Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 33: Trương Gia Cổ Lâu 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+ Beta: Cam Thíu (????)
__________________________
Trước nay lúc Muộn Du Bình đến Ba Nãi, luôn cảm thấy có một thứ sức mạnh đang triệu hồi hắn, muốn hắn đi về bên trong.

Lúc hắn bước tới chỗ cầu thang trên tầng lầu cao nhất, loại tác động ấy lại càng mạnh mẽ.

Hắn cứ cảm thấy có gì đó đang chờ hắn.

Không một chút do dự, hắn tiến nhanh về phía trước.

Thật nhanh đã tới tần cao nhất, trước mặt là một cửa Thanh đồng được niêm phong, bên trong có vẻ là một không gian phong bế.

Chỉ là lý do gì lại bị phong bế như thế?
Muộn Du Bình có chút nghi hoặc, nhưng cái gì cũng không nhớ được, dù sao mặc kệ thế nào cũng phải đi vào, chỉ có thể tận lực cẩn trọng một chút.
Cánh cửa này không có bất luận cơ quan gì, hẳn không phải là dùng để ngăn cản người ta đi vào.

Chỗ kẹt cửa được sáp phong kín, xem ra là để ngăn không khí lọt vào trong.

Đương nhiên cũng có thể là để ngăn chặn khí đọc bên trong khuếch tán ra.

Muộn Du Bình từ trong ba lô lấy ra một cái mặt nạ phòng độc đeo lên mặt, trong tay cầm mồi lửa đi hơ mặt sáp, chỉ cần hơ cho đến khi sáp mềm hóa là được.

Sau khi dập lửa, Muộn Du Bình dùng sức đẩy mạnh, cánh cửa mở ra liền đi vào một cách dứt khoát.
Đây là một cái đại điện rất lớn, tương tự như đại điện của cung điện xưa, phi thường tráng lệ huy hoàng.

Phía trước đại điện có tôn thờ một tượng kỳ lân rất lớn.

Đó là một con kỳ lân được tạc từ ngọc.

Toàn thân huyết hồng, như dấm mình trong lửa đỏ.

Nó ngẩn đầu nhìn về phía trước điện, làm cho con người nháy mắt trở nên vô cùng nhỏ bé, cam nguyện cuối đầu xưng thần.
Hai mắt Muộn Du Bình nhìn chằm chằm về phía kỳ lân, chậm rãi đi về hướng chính điện, cởi bỏ mặt nạ phòng độc, phi thường quả quyết quỳ xuống, khấu đầu ba cái thật vang sau đó đứng dậy, mắt vẫn không rời khỏi bức tượng khắc kỳ lân đó, phảng phất như thứ hắn nhìn thấy không phải là một bức tượng.

Muộn Du Bình xoay người đi về phía sảnh phụ, như cũ đi đi dừng dừng, như là đang tìm kiếm thứ gì.

Nơi này tràn ngập một loại hương vị kỳ quái, loại hương vị này hắn thấy rất quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra, bất quá rất rõ ràng loại hương vị này có thể làm cơ thể con người suy yếu mạnh mẽ.

Bởi vì hắn mang kỳ lân huyết trên người nên thể lực hao mòn rất chậm, nếu là người thường, nói không chừng đến đi đường con không nổi.
Muộn Du Bình vòng quanh sảnh phụ theo hành lang đi thẳng, đi tới "Tàng Kinh Các", đây là tòa lâu nằm chính giữa ba tầng lầu, tuy ràng là lâu trung lâu, nhưng vẫn rất là lớn, thoạt nhìn rất có khí thế.

Muộn Du Bình dừng chân lại nhìn các phiến đá được sắp xếp bên dưới, đây hẳn là Bát môn thiên huyền trận.

Phong Cách Lôi* là đại sư kiến trúc thời Thanh, mà xem tình hình này cũng rất tinh thông kỳ ngũ hành bát quái.
*Phong Cách Lôi (样式雷) không chỉ là danh hiệu của một người mà là danh tiếng của cả một gia tộc Lôi - những người chủ trì trong việc thiết kế kiến trúc hoàng gia.

Trong đó phong cách này đi đầu bởi đại sư nổi tiếng như Lô
Bát môn kỳ cơ trận này là biến đổi từ kỳ môn độn giáp mà ra.

Sở dĩ gọi là thiên huyền trận, vì sau khi vào sẽ tiến vào một thế giới huyền huyễn, phải phá trận từ bên trong.

Bát môn giả: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai.

Như nhập Sinh môn, Cảnh môn và Khai môn, nhập ắt gặp cát.

Từ Thương môn, Kinh môn và Hưu môn ắt gặp tai.

Bát môn này tuy bày bố chỉnh tề, nhưng trung gian lại thiếu vật chủ trì, nếu từ hướng đông nam Sinh môn tiến vào đánh vào, lại ra từ phía chính tây Cảnh môn, trận này tất loạn.

Trận này đối với Trương gia chỉ như bữa ăn sáng.

Tuy là Muộn Du Bình mất trí nhớ, nhưng kỹ năng trộm mộ học từ nhỏ, đứng nhất chính là phá trận, điều này tự nhiên không phải nói chơi.

Hắn cảm thấy trận này không dơn giản như bề ngoài.

Nhưng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, hắn trực tiếp từ hướng đông nam Sinh môn tiến vào.
Trong nháy mắt hắn bước vào Sinh môn, tất thảy xung quanh đều thay đổi.

Sương mù lượn lờ, như đã bước vào một không gian không biên giới.

Trước mắt lại như có thiên quân vạn mã đang lao tới.

Hóa ra là trận trong trận.

Chỉ thấy quân lính như ẩn như hiện phía trước bắt đầu triển khai thành hình vòng cung, di chuyển vô cùng nhanh chóng.

Thì ra là đang xếp thành một hàng dài.

Như một trận hình mãng xà chuẩn bị xuất kích, công kích sắc bén vô cùng! Khả năng cơ động của hai cánh là quan trọng nhất, cho nên muốn loại bỏ Trường xà trận, cách tốt nhất chính là hạ hai cánh quân, khiến cho đầu đuôi không thể thành hình.

Cho nên, phương pháp tốt nhất chính là: Nắm đầu, kẹp đuôi, đoạn eo.

Nhưng hiện tại Muộn Du Bình chỉ có một thân một người, hắn biết rõ đánh rắn đánh giập đầu, muốn một kích tất phá.
Muộn Du Bình đối diện mắt trận tiến hành phân tích cẩn thận.

Trường xà trận công kích không quá dũng mãnh, nhưng mười phần linh hoạt.

Muốn một người phá trận, nhất thiết phải tìm ra nhược điểm và nơi chủ lực của trận.
Muộn Du Bình chạy lấy đà một đoạn, nhảy dựng lên, đánh thẳng vào đầu rắn.

Như vậy kỳ thật rất nguy hiểm, đầu rắn thường là nơi tinh anh nhất của nó, nếu công kích không đủ nhanh sẽ tạo thành sơ hở cho đầu đuôi giáp công.

Nhưng này không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất hiện giờ.

Trong tòa lâu cổ kính này, việc duy trì thể lực và bảo toàn mạng sống mới là vốn liếng lớn nhất.

Một khi bên ngoài Mật Lạc Đà hội tụ đủ nhiều, chất kiềm cơ quan sẽ bị khởi động.

Hậu quả tuyệt không tưởng tượng nổi.

Một tầng lầu này sẽ làm khí lực con người dần dần xói mòn, nghĩa là lãng phí thời gian đồng với việc lãng phí sức lực, một khi thể lực tiêu hao không còn gì, vấn đề trở về cũng trở thành nan đề.
Muộn Du Bình đạp lên đầu binh lính, đi thẳng đến chỗ chủ tướng.


Chỉ thấy Muộn Du Bình hai chân dạng thẳng đè lên đầu vai hai tên lính, thân một bên, đao chém thẳng về phía hai chân ngựa của chủ tướng, rút ra một đường đao ngang dọc.

Chiến mã đang chạy vội lập tức ngã quỵ xuống mặt đất, thân thể phía trước còn cách ra một khoảng cách dài.

Chủ tướng cũng không phải đồ vô dụng, ở trên lưng ngựa làm một cái chuồn chuồn lướt nước phóng đi.

Muộn Du Bình áp chân xuống phía dưới, bật thẳng về phía trước, ở không trong xoay vài vòng, đao hướng về phía chủ tướng đam thẳng tới.

Chủ tướng cảm thấy không ổn, chuyển đại đao về phía đầu Muộn Du Bình.

Đao của Muộn Du Bình là do huynh đệ ở Trường Sa mang tới, không thể so với thanh hắc kim cổ đao.

Muộn Du Bình vung ngang thanh đao chắn đại đao của chủ tướng, hắn thuận thế hướng hai chân tới chủ tướng nhảy qua, lần này chủ tướng bị Muộn Du Bình đạp đến bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống mặt đất.

Chủ tướng này lại như không có dây thần kinh đau, ngay lặp tức bò dậy.

Đao của Muộn Du Bình nhanh chóng quơ đến chỗ chủ tướng, một cái bước nhanh qua, trở tay đem đao kéo về phía trước, chủ tướng lập tức đình chỉ động tác đứng dậy, tiếp tục ngã quỵ ra đất.

Bọn binh lính còn lại lặp tức hóa thành hư ảo, toàn bộ quá trình không dài đến 10 giây.

Trước mắt xuất hiện tám cánh cửa như có như không, Muộn Du Bình nhìn một chút liền chọn cửa phía chính tây Cảnh môn mà đi.

Bước ra khỏi Cảnh môn, toàn bộ biến trở lại nguyên dạng.

Mấy chữ "Tàng Kinh Các" to đùng ở ngay cửa lớn của lâu trung lâu.

Muộn Du Bình đi tới trước cửa, hắn do dự một chút, nhưng vẫn đẩy cửa lớn ra.

Nơi này hoàn toàn không giống với bất luận cái thư các nào, thành hình tròn và trống rỗng.

Tất cả sách đều được đặt trong ngăn cách xa hơn 3m.

Cách không một tầng sẽ rúc vào bên trong một khoảng bằng gan tay, tạo thành một hình nón.

Trong Tàng Kinh Các này còn treo vô vàn sợi kim tuyến mảnh ngang dọc khắp nơi, mặt trên còn có nhốn nha những chiếc chuông đồng.

Bên dưới thư các là mặt tường đúc từ đồng thau sáng nhoáng, muốn leo lên cơ hồ không có khả năng.
Muộn Du Bình nhận ra lời cảnh báo phía trước cửa lên cầu thang không phải chỉ để dọa người.

Kỳ thật từ khi đẩy ra cửa đồng, liền đã tiến vào một chế độ lựa chọn Phong Cách Lôi.

Đầu tiên là khí độc làm suy yếu thể lực, nếu trong cơ thể không có kỳ lân huyết, dù thân thể có cường thế nào cũng không thể tiến vào Tàng Kinh Các.

Cho dù người vào thân mang kỳ lân huyết, nhưng huyết dịch không đủ cường đại, hoặc là thân thủ không phải nhất lưu đều sẽ chết ở Bát môn thiên huyền trận.

Nếu không phải Muộn Du Bình phán đoán chính xác, nhanh chống hành động tóm lấy chủ tướng trước, chỉ sợ chuyện phát sinh tiếp sau sẽ khó lòng khống chế, Trường xà trận chỉ là trận hình cơ bản.

Có thể nó sẽ trong nháy mắt biến thành một trận khác, hơn nữa khí độc ở đây, cho nên có thể chết dễ như trở bàn tay.

Cho dù có thể chạy ra ngoài, lại chạy được đến trong Tàng Kinh Các, cũng là như nhau, cái gì cũng không lấy được.

Muộn Du Bình lùi về phía sau hai bước, bắt đầu chạy lấy đà, trực tiếp nhảy qua kim tuyến, đôi tay bắt lấy ngăn gỗ.

Hắn nhìn xuống, thấy bên trong sách được chia làm tám mục lớn.

Ở mỗi mục lớn hai bên đều có ngăn cách, như vậy vừa nhìn liền như thấy được một bảo hộp tám ngăn.

Mà ở mỗi mục lớn lại phân ra mấy cái mục con.

Ngay trước mặt Muộn Du Bình là mục y học.

Có các loại thảo dược y học cổ đại, cổ trùng xà độc, y học Tây Tạng, độc dược Đường Môn, cổ thuật Nam Cương,...
Muộn Du Bình tuy rằng mất trí nhớ, nhưng xem là người có bản lĩnh rất mạnh.

Nếu hắn nhìn không lầm, Hắc Nhãn Kính chính là trúng cổ thuật Nam Cương, hơn nữa người nọ nhiều nhất là sống thêm được hai năm, nếu là bạn của Ngô Tà, hắn muốn giúp một tay.

Chỉ là bây giờ thời gian cấp bách, hắn muốn tìm vật mình muốn tìm trước.

Hắn có một cảm giác quen thuộc, nếu loại cảm giác này không sai, hắn còn phải hướng bò lên trên, nhưng mà loại địa điểm như phía trước, bò lên sẽ tiêu hao sức lực rất lớn.


Muộn Du Bình thầm nghĩ, như vậy lúc trước đi lên như thế nào? Nếu trước kia có thể đi lên, vậy hôm nay cũng như thế, hắn cắn chặc răng tiếp tục bò lên trên.
Tới nơi cao nhất rồi vẫn không tìm thấy vật hắn muốn, nhưng lấy kinh nghiệm của bản thân, rất nhanh hắn nhìn ra được nơi này có ngăn ẩn.

Vì thế hắn dùng hai ngón tay lớn lên đặc biệt của mình dò về phía hắn cảm thấy khả năng lớn nhất có ngăn ẩn nhẹ nhàng sờ soạng.

Rất nhanh hắn sờ thấy có một cái khóa, nhẹ dùng tay kéo nó xuống, ngăn ẩn liền mở ra.

Thì ra là một phòng tối không mấy lớn.

Trên thượng đài phía trước phòng tối có 9 chiếc đồng linh* vòng tròn đang kêu vang.

Muộn Du Bình lấy xuống chiếc đồng linh cẩn thận xem.

Trên vòng tròn có rất nhiều cổ văn xa xưa, vừa vặn cổ văn này lại có chút cùng loại với văn tự Trương gia, nếu không nhầm lẫn, linh này gọi là "Huyễn âm linh".
*Đồng linh (lục lạc)

________________
Hắn thu vào Huyễn âm linh, sau đó tìm tục tìm kiếm những vật khác.

Đột nhiên hắn nhìn thấy một chiếc hộp đá, cái hộp này làm hắn cảm thấy cực kỳ không tốt, cảm thấy chua xót và thống khổ, thậm chí có loại đau khổ không thể nói rõ.

Lý trí độc hữu của Trương gia nói cho hắn biết, hắn không thể tiếp cận chiếc hộp này.

Nhưng nghĩ đến trong chiếc hộp này có thể mang trên mình bí mật gì đó, chỉ là hiện tại không phải thời điểm thích hợp để thâm dò, vì thế hắn cũng đem thứ này bỏ vào ba lô, vật này khá lớn, hắn phải bỏ rất nhiều đồ mới có thể nhét vừa vật này.

Sau đó hắn nhảy xuống khỏi phòng tối, đi lục một vài y thư giải độc.

Mấy ngày trước lúc thảo luận về Uông gia, Muộn Du Bình có nghe nói Ngô Tà phải chịu pheromone* của rắn, hơn nữa tay Ngô Tà có điểm biến đen, hẳn là do trúng độc.

Vì thế Muộn Du Bình hỏi rất nhiều về việc Ngô Tà chịu pheromone rắn.

Kỳ thật có đôi khi hắn không biết mình vì cái gì để ý Ngô Tà nhiều như vậy, hắn có cảm giác Ngô Tà đối với hắn giống như ánh mặt trời ngày đông, làm người lưu luyến.

Hắn cũng không rõ mình đối với Ngô Tà là dạng tình cảm gì, chỉ là rất muốn đối xử tốt với cậu, quan tâm cậu, bảo vệ cậu.

*Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài.

Đôi khi chất nầy còn được gọi là hormone xã hội hay được xem như một hệ thống thông tin hóa học.

Theo Wikipedia
Muộn Du Bình cẩn thận tìm kiếm ngăn liên quan đến độc rắn, tìm kiếm suốt hai giờ rốt cuộc cũng kiếm được cuốn sách nói về rắn lông đen, hắn gom hết vào trong túi.

Lúc này hắn đã cảm thấy cơ thể mình vô cùng hư nhược, nhưng vẫn còn muốn đi tìm sách về Nam Cương cổ dược.

Muộn Du Bình kỳ thật là một người tâm tư tỉ mỉ lại vô cùng ấm áp, chỉ là trăm năm cô đơn đem góc cạnh của hắn tất cả mài mòn, chỉ còn sót lại thờ ơ và lạnh nhạt.

Hắn biết đối với Ngô Tà Hắc Nhãn Kính vừa là sư phó vừa là huynh đệ tốt, nếu Hắc Nhãn Kính xảy ra bất trắc, Ngô Tà chắc chắn sẽ vô cùng thống khổ.

Vì thế hắn lại bò lên ngăn cổ độc một lần, bắt đầu tìm kiếm sách có liên quan đến cổ độc Nam Cương.

Cuối cùng cũng tìm được hai cuốn, sau khi cất cẩn thận vào bao, nhìn thoáng qua vị trí kim tuyến và chuông đồng bên dưới, thoát lực rơi xuống.

Về được vị trí trước khi vào hắn cơ hồ đã không còn tí sức lực, chỉ hơi nghỉ ngơi, sau đó lập tức lấy ra mồi lửa, ở chỗ kẹt cửa bắt đầu hơ hơ, vừa đốt vừa đem sáp một lần nữa phong bế kín kẽ, sau khi làm xong, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã quỵ trên mặt đất.
____________
????: Thương anh tôi, sao mà liều mạng thế ????.