Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 92: Quỷ Sát Liên Hoàn Đoạt Mệnh Quan





Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
_____________________
Bên trong này so với bên ngoài trang nhã hơn nhiều, xem ra cách mộ chủ đã không còn xa.

Mấy người chúng tôi lưng mang ba lô bắt đầu những bước uyển chuyển.
Theo lối đi, chúng tôi đến được một mộ thất to hơn, bên trong bày mười mấy cái quan tài, dường như được sắp theo quy luật nào đó.
"Quỷ sát liên hoàn đoạt mệnh quan!" Bàn Tử ở phía sau la lớn.
Tôi quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Anh biết nó?"
"Có nghe nói qua, rất ít người bày được trận này, hơn nữa đây là một sinh tử quan liên hoàn."
"Anh đừng làm tôi sợ chứ Bàn gia!" Đại Thành Tử nói.
"Khi không lão tử dọa cậu làm gì, chỉ cần chúng ta tìm được chủ quan.

Không động chạm đến những cái quan khác thì không có việc gì."
"Tôi có nghe qua cửu liên sinh tử quan, nhưng tại sao nó được gọi là quỷ sát liên hoàn đoạt mệnh quan?" Tôi hỏi.
"Không hiểu thì hỏi, thái độ học tập tốt lắm." Bàn Tử một tay vỗ vai tôi nói, tôi rất muốn lấy chân đạp chết hắn, một tay khác của Bàn Tử chỉ về phía quan tài: "Cậu nhìn xem, tất thảy có mười sáu quan tài, ở phía trước bày chính là thất sát trận, còn phía sau là cửu liên đoạt mệnh trận." Bàn Tử quay đầu lại nhìn tôi một chút, nói tiếp: "Lại nói Cẩu Ngũ gia năm đó cũng là một cao thủ trộm mộ, chẳng lẽ mấy cái này đều không nói cho cậu nghe à?"
Tôi lắc lắc đầu nói: "Không có, nhưng mà làm sao anh biết được?"
"Đọc sách đó!" Tôi không thể tin nhìn Bàn Tử, hắn mà đọc sách á? Bàn Tử thay đổi sắc mặt: "Cậu nhìn tôi vậy là ý gì? Bàn gia cũng là một người hiếu học có được không?"
"Quên đi, nói chuyện tìm cái này làm sao đi."
"Ài! Không phải tôi không nói, thật sự là xem được trên sách mà.

Năm đó sư phụ tôi xem như bảo bối mà kê dưới gối, tôi còn tưởng thứ gì, lúc lấy ra vừa nhìn tới, thế mà là sách.


Hơn nữa bên trên còn vẽ hai mỹ nữ ăn mặc ít ỏi, cho nên mới nhìn nhìn một chút."
"Thế bên trong có nói gì đến cách tìm ra chủ quan không?"
"Quên mất rồi, hình như dựa theo cái gì mà chòm sao rồi sắp ấy, vị trí lại còn bị thay đổi, bất quá với loại quan này, nói không chừng trên thế giới cũng chưa có đến mấy cái bị phá đâu."
Tôi đem ánh mắt hướng qua Hắc Nhãn Kính hỏi: "Anh có kiến nghị gì không?"
Hắc Nhãn Kính quay đầu lại nhìn, khóe miệng mang theo ý cười: "Cái này cần phải tính toán phức tạp, ước chừng chỉ có "hùng ưng" bên trong tứ đại gia tộc cổ xưa kia mới có thể phá giải."
"Cũng có thể chỗ này không phải mộ chính, chúng ta cứ trực tiếp lướt qua, đi phía trước xem cũng nên a!" Tiểu Lục nói.
"Nơi này vốn dĩ không phải mộ chính, chỉ là chúng ta cứ đi qua như vậy rất dễ kích hoạt cơ quan, đến lúc đó tra hay không tra cũng chỉ dư thừa." Hắc Nhãn Kính nâng mắt, lười nhác nói.
Trừ bỏ Hắc Nhãn Kính, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Để Hắc Nhãn Kính phải thốt ra lời như thế, xem ra thật sự khó giải quyết.
Một trận trầm mặc....
Có lẽ không nhất thiết phải giải, kỳ thật chúng tôi chỉ cần biết nguyên lý khởi động của cơ quan là có thể thành công tránh né công kích.
"Bàn Tử, đem những chuyện anh biết nói hết một lần, cơ quan này kích hoạt như thế nào?" Tôi Bàn Tử nói.
"Đã quên rồi, tôi chỉ là cảm thấy cái tên kia quá đặc biệt, hơn nữa bên trên còn nói thất truyền đã lâu, nên tôi liền không nhìn kĩ."
"Hạt Tử anh thấy sao?" Tôi hỏi Hắc Nhãn Kính.
"Cơ sở của cửu liên sinh tử quan chính là ngũ hành bát quái, nhưng khó ở chỗ nó dùng năm mươi vì tinh tú vận chuyển." Hắc Nhãn Kính nghĩ nghĩ một chút nói thêm: "Kỳ thật muốn phá được trận, không phải không có khả năng."
"Có biện pháp anh còn con mẹ nó không nói sớm!" Bàn Tử lập tức tiếp lời nói.
"Anh có biện pháp gì?" Tôi hỏi.
"Có ai xem qua《Kinh Dịch》chưa?"
*Kinh Dịch: là nột quyển sách kinh điển của Trung Hoa và văn hóa của nước này.

Nó là một hệ thống tư tưởng triết học của người Á Đông cổ đại.

Tư tưởng triết học cơ bản dựa trên cơ sở của sự cân bằng thông qua đối kháng và thay đổi.

Theo Wikipedia.
"Tôi đã xem, bởi vì tò mò tôi còn cẩn thận nghiên cứu qua, bất quá có rất nhiều câu tối nghĩa bên trong.

Cuối cùng tôi chỉ biết được vài điều." Tôi trả lời.
"Vậy đã là không tồi, tôi tin Uông Tàng Hải so với cậu cũng không biết nhiều hơn bao nhiêu."
"Vậy bây giờ tôi làm thế nào?"
"Cậu nhìn kỹ cách sắp xếp các hàng quan tài, còn có các đường tuyến trên mặt đất, này vừa vặn hình thành một cái thiên thể nhỏ.

Mà chúng ta muốn tìm chính là quy luật vận chuyển của nó, sau đó vòng qua đánh tử môn."
"Ok." Tôi lên tiếng, bắt đầu chăm chú nhìn kĩ.
Loại quy luật này rất khó giải thích, tôi chỉ có thể nói nó hơi phức tạp.

Tuy ở chỗ này chỉ có mười sáu quan tài nhưng lại dựa theo năm mươi chòm sao mà sấp hàng.

Nhìn kĩ thì thấy, nó không hoàn toàn dựa vào năm mươi chòm sao.

Mà thực chất là sắp xếp theo bốn mùa của chòm sao.

Nếu như thế thì đơn giản, chúng tôi chỉ cần dựa theo quy luật đó, phá cửu liên hoàn trận và sát trận phía trước, như vậy liền có thể thông qua.
"Tôi đã tìm ra quy luật, mọi người theo sát tôi, tuyệt đối không được dẫm sai." Tôi nhìn gạch phía trước, trong lòng hình thành một cái bản đồ chòm sao.
Cái phòng mộ này còn có hai phòng xép*, bên trong bỏ không ít thứ tốt.


Bàn Tử liếc mắt, chắc là hắn nhìn thấy, trái tim hẳn đã bị móng mèo cào cho ngứa ngáy, vừa nhìn liền biết hồn phách đều bị minh khí câu đi rồi.

Tôi không nhìn nổi nữa, ở chỗ này còn có thể phân tâm, rõ ràng là ngu mà.
*Phòng xép (nhĩ thất) thường nằm hai bên nhà chính, giống vị trí của tai trên khuôn mặt nên mới có tên gọi như thế.
"Ngô Tà, cậu có nghĩ chúng ta có nên đi qua đó xem xem không." Bàn Tử vừa nói vừa đưa đưa miệng về phía phòng xép kia.
Bọn Bao Da cũng nhìn thấy, tâm tư rõ ràng cũng muốn đến xem.
"Mấy thứ kia bày ra rành rành như thế, rõ ràng chính là cái bẫy, mấy người là muốn tiền hay không cần mạng?" Tôi bình tĩnh nói.
Mấy người bọn họ không nói lời nào.
"Đi thôi!" Tôi nói xong liền sải bước đi qua bọn họ, trực tiếp bước vào gian mộ tiếp theo.
Tôi biết rất rõ, chúng tôi là trộm mộ, mục đích chính là trộm minh khí.

Chỉ là tôi đảo đấu nhiều năm như vậy, mục tiêu chưa từng là những minh khí đó.

Mà bọn họ, chỉ cần không phải chuyện uy hiếp đến tính mạng, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng hình như cũng không có lấy được gì.
Mộ thất không lớn, trống trải vô cùng.

Trừ bỏ chính giữa bày một cỗ quan tài thì cái gì cũng không có.

Cho nên tôi kết luận cái này cũng không phải mộ chủ mà chúng tôi muốn tìm.
Nơi này tứ phía không đường, khả năng duy nhất chính là ở trong quan tài, tôi chậm rãi đi đến bên cạnh nó.
Mặt trên quan tài phủ một lớp tro bụi thật dày, xem ra vẫn chưa có ai vào đây một thời gian dài.
Mấy người bọn họ không phải thật cao hứng, bất quá rất nhanh cũng theo đến đây.
"Này, này là phòng mộ chính sao?" Bao Da có chút không tin hỏi.
"Làm gì có mộ chính nào nghèo nàn như vậy?" Bàn Tử không kiên nhẫn nói.
"Cửa vào ở bên trong." Tôi nhàn nhạt nói.
"Thật sự?"
"Làm sao biết được thế?"
"Phải mở ra làm sao đây?"
"Mẹ nó các người đều hỏi tôi còn không bằng nghĩ làm sao mở cái này ra đi!" Tôi thật sự hết cách nói với đám người thích dựa dẫm này.
Tiểu Lục lấy xà beng ra bắt đầu cạy quan tài.

Rất nhanh liền cạy ra được một khe hở.

Bao Da đẩy Tiểu Lục ra, sau đó lấy một cái móc sắt hướng bên trong đảo đảo, sau đó thu hồi lại, nói với Tiểu Lục: "Được rồi, có thể mở tiếp."
Tiểu Lục cũng không oán hận, tiếp tục mở quan tài.

Chờ khe hở đủ lớn, mấy cái chúng tôi cùng hợp lực đẩy nắp quan tài xuống.
Bên trong có một cái động, nhưng lại tỏa ra từng trận khí lạnh khiến người rét run.
"Anh nói xem bên trong có phải dành để đông lạnh xác chết không?" Bàn Tử nghiêng đầu nhìn vào bên trong nói.
"Vào xem liền biết." Hắc Nhãn Kính cười cười nói.
Đại Thành Tử có chút do dự, ở một bên muốn nói lại không dám.
"Nếu sợ cứ lưu lại nơi này." Nói xong tôi liền dẫn đầu nhảy xuống.
Nơi này thực lạnh a, tựa như đang đứng ở Trường Bạch sơn vậy.

Tôi cầm đèn mắt sói chiếu khắp nơi, toàn bộ mộ thất đều là băng, phía trước có một cái đài cao, mặt trên đang ngồi một lão nhân râu tóc trắng phớt, tạo cho người khác cảm giác rất uy nghiêm.


Ông ta mặc áo bào màu trắng viền tơ vàng, khoác bên ngoài là một kiện sa y tay áo rộng, ở cổ đại địa vị hẳn rất cao.
Hay đây chính là Uông Tàng Hải trong truyền thuyết? Tôi mang theo nghi vấn tiến lại gần lão nhân này, sở dĩ gọi là "lão nhân" mà không phải thi thể là bởi vì sắc mặt ông ta hồng hào, giống như ở nơi đó đả tọa, chỉ chốc lát sau liền mở mắt ngay.
"Phù."
"Mẹ ơi, nơi này thật lạnh."
"Ối! Đây là người sống hay chết đấy?"
Mấy người bọn họ cũng theo tôi sờ soạng lại đây, Bàn Tử vỗ vỗ vai tôi hỏi: "Này, cậu nói xem người này có phải tên gâu gâu trong truyền thuyết kia không?"
"Không biết." Tôi nhìn thấy Bàn Tử tiến lại gần "người đó" khi tôi dứt lời mà sờ soạng, ngay sau đó la "A!" một cái lớn rồi lập tức lùi lại.
Tôi kéo hắn lại mắng: "Anh mẹ nó đang làm gì vậy?"
"Người còn sống, cơ thể vẫn còn thân nhiệt."
"Anh không phải phát sốt chứ?"
"Ngô Tà, cậu không tin thì chính mình rờ thử xem."
"Tôi không có cái khẩu vị ác liệt như anh đâu."
Bàn Tử có chút khó thở không nói chuyện, không phải tôi không tin hắn, chỉ là theo cách nghĩ của tôi thì này bất quá là một phương pháp bảo tồn thi thể mà thôi.
"Cậu nhìn đồ vật trên tay hắn, chính là một đại bảo bối." Hắc Nhãn Kính chỉ vào tay lão nhân nói.
Một ban chỉ* màu vàng khắc hình đầu rồng được đeo trên ngón cái bàn tay trái của ông ta.

Có thể được Uông Tàng Hải mang theo bên người hẳn là một vật rất quan trọng, rất có thể đó chính là tôn giới.
Tôi nhìn nhìn rồi nói: "Đây có lẽ là tôn giới mà chúng ta muốn tìm."
"Gì? Nhìn không có gì đặc biệt hết a, cùng lắm là bên trên có thêm cái đầu rồng, màu sắc cũng chỉ thường thường." Bàn Tử nói.
"Rất nhiều đồ vật không thể chỉ nhìn bên ngoài." Tôi nói.
"Cậu đừng có lừa tôi, nếu là thứ đồ đó, Bàn gia tôi thật sự không hiếm lạ gì."
"Thứ này có giá trị liên thành đó!"
"Thôi đi, đáng giá cũng phải có mệnh hưởng."
Tôi duỗi tay lấy giới tử (nhẫn) đi, tay của lão nhân này không chỉ có độ ấm, mà còn giống hệt người sống, mềm mềm, không bị đơ cứng.

Chẳng lẽ còn sống thật? Tôi nhanh chống lấy giới tử xuống, sau đó liền lui trở về.
"Sao lại như vậy, ông ta hệt như người sống ấy?"
"Ông ta đã chết rồi, cậu nhìn xem." Hắc Nhãn Kính nhìn lão nhân nói.
Quả thật, toàn bộ thân thể lão nhân đã bắt đầu héo rút, cơ bắp trên người bắt đầu co lại, trên mặt hằn lên những vết nhăn rất sâu.

Trực giác mách bảo tôi chuyện này rất không bình thường.
"Chạy!" Tôi rống lên một tiếng bắt đầu chạy.
Đột nhiên tôi nghe một tiếng "ầm" rất lớn, ngẩng đầu nhìn thấy, cửa ra đã bị chặn mất.

Tiếp sau đó là tiếng "cót két" của khớp xương bị ma sát vang lên.

Tôi quay đầu lại nhìn, Uông Tàng Hải đã đứng lên, đôi mắt đỏ sậm thẳng tắp nhìn vào chúng tôi..