[Đạo Mộ Bút Ký | Hắc Vạn] Sư Phụ, Pheromone Của Anh Có Mùi Gì Vậy

Chương 3



Bầu trời hoàn toàn tối đen, tia sáng cuối cùng trong mắt Tô Vạn cũng bị lấy đi, chỉ còn lại thành phố đang phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ phía xa.

Chút ánh sáng yếu ớt này đối với Tô Vạn mà nói, không khác gì bóng tối, nhưng đối với Hạt Tử, lại vô cùng rõ ràng.

Tô Vạn cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt vẫn không nói nên lời. Vừa rồi khi cậu kéo tay Hạt Tử, phát hiện trên người Hạt Tử chỉ mặc một cái áo vest bó sát. Tô Vạn tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cậu biết bây giờ Hạt Tử trông như thế nào, nhất định là híp mắt lười biếng dựa vào sofa mềm mại, một cái áo vest bó sát không che được hoàn toàn phần thân thể cường tráng, làn da màu lúa mạch thấm mồ hôi, còn lòng bàn tay thì tỏa ra hơi nóng.

Tô Vạn đã quá quen thuộc với dáng vẻ của Hạt Tử, mỗi lần Hạt Tử bắt cậu luyện tập, hai người qua lại mấy chiêu, Hạt Tử nắm cổ tay cậu rồi ấn lên tường, chính là dáng vẻ như vậy.

Nhưng hôm nay Tô Vạn bỗng nhiên cảm thấy, người đàn ông trước mặt này quá xa lạ.

"Chắc là bị mùi rượu làm say..." Tô Vạn chớp mắt ngây người trước bóng dáng mờ mịt, nhưng trong lòng cậu biết mùi vị thuần khiết của pheromone không thể so với khí chất mạnh mẽ trên người nam nhân, thế cho nên cậu theo bản năng buông tay lui về phía sau một bước.

Bầu không khí trong phòng gần như ngưng trệ, cái cảm giác ngột ngạt tim đập loạn xạ khi đứng ở ngoài cửa lại quay trở lại với Tô Vạn, trong nháy mắt cậu rất muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích nổi, im lặng một hồi lâu mới nghe được Hạt Tử hỏi.

"Cậu thấy mùi này thế nào?"

Tô Vạn không trả lời, nếu như hiện tại cậu còn nghe không ra ham muốn trong giọng nói của Hạt Tử, cậu thật sự thẹn với thân phận Alpha của mình, hơn nữa cậu cũng có thể hiểu được cho sự ẩn nhẫn của Hạt Tử lúc này. Cậu đứng đó một lúc, muốn hít sâu một hơi lấy lại can đảm, nhưng chỉ uổng phí công sức, cậu cảm thấy mình giống như bị ném vào thùng rượu rồi ngâm trong đấy, cho nên khi cậu mở miệng, ngay cả giọng nói cũng có chút thất thường.

"Sư phụ, em.... Ừm, anh có cần giúp gì không? "

Hạt Tử mỉm cười, nói không rõ ràng: "Cậu có thể giúp gì? Nếu bây giờ cậu ra ngoài chính là đã giúp tôi rất nhiều, không lẽ cậu còn có thể tìm cho tôi một người đến chữa cháy sao?"

"Không thể——" Tô Vạn từ chối không chút do dự, lại giật mình cảm thấy không đúng, đột nhiên trong bụng nặng trĩu, nói tiếp một cách khô khốc, "Cái kia, trong cửa tiệm có thuốc ức chế, không thì để em... đi lấy nó? "

Hạt Tử dường như thở dài, nhưng cực kỳ nhẹ, nếu như không phải thần kinh Tô Vạn vẫn căng thẳng lưu ý từng động tĩnh của hắn, có lẽ cũng không thể nghe được.

"Vậy cũng được," giọng điệu của Hạt Tử rất bất đắc dĩ, "Đồ đệ, tôi không giống cậu —— không nói nữa, mau đi lấy đi, đừng nói nhảm nữa."

Tô Vạn không nói lời nào vội vàng đi ra ngoài, đứng ở trong sân thở hổn hển, tìm lại được không khí trong lành, lúc này mới nhấc chân đi về phía sân trước. Cậu lấy ra kim tiêm, lúc quay đầu định trở về chợt sững sờ, nơi này cách phòng sau gần như vậy, cùng lắm khoảng cách cũng chỉ là một thước, sư phụ cậu không lý nào chỉ vì đến kỳ phát tình mà ngay cả hai bước này cũng không đi được chứ? Hắn hoàn toàn có thể tự mình lấy mà.

Lời giải thích duy nhất chính là Hạt Tử hoàn toàn không muốn sử dụng thuốc ức chế.

Như vậy cũng có thể giải thích vì sao rõ ràng có người ở nhà, lại khóa cửa lại, giả vờ như không có người ở nhà. Tô Vạn lấy thuốc ức chế, trong lòng tính toán, Hạt Tử đoán chừng cậu sẽ không trở về, thuốc ức chế trong quầy có thể chỉ là chuẩn bị theo thói quen, kỳ phát tình của hắn lại đến, hắn quyết định tạo ra một môi trường không có người quấy rầy, tự mình chịu đựng qua mấy ngày nay. Bởi vì theo thói quen "cao chạy xa bay" trước đây của Tô Vạn, ít nhất phải một tuần mới quay lại, thời gian đã đủ để Hạt Tử khôi phục lại như cũ.

Nhưng tại sao anh ta lại ở trong phòng ngủ của mình?

Tô Vạn bỗng nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, cậu sờ sờ mặt mình, yên lặng trở lại cửa tiệm, bỏ lại thuốc ức chế.

Tứ hợp viện thật ra không lớn, dù sao ngoại trừ phòng trước sau, còn phải tính cả nhà bếp và nhà vệ sinh, tạm thời không tính nhà kho, cũng có chút chật chội. Nhưng hôm nay Tô Vạn cảm thấy chật chội cũng có chỗ tốt, ít nhất chỉ cần vài bước là có thể vào nhà tắm, e rằng đi thêm vài bước nữa sẽ run rẩy mà mất đi dũng khí.

Cậu nhanh chóng tắm rửa, nghĩ rằng cửa trước đã khóa, dù sao cũng không có người ngoài vào, tùy tiện quấn một cái khăn tắm ở dưới thân rồi đi ra, tiện thể cúi đầu ngửi ngửi người mình, mùi sữa đã nặng hơn rất nhiều.

Tô Vạn thở dài, từng bước một trở về phòng ngủ, lúc trở tay đóng cửa nghe thấy Hạt Tử hỏi cậu có mang theo thuốc ức chế không.

"Đây."

Khóa cửa 'cạch' một tiếng, cả căn phòng gần như im lặng đặc biệt rõ ràng, Hạt Tử dường như sững sờ mất một lúc, sau đó cười mắng: "Làm gì có thuốc ức chế lớn như vậy? Còn mẹ nó lại có hình người."

Tô Vạn cũng sững sờ một lúc, ngượng ngùng nói: "Quên mất, anh có thể nhìn thấy được."

"Ừm, tôi thấy cậu chân tay giống nhau."

Tô Vạn lắc cổ tay, điều chỉnh bước chân, loạng choạng đi đến trước mặt Hạt Tử mà đứng lại, vừa để cho mùi rượu chậm rãi thấm vào từng tấc da thịt của mình, vừa hỏi: "Sư phụ, thật ra anh không thể dùng thuốc ức chế đúng không? Dù sao cũng quen biết anh mấy năm rồi, chưa từng thấy anh đến kỳ phát tình."

"Ồ, đúng vậy nhỉ," Hạt Tử nói một cách hờ hững, nhìn động tác giống như nhún vai, "Tôi không có chu kỳ thường xuyên như cậu, đây chính là kỳ cảnh mười năm khó gặp một lần, nếu dùng thuốc ức chế thì thật mất hứng."

Rõ ràng là do hạn chế của chức năng cơ thể, kìm hãm kỳ phát tình quá lâu, có dùng thuốc ức chế cũng vô ích, thậm chí có thể gây tác dụng ngược. Tô Vạn bĩu môi, mò mẫm cởi áo vest của Hạt Tử xuống, khi ngồi trên đùi hắn, cảm giác da thịt kề sát vào làm cho cậu bất ngờ.

"Con mẹ nó, anh không mặc quần à?!"

Giọng nói nửa đùa nửa thật của Hạt Tử vang lên, kèm theo đó còn có một tiếng vang "bốp" nhẹ: "Sao lại phải mặc quần, một mình tôi ở trong nhà không có người nhìn, khỏa thân chạy cũng không sao, hơn nữa mặc quần bị siết đến phát bực."

Tô Vạn vốn đang nổi giận vì bị Hạt Tử dùng tay vỗ vào mông mình một cái, nghe được câu cuối cùng cả người cứng đờ, một lúc lâu sau mới oán giận nói: "Sư phụ, anh không nên học nói theo em."

"Hừ, xem ra trí nhớ của cậu cũng không tệ nha, tôi còn tưởng lúc ấy cậu thật sự say, không nhớ gì nữa."

Tô Vạn lúng túng nói, "Nhớ một chút..."

Hạt Tử cởi khăn tắm trên eo Tô Vạn xuống, kéo cậu vào trong ngực, cho đến khi hai cơ thể trần trụi dính chặt vào nhau. Hắn dán mặt lên ngực Tô Vạn hít sâu một hơi, than thở một tiếng: "Được rồi, để vi sư xem cậu còn nhớ được bao nhiêu."

Hạt Tử nói về chuyện đáng xấu hổ cách đây ba bốn năm, khi đó Tô Vạn vừa từ Ba Đan Cát Lâm trở về, bái sư xong liền có kỳ phát tình đầu tiên. Lúc ấy cậu đang nằm trong cửa hàng kính mắt của Hạt Tử giết thời gian, người đàn ông đeo kính râm bỗng nhiên khịt mũi, nhìn về phía Tô Vạn: "Bé con, cậu chưa cai sữa à?"

Tô Vạn ngơ ngác nhìn với vẻ mặt phủ định, lập tức được cho biết có thể là đến kỳ phát tình, vì thế càng ngây người hỏi Hạt Tử: "Vậy phải làm sao giờ?"

Hạt Tử trêu cậu: "Gan lớn thì đi ra ngoài tán gái, còn sợ thì ở nhà, kỳ phát tình đầu tiên, không khuyến khích cậu dùng thuốc ức chế."

Nhưng Tô Vạn nhớ tới sư huynh Ngô Tà dùng Alpha làm bao cát đánh, rụt cổ, quyết định thú nhận. Cậu đã không còn lá gan tìm Omega nữa, ai biết có thể gặp phải biến thái như Ngô Tà hay không.

Chỉ là hai ngày sau đó, Tô Vạn liền hối hận, tình trạng cảm xúc phiền đến mức khiến cậu không cách nào bình tĩnh được, trong đầu chỉ toàn là Omega trắng nõn mềm mại —— giống như là chưa từng ăn thịt lợn cũng đã thấy heo chạy.

Nhưng lúc này Hạt Tử lại không cho cậu ra ngoài, Tô Vạn ấm ức buồn bực ở nhà lấy ra mấy chai rượu, vốn định theo kịch bản dùng rượu giải sầu, phân tán lực chú ý một chút, kết quả càng uống càng tệ, đối mặt với vẻ mặt giễu cợt của Hạt Tử, không chút nghĩ ngợi liền đáp trả: "Có phải do anh lớn tuổi quá, không còn khả năng, cho nên không có kỳ phát tình?"

Dứt lời, Tô Vạn bị Hạt Tử tát một cái vào đầu, không đau, nhưng không khác gì châm một bao thuốc nổ. Tô Vạn nhất thời nổi giận, nhấc chai rượu lên liền đánh, dù mùi pheromone của mình có trẻ con đến đâu, cậu cũng là Alpha, sao có thể chịu đựng được sự khiêu khích của những Alpha khác.

Rượu bị đổ khắp nơi, Hạt Tử đánh cậu một trận, cười mắng lột sạch cậu, ném vào nhà tắm rửa sạch rồi xách vào phòng ngủ.

Lần đầu phát tình khiến Tô Vạn mất đi lý trí, cậu chỉ nhớ mình ở nhà uống đến say nát, bị Hạt Tử xách lên giường, ỷ vào sự nóng nảy và xúc động của kỳ phát tình, ôm lấy Hạt Tử gặm nhấm loạn xạ, Hạt Tử tuy rằng đánh cậu đến mặt mũi bầm dập, nhưng ——

Tô Vạn từ trong hồi ức quay trở lại, giờ phút này đối mặt với Hạt Tử, thân thể từ trong ra ngoài nóng lên, ở trong bóng tối ngỡ ngàng nói: "Sư phụ, có phải là bởi vì chuyện đó, cho nên sau này mỗi lần phát tình đều cho em dùng thuốc ức chế?"

Bàn tay của Hạt Tử trượt từ vai Tô Vạn xuống eo, vén lên một mảnh nóng rực, vết chai thô ráp vuốt ve ở giữa eo Tô Vạn, cảm nhận được thân thể trẻ tuổi dưới lòng bàn tay này khẽ run lên, mới ra vẻ thương tâm thở dài: "Đúng vậy, cậu cũng quá vô lương tâm, ăn tôi sạch sẽ còn muốn tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."

"Không có!" Tô Vạn cảm thấy mặt mình nhất định rất đỏ, "Rõ ràng là anh ăn em sạch sẽ!"

"Ồ? Vậy cậu nói cho tôi biết, tôi đã ăn như thế nào?"

Tô Vạn trợn tròn mắt, vào thời điểm như vậy —— cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Hạt Tử lẫn mùi rượu càng lúc càng nồng đậm —— thời khắc như vậy, còn muốn thảo luận chi tiết?

Nhưng mà thực tế không cho phép Tô Vạn phản bác, Hạt Tử bóp chặt eo cậu, cậu không cách nào tránh thoát, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: "Anh ôm em lên giường, hôn em."

Hạt Tử hỏi ngược lại: "Làm sao tôi lại nhớ là cậu cắn tôi nhỉ?"

"...... Lúc ấy không nhịn được..." Tô Vạn nói rất nhỏ, trong lòng lại không ngừng la hét, dù sao tôi cũng là Alpha, đến kỳ phát tình muốn đánh dấu người khác là bản năng!

"Haiz, vi sư số khổ, tôi thật lòng thật lòng coi cậu là đồ đệ, nhưng lúc đó cậu lại muốn làm tôi."

Tô Vạn vừa tức vừa xấu hổ: "Rõ ràng anh có thể mặc kệ em, là anh lột sạch em đưa em lên giường trước!"

Hạt Tử im lặng trong nháy mắt: "Đồ đệ, tôi vẫn không đành lòng nói cho cậu biết, lúc ấy tôi chỉ muốn cho cậu tắm nước lạnh để cậu bình tĩnh lại, không ngờ cậu lại nhiệt tình như vậy."

Tô Vạn sững sờ một chút, hồi tưởng lại thân thể trong ngực lúc ấy cũng nóng bỏng như bây giờ, mà mình cũng là tư thế quấn quanh người đối phương như vậy, trong lòng chậm rãi nổi lên một cỗ ủy khuất khó hiểu.