cầm lấy, bặm môi hút mạnh.
"Anh đi một chút thôi nhé?"
Ngoan ngoãn gật.
"Có muốn đi cùng anh không?"
Tiếp tục gật.
"Vậy đi," Tần Quốc Trường cầm tay cô kéo đứng lên dắt đi, nhìn thấy áo váy sau lưng cô đều đã nhếch nhác bùn đất, anh thở dài cởi áo khoác ngoài mặc vào cho cô, "Kiếm chuyện làm gì không biết, thân thể yếu như sên mà cứ đi chọc chó."
"..." Vỹ Chu Đào mím mím môi, lẩn thẫn bước đi chậm, ấm ức nói: "Cũng có phải quá đáng đâu, Luna làm hỏng xe anh trước, em mắng mấy câu thôi mà."
"Ngoài đập vỡ kính xe người ta còn có mắng người?" Tần Quốc Trường không hề biết chuyện này, nếu không còn cho rằng cô chỉ hung dữ với mỗi mình anh.
"Không dạy em ấy sau này càng lớn càng hư hỏng thì làm sao!?"
"Đây là kết cục khi em dạy dỗ con nhóc đó đấy!" Tần Quốc Trường chọc mạnh vào trán cô, "Chỉ mắng mấy câu đủ để dạy người ta à? Cũng không hỏi ý kiến của anh."
"Chỉ mắng có mấy câu, Luna còn chẳng thèm để tâm, nói với anh làm gì?" Vỹ Chu Đào đã đi không xong, miệng còn cố chấp cãi.
Tần Quốc Trường đột ngột đứng lại, thả tay ra khỏi người cô, bắt cô đứng yên.
Vỹ Chu Đào tứ phía màu đen kịch, huơ huơ tay bám vào người anh, ngữ khí cọc cằn lại ngân dài nũng nịu: "Anh đừng có buông em ra!"
"Còn cãi lời? Nếu lúc nãy anh không đến kịp, con nhóc đó kích điện vào người em thì sao? Có biết nguy hiểm lắm không?" Tần Quốc Trường cầm lỗ tai cô véo nhẹ, đôi mày rậm chau chặt, nghiêm túc giáo huấn cô: "Lúc nãy em dám không khóc ầm ĩ cả bệnh viện lên xem anh có đánh đòn em hay không!"
"..."
"Chẳng biết xem thời thế! Cho dù có anh đi chăng nữa, cô tiểu thư đó cũng chỉ xem em là vật trung gian, không có tiếng nói! Em có thấy cô ta từ đầu đến cuối, vấn đề nằm ở đâu không?"
Cô chỉ vào người anh, vô tội nói: "Tại anh mặc đồ ngủ đi đưa em đi học."
Tần Quốc Trường nhất thời cứng họng.
Lại hỏi: "Anh mặc đồ ngủ thì là vấn đề? Đồ ngủ có sức hấp dẫn đến vậy?"
"Tại sao không?" Vỹ Chu Đào ngước đầu lên, miệng nhỏ ửng chút sắc hồng, lanh lảnh nói: "Anh gầy gầy, mà có da thịt mềm mềm, trắng trẻo nữa, thơm nữa, đẹp trai nữa, còn mặc đồ ngủ đi ra đường.. con gái mới lớn ai chẳng thích."
"Thật không?" Tần Quốc Trường gạt tay Vỹ Chu Đào ra, "Anh trong mắt em rất bình thường sao?"
Vỹ Chu Đào nhanh chóng túm lại, cả hai tay đều ôm chặt cánh tay cương mãnh của anh, "Em nhìn thấy nhiều rồi, không có đặc sắc nữa!"
Lần nữa Tần Quốc Trường gạt Vỹ Chu Đào ra một bên, tỏ vẻ không cần: "Thế thì thôi! Trong mắt người ta anh đặc biệt đến vậy mà, cớ gì anh phải chịu nhục ở đây! Ở đây anh bình thường quá!"
Vỹ Chu Đào túm được thắt lưng Tần Quốc Trường, lon ton chạy theo ôm cứng tay anh, má đào khẽ phồng lên: "Anh trêu em mãi đi!"
"Khi nào anh được đặc biệt thì không trêu nữa!"
"Vẫn không có ai bằng anh cả!"
"Nếu có thì sao?"
"Nhưng mà đâu phải ông xã đâu!"
Tần Quốc Trường vì lời này mà siêu lòng bế cô lên người, ôm như đứa nhỏ cần được nuông chiều.
Ngay sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, Vỹ Chu Đào bị mang đến khoa mắt ngay lập tức, vào phòng riêng nằm ngủ.
Bởi vì chưa ăn cơm trưa, bụng của cô tròn tròn ủn ỉn lúc này hóp lại, miệng chóp chép thèm ăn nhưng cũng chẳng muốn ăn gì.
Tần Quốc Trường hệt con thú lớn gục đầu bên cạnh Vỹ Chu Đào, bàn tay to lớn mân mê nắm tay nhỏ bé trắng trẻo của cô, chán nản nhìn thẩn thờ một góc.
Đoạn, Vỹ Chu Đào cầm tay anh lên ôm vào ngực, sờ mó đồng hồ đeo tay của anh, sờ soạng đến bắp tay săn chắc, "Đẹp trai quá."
"Ừm."
"Anh tháo cái này ra được chưa?"
"Chưa được." Tần Quốc Trường thu tay lại, cầm cổ tay cô nhóc đặt lên môi mình hôn hít, cọ qua cọ lại nâng niu hệt bảo bối, trầm trầm giọng nói: "Ngủ một giấc đi."
"..."
Trầm mặc một lúc.
Vỹ Chu Đào tiếp tục luyên thuyên nói chuyện: "Anh kết hôn đi."
"Từ từ đi." Coi như vấn đề lặp đi lặp lại nhiều lần, anh mảy may đáp hờ.
"Anh già rồi đó."
"..." Tần Quốc Trường ngốc đầu dậy lườm cô, nhưng cô vốn đang bận dán hạ nhiệt không nhìn thấy, thu lại tầm mắt, anh nói: "Trong mắt ba mẹ anh vẫn còn nhỏ, không cần lo."
"Nhưng mà trong mắt em thì anh già rồi."
"Mặc kệ em! Cứ chê đi, anh không lấy em luôn đấy!" Tần Quốc Trường hâm doạ.
"Mặc kệ anh! Anh không lấy em thì em cũng đâu có chết! Anh mới chết ấy."
"Cứng mồm!" Tần Quốc Trường gõ đầu cô, "Lúc đó dám không năn nỉ xem?"
"Anh không muốn chính là anh không muốn rồi, tại sao em phải đi năn nỉ?" Vỹ Chu Đào nhất mực chẳng chịu nhường nhịn bản tính háo thắng của anh.
"Có muốn có em bé trước khi kết hôn không?" Tần Quốc Trường vỗ bụng cô, hùng hồn nói: "Cho em ở nhà chăm trẻ, trở thành người phụ nữ xấu xí luôn đấy!"
Vỹ Chu Đào không chịu thua: "Anh dám đe dọa em hả? Có tin anh ngủ sofa không?"
"..."
Tạm thời hoà hoãn.
Xong, Vỹ Chu Đào lại làm ác bá kiếm chuyện trước: "Anh không kết hôn đến lúc 35 tuổi, lúc đó thấy vẫn chưa được chờ đến 38 tuổi, lại thấy chưa được đến 40 tuổi. Khi đó em trẻ, em giàu, em nuôi bồ nhí, không chọn lấy anh nữa."
"Không lâu đến mức 40 tuổi." Tần Quốc Trường ngắn gọn súc tích đáp.
"Năm ngoái đã thấy anh già rồi, em cũng không có định kết hôn với ông chú hơn 30 tuổi."
"Đừng có suốt ngày công kích anh." Tần Quốc Trường nghe lãi nhãi nhiều đến mức chỉ cần nghe thêm một từ "già" nào nữa cũng có thể nổi trận lôi đình, giọng anh đè nặng: "Ban đầu nếu thấy không được thì đừng có hưởng thụ, bây giờ hối hận cũng muộn rồi."
"Ai mà biết được, nhìn phong độ vậy đâu có nghĩ là 32 tuổi." Vỹ Chu Đào nói móc: "Lúc nhắc đến chuyện kết hôn thấy không được thì đừng có ham nhỏ, bây giờ chờ đến giống chết hết mới tính."
"Đủ rồi."
"Em có nói sai đâu!"
"Còn cãi? Có tin anh bỏ em ở đây một mình không?"
Vỹ Chu Đào mím mím môi, nếu cô không dán miếng hạ nhiệt ngay mắt thì lúc này sẽ trừng mắt nhìn anh: "Em cần chắc?"
Nhưng bây giờ cô không thấy gì, chút nữa cũng không biết làm gì, càng không thể về nhà cho nên im lặng.
Thấy Vỹ Chu Đào cuối cùng cũng chịu thua, Tần Quốc Trường trở lại vuốt ve mái tóc của cô, hạ giọng làm hoà: "Ngủ đi, chút nữa khám xong đưa Đào nhỏ đi ăn lẩu."
"Lẩu hải sản!"
"Đương nhiên rồi." Tần Quốc Trường cười trầm: "Đào nhỏ thích lẩu hải sản chẳng lẽ chọn vị bò, đúng không?"
Gật gật.
"Vậy thì được, không cãi nhau với anh nữa!"
Tần Quốc Trường vô số lần chịu thiệt, thêm lần nữa cũng chẳng sao.
Sau khi rời khỏi viện, Vỹ Chu Đào bị bắt đeo cặp mắt kính râm to che đi phân nửa gương mặt, nhìn như đang trộm kính của ông chú bên cạnh để đeo.
Nhưng thay vì hào hứng đi ăn lẩu, Vỹ Chu Đào túm áo anh vừa đi vừa thút thít, "Anh bế em, hức hức, bế em, bế em, um.."
"Tập đi một mình đi." Tần Quốc Trường phũ phàng buông một câu.
"Bế em ô ô, bế..."
"Tự mà đi!"
"Bế đi mà, hức, anh bế em.."
"Không bế gì cả! Có chân thì tự đi!"
"Hức hức, anh bế em, hức..." Vỹ Chu Đào giọng đã nhão đến mức dẻo thơm nhưng ai đó không lay động một chút, mặt mày còn có chút khó coi.
Chẳng qua vừa rồi, lúc đang ngủ Vỹ Chu Đào thấy ai đó nhỏ thuốc vào mắt mình, thấy lờ mờ ống tay áo trắng và gương mặt đàn ông.
Cảm giác vừa lim dim mắt bỗng bị đánh thức là cảm giác vừa trôi qua một giấc ngủ rất ngắn, lại còn được che chắn mùi cồn bệnh viện bằng ống tay áo dịu dàng.
Vỹ Chu Đào chỉ vô tình nắm tay người ta, còn chưa kịp cắn một cái để đòi ăn thì Tần Quốc Trường đánh vào tay người bác sĩ, ít nhiều lúc này người ta cũng rất sốc.