Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 78: Cộng Lại





Sau đó, cô ta tiếp tục đưa tôi đi thăm một vài phòng nghiên cứu khác, dù sao thì hầu hết chúng đều có thiên văn, địa lí, lịch sử, chính trị, huyền học và khoa học tự nhiên.

Những phạm vi người Trương gia được học quá rộng, nó đã vượt xa sự hiểu biết trước đó của tôi về bọn họ.

Chỉ là có một điểm tôi vẫn không hiểu, họ nghiên cứu nhiều thứ như vậy sao không có thứ gì liên quan đến súng ống đạn dược, hay là do bọn họ tự tin mù quáng về sức mạnh bản thân mà chả thèm đề nó vào mắt.

Bất quá ý tưởng người Trương gia hầu hết không giống với người thiên hạ, cũng rất có thể là do nguyên nhân này.

Nhưng mà bọn họ to gan dám ở nơi sa mạc này lập nên một quốc gia, không sợ bị quân đội phát hiện, rồi phóng cho một cái tên lửa nổ tan hay sao? Khụ, có vẻ đây không phải là chuyện tôi nên quan tâm lúc này, vẫn còn việc khác quan trọng hơn.

Trương Như Tuyết thông thả đi phía trước, không hề đề cập gì về Tứ linh.

Xem ra tôi phải chủ động ra tay xuất kích thôi.

Tôi vừa mở miệng tính nói, Trương Như Tuyết đã giành trước gọi, làm lời nói vừa đến bên miệng đã bị tôi cưỡng ép nuốt trở về.

Trương Như Tuyết đột nhiên cười hì hì gọi tôi: "Ngô Tà?" Giọng cô ta có chút mềm mại dịu dàng, làm tôi nhớ đến lần đầu chúng tôi gặp nhau, lần đó gương mặt dịu dàng của cô nàng quả thật làm người ta lưu luyến, nhưng tôi đã nhìn rõ lớp mặt nạ này, cô nàng chẳng hề dịu dàng như bề ngoài.

"Cậu thất thần cái gì? Hồn lại bay đi đâu rồi?" Trương Như Tuyết vẫn mang theo gương mặt dịu dàng thương hiệu của cô.


"Không, không gì."
"Ồ, vậy đi đã mệt chưa? Nếu không chúng ta qua bên kia uống chút cà phê, rồi nghỉ ngơi một lát?"
"Được." Quán cà phê cũng là tự phục vụ, thật không hiểu là cái quỷ gì.

.......!
Quán cà phê này đúng kiểu tự mình phục vụ, bởi vì không có lấy một nhân viên phục vụ nào.

Trương Như Tuyết tự mình đi tới quầy bar pha cà phê, còn tôi tiếp tục ngắm nghía xung quanh.

Quán không lớn, chỉ vọn vẹn trăm mét vuông, bất quá trang hoàng rất lịch sự tao nhã, trong ngoài không có mấy người, thoạt nhìn đều rất thân sĩ.

"Đây!" Âm thanh của Trương Như Tuyết đột nhiên vang lên ngay bên tai.

"Cảm ơn."
"Ha ha, vẫn còn khách khí như vậy." Trương Như Tuyết tươi cười nói.

"Ừm, chúng ta vẫn nên vào thẳng vấn đề thôi, con người tôi không thích tới lui vòng vo.

Trương đại tiểu thư, chúng ta vẫn là nói về cái giao dịch kia đi."
"Ồ, vậy cậu muốn bắt đầu nói từ điểm nào."
"Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là đem mọi chuyện mà cô biết nói cho tôi, tôi cũng đã thực hiện giao ước đem người cùng đao đến."
"Vấn đề hiện tại là người và đao cũng đi mất rồi."
"Chuyện đó nào liên quan đến tôi đâu, tôi chỉ phụ trách mang đến."
"Nhưng mà, thứ mà cậu muốn biết nằm ở thanh đao a."
"Có phải cô cảm thấy đùa giỡn tôi rất vui không?"
Trương Như Tuyết nhìn tôi cười không rõ ý, nửa ngày không nói lấy một lời làm tôi cảm thấy áp lục như núi đè a, muốn không thở nổi rồi.

Đang lúc tôi suy nghĩ miên man, Trương Như Tuyết cuối cùng lên tiếng.

"Cậu biết vì sao nhất định phải là cậu mang tộc trưởng trở về không?"
"Trương gia các người một cái so với một cái càng bụng dạ khó lường hơn, tôi làm sao mà biết được?"
"Cùng nghiên cứu của chúng tôi có quan hệ."
Mẹ nó, sẽ không phải là muốn bắt tôi đi làm cái gì mà thí nghiệm cơ thể sống chứ đấy chứ?
Xong rồi! Xong rồi!
Muộn Du Bình lúc này cũng rời khỏi rồi, hiện tại chỉ còn một tiểu bạch bạch (trắng trẻo mềm mại =))))) là tôi, không phải sẽ trở thành chuột bạch chứ?
Tuy trong lòng tôi đang dậy sóng mãnh liệt nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể bảo trì khuôn mặt ôn hòa đem vấn đề trả lại.

"Tôi đối với nghiên cứu của các người không có hứng thú, vẫn là trực tiếp nói cho tôi, tôn giới ở nơi nào."
Trương Như Tuyết cười lạnh một tiếng, xong lại có chút bất đắc dĩ hỏi: "Cậu vì sao nhất định phải tìm mấy thứ này?"

Tôi vì sao muốn tìm, tôi đương nhiên là vì Muộn Du Bình.

Chỉ là Trương gia các người có thể thoải mái để hắn một mình gánh chịu, còn vì cái gì nhất định phải tìm, tôi cũng chỉ có thể cười lạnh bọn họ vô tình.

"Giải quyết Chung Cực."
Trương Như Tuyết cười nhạt, tôi hoàn toàn xem không hiểu ý của nụ cười đó.

"Nếu cậu thật sự muốn biết, hỏi tôi là vô dụng."
"Vậy thì hỏi ai?"
"Trưởng lão của chúng tôi."
"Là ông lão kia?"
Trương Như Tuyết nhìn tôi suy tư như đánh giá hết một lượt rồi mới mở miệng nói: "Đúng vậy."
"Một khi đã như vậy, tôi đây đi trước." Nói xong tôi quay đầu muốn đi.

"Đợi đã."
Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
"Không có gì, cậu đi đi." Trong mắt Trương Như Tuyết lóe lên một chút thất vọng, điều này ngược lại làm tôi không thể đem nàng cùng người Trương gia khôn khéo gộp lại cùng nhau.

Tôi cũng không hơi đâu đi lo chuyện người ta, vì thế không để tâm tiếp tục đi trở về tìm ông lão.

Đi rồi tôi mới nhớ tới tôi hoàn toàn không biết ông ta ở đâu, nhưng lại không muốn tiếp tục trở lại giường nằm, vì thế liền ở Trương gia viên đi đi lại lại.

Trương gia viên này ngoại trừ các loại trung tâm nghiên cứu ở bên ngoài, còn có các nhà dân, công viên, phương tiện công cộng, điều làm tôi kinh ngạc nhất chính là có cả nông trang.

Nhưng nói đi phái nói lại, người nhà họ Trương cũng là người, cũng phải ăn cơm.

Tôi cứ như vậy xoay tới xoay lui hai giờ mới quyết định trở lại.

Mặc kệ thế nào tôi cũng không thể ngốc ở đây quá lâu, tôi còn có rất nhiều chuyện cần làm, chỉ là Muộn Du Bình đi Thiên Sơn, không biết Trương Hải Khách có đuổi kịp hay không.

Bất quá hắn đi rồi cũng tốt, như vậy tôi có thể không cần lo đến việc cần xử lý về sau.

Nhưng mặc kệ mọi việc thế nào, cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai lúc lão nhân thi châm cho tôi mới có thể bắt đầu.

Trở lại phòng, tôi cẩn thận sắp xếp những việc đã trải qua, tôi cần một kế hoạch mới, vì thế tôi suy nghĩ suốt đêm, kế hoạch cơ bản đã định hình.

Hôm sau ông lão tới tương đối sớm, tôi còn đang ở trong mộng thì người đã đẩy cửa bước vào.

"Tiểu huynh đệ còn chưa tỉnh sao?"
Tôi lười nhát ngồi đậy, đương mơ ngủ thì bị người quấy rầy tâm trạng tương đối buồn bực, vì thế tôi lấy hai tay ôm đầu, tiếp tục nằm xuống.


"Bắt đầu đi."
"Xem ra là lão phu tới sớm, ta nguyên còn tưởng rằng tiểu huynh đệ có việc tìm ta, không nghĩ tới, là lão phu lo lắng thừa."
"Trước thi châm, chúng ta vừa châm vừa nói."
"Ha ha!"
Lão nhân đến cũng thống khoái, công tác chuẩn bị đều đã làm tốt, vì thế trực tiếp cầm ngân châm lên trái phải châm vào người tôi.

"Lão bá?"
Lão nhân một bên thi châm một bên nhàn nhạt nói: "Ân, hỏi đi."
"Trương gia các người nhiều thực lực như vậy, vì cái gì muốn bắt một mình hắn gánh vác nhiều việc như vậy? Ông biết không, hắn từng nói qua, "cậu có thể tưởng tượng được có một người như vậy, hắn không biết mình đến từ đâu, vì cái gì ở chỗ này, tôi làm như thế tất thảy là muốn tìm cho hắn một mối liên hệ với thế giới này, nếu có một ngày tôi biến mất, cũng sẽ không có người phát hiện" các người rõ ràng đều là người nhà họ Trương, nhưng vì cái gì hắn lại bị các người bài trừ ra bên ngoài, bây giờ còn muốn tìm hắn trở về, các người không thấy như vậy rất quá mức hay sao?"
"Tôi còn cho rằng cậu sẽ hỏi chuyện của Tứ linh, không ngờ là vì chuyện này.

Bất quá, nếu cậu đã hỏi vậy tôi cũng đơn giản nói cho cậu biết đi, chúng ta vẫn luôn tìm cậu ấy, chỉ là cậu ấy mất trí nhớ, hơn nữa còn rất hay thoát tuyến (không rõ tung tích), cho nên chúng ta vẫn luôn không tìm được."
Lão nhân này, còn biết từ thoát tuyến gì đó nữa chứ.

Điều lão nói tuy rằng có lý, nhưng tôi không tin.

Đương nhiên không tin là có lý do, một người sống lắt lư bên ngoài lâu như thế, phát loa một cái liền có thể tìm được hắn, một đại gia tộc gốc rễ sâu xa như Trương gia nói tìm không thấy, thực sự cho rằng tôi dễ bị lừa vậy sao?
"Vậy lần này các người gọi chúng tôi về đây rốt cuộc có mục đích gì? Đừng nói với tôi nối dõi tông đường cái gì đó, tôi không phải không tin, mà là không đủ để tôi tin."
"Tiểu huynh đệ quả thực thông minh, ta đây người quang minh chính đại không nói lời mờ ám." Lão nhân dừng một chút tiếp tục nói: "Chuyện này nên nói từ 60 năm trước...." Điều lão nhân kể chính là hoạt động trộm mộ lớn nhất 60 năm trước.

Từ việc lão kể, tôi biết được mục đích việc bọn họ tung ra Trương Khởi Linh là để hấp dẫn các thế lực khắp nơi.

Cộng thêm việc Muộn Du Bình mất trí nhớ, thế nên tất cả mọi người đều cho rằng Trương gia đã xuống dốc, bọn họ nhiều năm như vậy vẫn luôn tìm kiếm tứ linh, còn có các đại gia tộc khác.

Thông qua nhiều năm nỗ lực, cuối cùng cũng nắm giữ không ít tư liệu.

Qua cuộc nói chuyện, tôi dám khẳng định lão kì thật đã biết thân phận của tôi, nếu lão đều đã biết, hơn nữa còn không có lộ ra mâu thuẫn, xem ra là lần giảng giải này có thu phí.

"Nếu ngài đã nói ra những lời này, chúng ta liền ngả bài hết đi...." Cuối cùng tôi đem kế hoạch của mình nói cho lão, chúng ta hai hai cùng tính toán, hợp tác xem như thành công một nửa.

Rốt cuộc thì mục đích cuối cùng của chúng tôi là giống nhau, lão không hy vọng tộc nhân của mình tiếp tục đi thủ vệ, còn tôi thì không muốn Muộn Du Bình đi..