Đồng hồ lúc này vừa điểm đến bảy giờ rưỡi tối, Châu Minh Nguyệt ngồi trước gương tự ngắm nhìn dung mạo tuyệt hảo của bản thân. Hôm nay là ngày Hứa Gia tổ chức tiệc thường niên của các Đại Gia Tộc đứng đầu cả nước. Với mồt sự kiện quan trọng của giới thượng lưu, Lâm Thi Đình chọn cho tiểu thư nhà mình một chiếc váy đỏ sẫm cắt sẻ vừa phải, vừa tôn được thân hình quyến cũ, vừa đủ nổi bật nhưng cũng không quá phô trương tránh việc chiếm mất hào quang của nhân vật chính.
- Tiểu Thư, cô đã xem tin tức mới nhất hôm nay chưa?
- Cái cô siêu mẫu Jessica gì đó hôm trước đã bị Tam Thiếu Gia nhà họ Hứa bỏ lại một mình ở sân bay rồi. Nghe nói là ngay sau chuyến đi ở Tam Á.
Minh Nguyệt thu về lời cô thư kí nét mặt lại không chút biến sắc, quả nhiên Hứa Nhật Nam sau bao năm vẫn là Hứa Nhật Nam. Lúc vui vẻ thì với ai cũng ân ái ngọt ngào, đến khi chơi chán luền có thể vứt bỏ không có lấy một phần tiếc thương. Châu Minh Nguyệt cong môi, nụ cười không rực rỡ mà còn vô cùng cay đắng. Lâm Thi Đình kể chuyện này hẳn là muốn giúp tiểu thư của mình vui vẻ nhưng cô thì có tư cách gì để cảm thấy hả dạ? Chẳng phải dù là thiên kim tiểu thư cao quý hay một nữ siêu mẫu rạng danh thì cũng đều bị cùng một người đàn ông dày vò rồi tuyệt tình vứt bỏ thôi sao? Nói ra cũng thật nực cười, quý nữ tiểu thư của Châu Gia cả một đời luôn cho bản thân cao quý hơn người, vậy mà ngay lúc này lại tự hạ thấp chính mình để bằng vai phải lứa với một siêu mẫu, cái nghề mà bấy lâu cô tiếc rẻ vì cho rằng chẳng khác gì một đám búp bê, đem thân mình mua vui cho kẻ khác. Giờ xem lại đoán chừng trong giây phút này vốn là chẳng ai có thể cao quý hơn ai nữa.
- Tiểu thư…tiểu thư….cô sao vậy?
Tiếng gọi của Lâm Thi Đình như đánh thức Minh Nguyệt khỏi cơn mê, đập tan dòng suy nghĩ hỗn tạp đang quẩn quanh trong tâm trí. Cô đột nhiên thấy ngón tay nhức lên liên hồi, chuyển hướng đôi đồng tử xuống từ bao giờ mà chính bản thân còn chẳng hay biết bàn tay đã siết chặt đến mức móng nhọn ghim vào từng thớ thịt. Dòng máu tươi chảy thành giọt tuôn khỏi lòng bàn tay rơi xuống chiếc thảm máu trắng tinh khôi, tạo nên những vết loang vô cùng thiếu thẩm mỹ.
Thi Đình nhanh chóng đem hộp thuốc đến, nhưng thay vì băng bó cả bàn tay bị thương tiểu thư của cô ấy lại chỉ lấy cho mình một chiếc băng trong, qua loa dán vào như một cách để cầm máu. Khán qua chiếc đồng hồ kiểu cách đặt tại góc phòng, có lẽ cũng đã đến lúc đi. Châu Minh Nguyệt nhìn lại lần cuối, thở lấy một hơi đưa bản thân trở về phiên bản hoàn hảo nhất, cầm theo tấm thiệp mời được cẩn thận bao bọc qua một lớp kính tráng, cô chậm rãi rời khỏi căn phòng xa hoa, tiến về cổng lớn.
Trước cổng, một chiếc xe sang trọng thời thượng đã được chuẩn bị sẵn, vệ sĩ đứng trước xe thấy bóng dáng tam tiểu thư cũng theo quy tắc mở cửa cho cô bước vào. Chiếc xe dần rời dinh thự chen lấn vào chốn Thượng Hải phù du tráng lệ. Quả là thành phố không ngủ, cảnh tượng ngoài cửa sổ hào nhoáng, xa hoa, tấp nập, phù phiếm hệt như ý nghĩa của chứ “Thượng” trong cái tên của thành phố xinh đẹp này. Cứ vậy lăn bánh rồi cũng đã đến địa điểm được nêu trên thiệp, Minh Nguyệt đưa cánh tay thon, trắng nõn đặt lên tay vệ sĩ làm điểm tựa. Giày cao gót vừa chạm xuống nền đất, cô như có lực vững vàng rời khỏi xe, đầu ngẩng cao lưng đứng thắng, đặt đôi đồng tử chiêm ngưỡng khách sạn sang trọng trước mắt. Gật đầu ra hiệu cho vệ sĩ rời đi, Châu Minh Nguyệt nâng tà váy dài, uyển chuyển, kiêu hãnh tiến về phía trước. Sau khi đã cẩn thận trao lại thiệp cho bảo an, cô theo chỉ dẫn bước vào sảnh chính, khung cảnh hào nhoáng hiện ngay tầm mắt, bản thân lại cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo và có chút tầm thường. Nhanh tay lấy ly rượu trên bàn, cô yên ổn đứng vào một góc âm thầm đánh giá chung quanh. Một đám đông hỗn độn, hầu như đều là những ông lớn có tiếng ở Thượng Hải. Minh Nguyệt nâng ly nhấp nhẹ một ngụm, nãy giờ thay đổi ánh nhìn liên tục tìm kiếm bóng hình thân quen, vậy mà cuối cùng lại chẳng có kết quả gì. Theo như hiểu biết của cô về Hứa Nhật Nam, một kẻ kẻ ham vui như hắn không thể nào không góp mặt, đặc biệt là khi tại nơi đây có rất nhiều quý cô xinh đẹp, thần thái ngút trời. Sự vắng mặt của Tam Thiếu nhà Hứa Nhị Gia khiến lòng Châu Minh Nguyệt hiện lên vô vàn câu hỏi không có lời giải, nhưng có lẽ cũng rất đáng để mong chờ vào.