Đào Mềm

Chương 37



Trong sổ tay của Nguyễn Đào đề mục càng ngày càng nhiều, tài sản tích lũy cũng càng ngày càng lớn, tự do gần ngay trước mắt.

Nguyễn Đào bắt đầu trịnh trọng tự hỏi, ngày chuộc thân phải mở lời như thế nào để ngài ấy chấp nhận cho mình lấy thân báo đáp nhỉ?

"Chuẩn bị một cái bánh kem đi, bánh kem mật đào? Nhưng mà có phải là chưa đủ rõ ràng hay không, lỡ như tiên sinh cho rằng tôi đang chúc mừng ngày được tự do thì sao, ăn xong cũng không nghĩ ra là tôi đang hiến thân làm sao bây giờ?"

Tự Nhiên nghe cậu nói, vùi đầu ăn bún.

"Vậy ngoài bánh kem thì có nên làm một mâm đào hay không?"

"Nước ép trái cây hiệu đào tiên?"

"Đào giòn, đào mềm, anh đào, đào tiên?"

"Bữa tiệc đào sao?"

Nguyễn Đào liên tục hỏi, cuối cùng chốt một câu: "Đến ngày đó tôi sẽ tự mình tắm rửa sạch sẽ, nói rằng "tiên sinh, quả đào mềm này cũng là của ngài"."3

Ngón tay Nguyễn Đào cuộn tròn, trời ạ, quá buồn nôn!

Tự Nhiên bị cậu chua đến mức không ăn nổi bún chua cay nữa, uống một ngụm sữa đậu nành, hỏi: "Anh ta đâu?"

"Ở nhà, 3 giờ chiều sẽ tập thể hình, chờ đến tối tôi làm xong việc bên này sẽ hẹn gặp ngài ấy, cùng nhau về nhà."

Nguyễn Đào cũng lấy một đôi đũa, cậu sốt ruột, ăn đến khuôn mặt phồng lên còn thời gian để hỏi: "Lạc, cậu cảm thấy khả năng này có thành công không?"

Tự Nhiên chê cười cậu: " 50 50, nếu thất bại thì chuyển đến ở với tôi, từ từ nghĩ cách."

Nguyễn Đào đồng ý, trong đầu mặc sức tưởng tượng, thậm chí quyết định sẽ mua một bộ ga giường màu hồng phấn, chờ tới ngày đó sẽ nằm lên đó chịu thao - - muốn để cho kim chủ nhớ kĩ ngày này, cái ngày bị quả đào mềm này vây lấy toàn bộ!

"Tiệm của cậu có bánh kem mật đào không?"

"Có, còn có trà mật đào, sẵn sàng đóng gói cho cậu."

Nguyễn Đào cảm thấy thỏa mãn, cậu vừa mới tới "16 nét", quả thật xinh đẹp giống như lâu đài vậy, không chỉ có trang hoàng kĩ lưỡng, tạo hình và mùi vị của mấy món đồ ngọt cũng không thể bắt bẻ cậu mua một cái bánh khoai bùn ngàn tầng, ngồi bên cửa sổ vừa ăn vừa chờ Tự Nhiên thay ca ăn cơm trưa, trong lúc đó thì chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè: "Thật đúng lúc [nở hoa]."

Nhận được bình luận của Hàn Mạc: Thật sự rất đúng lúc, lần sau cùng đi đi.

Đàm Hiểu Ứng cũng kinh ngạc: Cậu ra ngoài rồi sao?!

Nguyễn Đào rep cậu ta: Tiện đường ăn cơm trưa với bạn, cậu không cần sốt ruột.

Tối hôm qua Đàm Hiểu Ứng đăng lên vòng bạn bè tố khổ bị leo cây, chụp hai tấm vé xem phim, mời mọi người cùng đi, Nguyễn Đào nhìn thấy, chợt nghĩ lại, hình như lúc trước đã đồng ý sẽ tụ họp cùng vị bạn cùng lớp này rồi? Dây dưa đã lâu, mỗi cuối tuần đều dính bên người kim chủ đại nhân, cái hẹn này không biết đến bao giờ.

Nguyễn Đào trưng cầu ý kiến của Hàn Mạc, Hàn Mạc hôn mặt cậu, sáng nay lúc chở cậu đi ra ngoài còn cố ý buộc ngực cho cậu thêm một vòng, dặn dò: "Tự mình mua bắp rang ăn, không được ăn chung với cậu ta."

Nguyễn Đào tuân lệnh.

"Ăn ít thôi, 7 giờ tôi sẽ xong việc, cùng đi ăn đồ nướng."

Nguyễn Đào bảo đảm, xách theo cái túi hôn môi với Hàn Mạc.

Thời gian ăn cơm trưa một tiếng, hai người ăn xong thì ngồi trên ghế nghỉ chân ở đường Tiên Nữ hóng gió, trong miệng nhai kẹo cao su hương bạc hà, Tự Nhiên nói: "Đào Đào, tôi có một ý kiến, tuy tục khí nhưng chắc chắn rất có tác dụng, ít nhất sẽ không khiến cho tiên sinh của cậu ăn xong một bữa tiệc đào còn nghĩ là cậu đang chúc mừng tự do."

"Là ý gì?"

"Kia kìa."

Nguyễn Đào theo hướng Tự Nhiên chỉ mà nhìn lại, thấy một cửa hàng bán trang sức bạc, cậu thông suốt: "Cậu nói là giấu nhẫn trong bánh kem sao?"

Tự Nhiên "ừ" một tiếng nói: "Có phải có hơi thực dụng hay không? Hơn nữa, lỡ như nuốt vào trong bụng sẽ rất phiền phức."

Nguyễn Đào không quan tâm được nhiều như vậy, cậu kéo Tự Nhiên đi vào trong đó, trong quầy có rất nhiều sản phẩm, Nguyễn Đào cúi đầu nhìn, cảm thấy kiểu dáng không hợp với tiên sinh của cậu, phẩm vị cũng không xứng với hắn.

Tự Nhiên thấp giọng hỏi: "Sao?"

Nguyễn Đào nhỏ giọng đáp: "Không được."

Hai người lại lần nữa quay lại ghế nghỉ chân, Tự Nhiên nắm chặt tay Nguyễn Đào cổ vũ cậu: "Đừng nản lòng, tích nhiều tiền mua cái tốt hơn. Thẻ cậu cho tôi tôi còn chưa dùng, trả lại cho cậu, cậu đừng thở dài mà."

Nguyễn Đào giơ tay ngăn ánh mặt trời, lập chí nói: "Tay của tôi có thể trụi lủi, nhưng tiên sinh của tôi nhất định phải bị tôi nắm chặt trong tay!"

Buổi chiều cậu hẹn gặp Đàm Hiểu Ứng ở trước cửa rạp chiếu phim.

Nguyễn Đào bưng hai ly trà sữa tới một bước, Đàm Hiểu Ứng lập tức chạy lại ôm, nói liền một mạch: "Đào Đào, tôi rất nhớ cậu, giờ cậu nhìn còn đẹp hơn cả lúc trước, sắc mặt hồng hào có ánh sáng, mập lên không ít, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên tôi mất rồi chứ."

Đàm Hiểu Ứng nói một hơi không nghỉ, Nguyễn Đào nghe cũng mệt.

Bọn họ xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, xem phim không cần nói chuyện khiến cho Nguyễn Đào bớt đi cảm giác xấu hổ và lúng túng, không trách Đàm Hiểu Ứng, cậu ấy đã đủ khoan dung, hơn nữa là cậu chủ động muốn tới, Nguyễn Đào cảm thấy so với lần đầu gặp mặt thì cậu đã tự tin hơn không ít.

Lúc hết phim thì hai người cũng đã uống hết trà sữa, cùng nhau đi WC, âm thanh đi tiểu làm cho Nguyễn Đào nhớ đến một màn tối qua, cậu bị kim chủ bức ép đến mức mất khống chế, tiên sinh dường như thao không biết mệt, mỗi một tuần đều chuẩn bị một tiết mục.

Sáu tiếng đồng hồ, bây giờ trên sàn nhà phòng tập thể hình chắc đã lan tràn mồ hôi nhỏ giọt của kim chủ đại nhân.

Nguyễn Đào đi theo hắn tới vài lần, thân thể cậu vô cùng mềm mại, làm cho huấn luyện viên thể hình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hưng phấn xúi giục: "Tới tập đi, đến lúc đó đại diện cho phòng chúng ta đi PK."

Nguyễn Đào lập tức từ chối, chỉ chạy trên máy chạy bộ với tốc độ chậm, chạy đủ rồi, còn chưa nghỉ ngơi được mười phút đã bị Hàn Mạc xách đi đánh bóng bàn, đánh xong về nhà còn bị hắn chà đạp một trận, thể lực của cậu cứ như vậy mà được luyện ra.

Cậu rất nhớ tiên sinh.

"Cùng nhau ăn cơm tối đi, tôi mời." Đàm Hiểu Ứng mời cậu: "Cậu muốn ăn gì?"

"Lần sau tôi mời, bây giờ tôi phải về nhà, tiên sinh đang đợi tôi." Nguyễn Đào rất xấu hổ, dường như hôm nay mình chỉ lợi dụng một vé xem phim của đối phương.

"Tiên sinh chính là người lần trước ăn chung BBQ à?"

"Ừm."

Hai người dựa vào hành lang, Đàm Hiểu Ứng chưa quên Dương Tư đã từng giải thích với cậu món đồ chơi là gì, cậu tận lực giấu kín cảm thán: "Về sau ra ngoài đi chơi nhiều một chút nhé, cậu gọi tôi sẽ đến. Đào Đào, tuy rằng tôi không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng tôi cảm thấy bây giờ cậu đã sống lại rồi, hiện tại cậu thoạt nhìn rất vui vẻ. Cậu có thật sự vui vẻ không?"

Nguyễn Đào cười rộ lên, lại thử thăm dò hỏi ngược lại: "Dương... Lần trước nghe cậu gọi Dương Tư là anh, hai người là...?"

Đàm Hiểu Ứng thẳng thắn nói: "Bạn giường."

Nguyễn Đào thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, tôi sợ cậu sẽ thích anh ta, hình như anh ta có rất nhiều tình nhân."

"Tôi? Dương Tư?" Đàm Hiểu Ứng cười lên: "Anh ta vốn chính là tên cầm thú, tay già đời chơi đùa khắp nơi. Không phải hình như anh ta có rất nhiều tình nhân, mà thật sự là có vô cùng nhiều, rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà anh ta đối xử với tôi rất tốt, không uổng công tôi gọi là anh. Tôi không thích anh ta, cậu yên tâm đi."

Nguyễn Đào "ừm" một tiếng, trong mắt sáng lấp lánh, lúc này mới trả lời câu hỏi lúc nãy, cậu nói: "Cậu cũng yên tâm, bây giờ mỗi ngày tôi đều rất vui vẻ."

Cậu ngồi giao thông công cộng về nhà.

Đang giờ tan tầm, xe bus kín người, xe chạy chậm rãi, hương vị trong xe cũng rất "say lòng người", thế là Nguyễn Đào xuống xe trước, chậm rãi đi đến chỗ hẹn.

Cậu nhỏ giọng hát một bài hát, thảnh thơi bước đi, lại cúi đầu kéo khóa kéo của cái bọc nhỏ ra, lấy ra cái cục tẩy Đàm Hiểu Ứng cho cậu.

Trên cục tẩy có khắc một quả đào tình yêu xiêu vẹo, Đàm Hiểu Ứng nói: "Sau khi cậu nghỉ học, tôi không còn cơ hội đưa cho cậu. Bây giờ cho cậu này."

Kí ức tốt đẹp thời học sinh thật sự là không thể thay thế.

Nguyễn Đào rất cảm động, lòng bàn tay sờ lên vết khắc lồi lõm, quyết định lúc về sẽ cất nó vào trong túi tiền.

Cất xong, cậu lấy điện thoại ra, đúng lúc có tin nhắn tới.

Tiên sinh: Bé cưng, tôi đói bụng.

Tiên sinh: Em đang ở đâu?

Lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện lên, Nguyễn Đào gõ chữ: Em sắp tới rồi, chỗ cửa phòng tập thể hình.

Không nghĩ tới Hàn Mạc đã lái xe từ tầng hầm, chạy đến ven đường dừng xe lại, ánh mắt cách một tấm cửa sổ xe đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh kia.

Trời đang chiều tối, người không nhiều lắm, Hàn Mạc cảm thấy toàn bộ người trên đường không có ai là đẹp như bảo bối của hắn.

Hắn nhắn tin: Xem phim vui không?

Đào Đào: Vui ạ! Ngài có rảnh thì em sẽ đi xem với ngài.

Hàn Mạc thư thái: Đêm nay tôi rảnh.

Đào Đào: Vậy ăn no rồi em sẽ đi xem cùng ngài [hôn hôn].

Hàn Mạc mỉm cười: Có nhớ tôi không?

Đào Đào: Vẫn luôn nhớ đến ngài [nhớ ngài đến nỗi muốn đại náo thiên cung.jpg]. 

Hàn Mạc cười khẽ ra tiếng, sau khi tập thể hình thoải mái xong lại càng thêm sung sướng, khiến cho bây giờ hắn chỉ muốn túm người vào trong ngực hôn một cái.

Sắc trời càng thêm đen kịt, Hàn Mạc hoàn toàn không biết, ngoài hắn còn có một ánh mắt giống như bùn lầy dán chặt lên người Nguyễn Đào, đang tham lam nhe răng nanh giống như tùy thời có thể cắn xé.