Đạo Quân

Chương 1764: Ai thấy (1)



Tận mắt gặp qua, hắn cũng coi như yên tâm, nếu không luôn cảm giác thiếu nợ Thương Thục Thanh cái gì.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng luôn cảm giác có chút thua thiệt nàng.

Loại cảm giác này nhắc tới cũng kỳ quái, hắn là người cực kỳ bình tĩnh và lý trí, sẽ không bởi vì giúp hắn chải đầu liền thế nào, huynh muội Thương thị đạt được vượt xa trả giá, về tình về lý hắn đều không nợ cái gì, nói là huynh muội Thương thị nợ hắn càng nhiều cũng không quá đáng.

Thế nhưng loại cảm giác khó hiểu kia, hắn cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, có lúc thậm chí có thể cảm giác được nàng nhìn mình, vừa quay đầu lại phát hiện nàng quả nhiên nhìn mình...

“Hồng Nương nói giỡn rồi!

Bên kia Thương Thục Thanh khiêm tốn trả lời, bị thổi phồng có chút lúng túng, mặt đỏ bừng, Phó Quân Lan còn ở bên người a.

Loại xiêm y này lộ ra tư thái, cảm giác đi ra gặp người luôn bị người nhìn chằm chằm, đặc biệt là ánh mắt các nam tử, thực là có chút ngượng ngùng, không muốn mặc, thế nhưng bị tẩu tử làm cho không có biện pháp.

Vừa nghe thổi phồng, Phượng Nhược Nam mặt mày hớn hở, trong lúc vô ý bị thổi phồng, này đều là công lao của nàng, nhìn Thương Thục Thanh nháy mắt, có vẻ như nói, ánh mắt của tẩu tử không tệ chứ?

Quản Phương Nghi nắm tay Thương Thục Thanh, nhiệt tình mang đi, đồng thời bắt chuyện người khác, trong phong trần pha trộn nhiều năm, chào hỏi khách khứa là sở trường của nàng.

Một đám người vào trong đại sảnh nói chuyện.

Viên Cương lại không tiến vào, hắn không quen cùng một đám nữ nhân nhiều lời, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

“Thả tay xuống.

Vân Cơ bỗng lên tiếng.

Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên:

“Cái gì?

Vân Cơ nhíu mày:

“Ta bảo ngươi thả tay đang chắp ở sau lưng xuống. Ngươi phải hiểu rõ, hiện tại ngươi là tuỳ tùng của ta, luôn ở trước mặt ta theo bản năng chắp tay tính là chuyện gì xảy ra? Không muốn bị người nhận ra thì thành thật một chút!

“...

Ngưu Hữu Đạo vô ngữ, tranh thủ thả hai tay xuống, âm thầm đổ mồ hôi.

Dịch dung dễ dàng, thói quen khó sửa, hắn chỉ sợ một chút động tác theo thói quen, ngay cả kiếm cũng không dám cầm, sợ theo bản năng chống trên đất, động tác này đứng ở trong đám người của Mao Lư biệt viện quá dễ thấy.

Hiện tại kiếm luôn thắt ở trên eo, tay không tìm thấy chuôi kiếm đành phải để ra sau lưng che giấu.

“Đi, đừng ngốc ở chỗ này, đi vào nội viện.

Ngưu Hữu Đạo nói thầm một tiếng, hắn có chút sợ ánh mắt kia của Thương Thục Thanh, bị liếc mắt nhìn liền chột dạ.

Vân Cơ biết hắn chột dạ, khóe miệng hiện lên cười gằn, bất quá vẫn đứng dậy.

Vương Khiếu làm tuỳ tùng lập tức đi theo nàng.

Viên Cương nhìn qua, phát hiện còn rất có mô có dạng...

Vốn tưởng trốn đến hậu viện là không sao, ai biết thời khắc đứng ở đình đài nhìn quanh, phát hiện một đám nữ nhân dường như đang du viên.

Ngưu Hữu Đạo lại sợ đến trốn về phòng, nhìn Vân Cơ nói:

“Làm sao còn ngao du, hỏi thăm một chút chuyện gì xảy ra.

Vân Cơ cười gằn, đi ra ngoài, sau đó trở về báo cho.

“Hỏi qua, vị quận chúa kia rất để ý người của ao Lư biệt viện, nên tận tình địa chủ, xem mọi người ở lại hoàn cảnh thế nào. Hồng Nương nói, bảo ngươi trước tiên tránh một chút, người đi rồi sẽ thông báo cho ngươi.

Ngưu Hữu Đạo không lên tiếng, trốn ở trong phòng không lộ diện.

Tới gần chạng vạng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đàn du dương, Ngưu Hữu Đạo đi ra phòng ngóng nhìn, phát hiện đám người Quản Phương Nghi tụ tập, không biết chuyện gì xảy ra, Phó Quân Lan thật giống như bày ra tài hoa, đang đánh đàn.

Ngưu Hữu Đạo lập tức vào trong nhà, càu nhàu.

“Hồng Nương uống lộn thuốc hả? Đã như vậy còn không nhanh đuổi người đi, làm sao còn đánh đàn, thật là bừa bãi. Đại tỷ, giúp ta hỏi một chút chuyện gì xảy ra.

Vân Cơ buồn cười.

“Ngươi không phải rất có bản lĩnh sao? Một nha đầu xấu xí liền có thể dọa ngươi sợ đến như vậy, này không giống như ngươi a!

Ngưu Hữu Đạo than thở nói:

“Đừng nghịch, trước ngươi cũng nhìn thấy, nàng hầu hạ ta quá lâu, ta lo lắng lòi đuôi. Đại tỷ, lại lộng xuống sẽ chết người, sẽ chết rất nhiều người, mau đi đi.

Vân Cơ nhíu mày.

“Ngươi thật coi ta thành hạ nhân sai vặt?

“Đều là ta sai, ngài đại phát từ bi có được hay không?

Ngưu Hữu Đạo cúc cung.

“Hừ!

Vân Cơ khinh thường một tiếng, đi ra ngoài.

Sau đó đợi nàng trở về, Ngưu Hữu Đạo phát hiện trong thần sắc của nàng có mấy phần cổ quái, không khỏi hỏi:

“Thế nào?

Vân Cơ tựa như cân nhắc nói:

“Quận chúa không chịu đi, ở trên địa bàn của người ta, lại không tiện cường hành trục khách, Hồng Nương cũng không có biện pháp.

“Không chịu đi?

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái.

“Cái gì gọi là không chịu đi, này có thể tùy ý nàng sao? Hồng Nương là chuyện gì xảy ra, ngay cả đuổi một người cũng đuổi không được sao?

Vân Cơ nhắc nhở:

“Hồng Nương nói, trước đó đi dạo xảy ra vấn đề.

“Đi dạo xảy ra vấn đề? Có thể xảy ra chuyện gì?

Ngưu Hữu Đạo có chút không rõ.

“Ý gì? Ta không thích nói đùa, nói rõ ràng đi.

Vân Cơ trừng trở về.

“Nói đùa gì? Ta không nói đùa với ngươi. Hồng Nương nói, khi đi dạo, nha đầu kia phát hiện không đúng, đi dạo một vòng, phát hiện người Mao Lư biệt viện dường như dốc toàn lực, đặc biệt là nhìn thấy Ngũ Lương Sơn mang theo hết thảy Kim Sí, không giống như quá cảnh Nam Châu, hỏi vài câu, nhưng không chiếm được trả lời chân thực, liền tìm lý do không đi nữa.

“Hơn nữa trước đó vương phi nói muốn thiết yến, muốn cho mọi người đón gió tẩy trần, nha đầu kia bắt được cớ này, nói cái gì nhất định phải ở lại. Hồng Nương nói, không có biện pháp đuổi, đuổi sẽ càng không bình thường, càng sẽ khiến hoài nghi. Ngươi khoan hãy nói, trước đây nha đầu kia nhìn như ngoan ngoãn biết điều, nhưng lại rất có ánh mắt.

Ngưu Hữu Đạo càng ngày càng không rõ.

“Hoài nghi cái gì?

Vân Cơ:

“Ta nào biết nàng hoài nghi cái gì, Hồng Nương nói nha đầu kia bắt đầu nghi thần nghi quỷ nhìn chăm chú, bất tiện lảng tránh quá lâu, vội vàng bàn giao vài câu, ta không rõ ràng, nàng nói cũng không rõ ràng. Bất quá còn có thể hoài nghi cái gì, hoài nghi ngươi là Đạo gia a. Hồng Nương nói rồi, để ngươi không lộ diện là được.

“...

Ngưu Hữu Đạo đau răng, không lên tiếng, tạm thời cũng chỉ có thể lảng tránh.

Đúng lúc này, tiếng đàn bên ngoài đột nhiên dừng lại, tiếp đến vang lên tiếng vỗ tay.

Hai người nhìn nhau, không biết phát sinh sự tình gì, đều không nhịn được ra ngoài nhìn.

Chỉ thấy vẫn là ở lầu các, Phó Quân Lan đã đứng lên, liên tục chắp tay, dáng vẻ xin tha.

Trong thanh âm cổ vũ có thể nghe ra, là muốn Phó Quân Lan tấu thêm một khúc. Khen hay to nhất là vương phi Phượng Nhược Nam, mãnh liệt yêu cầu Phó Quân Lan tấu thêm một khúc cũng là Phượng Nhược Nam, dường như muốn để Phó Quân Lan tận lực bày ra tài nghệ cho mọi người thấy, chứng minh Phó Quân Lan cũng không kém.

Còn người khác thuần túy là cổ vũ mà thôi.

Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm.

“Cầm kỹ bình thường... Xem ra Vương phi rất hài lòng cậu em rể này.

“Không dám, không dám, tiểu sinh tài năng kém cỏi, ở trước mặt quận chúa đã là bêu xấu, cầm nghệ của quận chúa mới là cao siêu chân chính...

Trong tiếng cổ vũ lúc ẩn lúc hiện truyền đến thanh âm xin tha của Phó Quân Lan, đầu mâu chỉ về phía Thương Thục Thanh, để mọi người mời Thương Thục Thanh biểu diễn.

Hắn nhiều lần xin nghỉ, bên Quản Phương Nghi hiển nhiên là không sao cả, còn ước gì những người này sớm đi mới tốt, chỉ là không tiện phá nhiệt tình mà thôi.

Thấy hắn thực chối từ, Phượng Nhược Nam rất hào khí hô.

“Thanh nhi, Phó công tử cho mời, ngươi cũng đừng giấu giấu diếm diếm, một người một khúc, bổ sung lẫn nhau, vừa vặn tương xứng!

Dường như Thương Thục Thanh cũng không có nhã hứng, không ngừng xua tay chối từ.

Nhưng Phượng Nhược Nam cố ép, tự mình vào sân kéo Thương Thục Thanh ra, mạnh mẽ nhấn ngồi xuống, ý tứ phảng phất như hôm nay ngươi nhất định phải nghe ta, nhất định phải diễn tấu.

Kỳ thực trong lòng nàng cũng có ý phát tiết, nam nhân của Mao Lư sơn trang chướng mắt muội tử nhà ta, ta liền để các ngươi nhìn xem muội tử của ta thế nào, không thể trông mặt mà bắt hình dong.