Đạo Quân

Chương 1812: Một đám loạn thần tặc tử! (2)



Nhưng hắn không có biện pháp đi trách Doãn Trừ, Doãn Trừ vì thủ Tây Bình Quan, vì ổn định quân tâm, không tiếc đắc tội hoàng đế, người làm tướng làm đến mức độ này, hắn làm chủ soái không nói được nửa chữ "không".

“Đại công tử!

Thiệu Tam Tỉnh kêu sợ hãi, vội vàng đỡ lấy Thiệu Bình Ba.

Bởi vì Thiệu Bình Ba xem xong thư đột nhiên che ngực, hô hấp hỗn loạn, Thiệu Tam Tỉnh quá hiểu rõ hắn, biết hắn bị k1ch thích to lớn, lại xuất hiện dấu hiệu phát bệnh.

Ánh mắt của Thiệu Bình Ba dời đi, nhìn về phía Cao Phẩm, lúc này hắn đã rõ Cao Phẩm nói là có ý gì, tay run cầm cập, ngữ khí cũng run rẩy.

“Đại Tư Mã, ta ở tiền tuyến vì Tấn quốc dốc hết tâm huyết, nhưng trong triều có người ở sau lưng mưu hại Thiệu mỗ, một đám loạn thần tặc tử!

Thiệu Tam Tỉnh một tay đỡ hắn, một tay cầm thư qua xem, cấp tốc xem qua, sau đó cả kinh!

Cao Phẩm đứng lên, nhấc tay đình chỉ, trầm giọng nói:

“Loạn thần gì chứ, lão đệ, có mấy lời, ngươi ở chỗ ta có thể nói một chút, nhưng ra nơi này không thể nói bậy. Ngươi không có chứng cứ, từ đâu tới loạn thần tặc tử? Ăn nói linh tinh truyền đi là tự tìm phiền phức. Mặc kệ trong lòng ngươi ta rõ ràng như thế nào, gả công chúa cho, là bọn hắn tốt bụng, ngay cả bệ hạ cũng nói không được bọn hắn cái gì, đạo lý này ngươi nên minh bạch!

Thiệu Tam Tỉnh vô lễ nói chen vào, bi thiết nói:

“Đại Tư Mã, ngài đừng nói nữa!

Cao Phẩm không biết bệnh cũ của Thiệu Bình Ba, sững sờ, nhưng sau một khắc lập tức minh bạch.

“Phốc...

Thiệu Bình Ba phốc một tiếng, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất.

“Đại công tử!

Thiệu Tam Tỉnh kinh hô, may là hắn đỡ kịp, không để Thiệu Bình Ba ngã trên đất, người Hắc Thủy Đài vội vàng chạy tới kiểm tra, phát hiện Thiệu Bình Ba đã ngất.

“...

Cao Phẩm giật nảy mình, bối rối một thoáng, sau khi phản ứng lại la hét:

“Người đâu! Mau tới kiểm tra!

Bên ngoài lập tức có tu sĩ và tướng sĩ vọt vào.

Cao Phẩm chỉ vào người té xỉu, gầm lên.

“Cứu người, nhanh cứu người cho ta, nếu Thiệu đại nhân có sự tình gì, các ngươi tự lo liệu lấy!

Mọi người vội vã kiểm tra cho Thiệu Bình Ba, giúp đỡ chải chuốt khí tức, trong lều không phải địa phương tụ tập lâu, mọi người lại vội vã dìu ra ngoài.

Thiệu Tam Tỉnh theo đi ra lau nước mắt!

Ở nơi khá xa, chưởng môn Thiên Địa Môn Lệnh Hồ Thu bỗng lên tinh thần, nhìn chăm chú người được mọi người mang ra kia, có chút kinh ngạc.

Thiệu Bình Ba từ trên trời giáng xuống, hắn nhìn thấy, đối với người từng mời chào qua hắn, cũng là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo này, nhìn thấy đối phương đến nên cũng khá quan tâm.

Không nghĩ tới lại bị mang ra ngoài, không biết xảy ra sự tình gì.

Bây giờ toàn bộ Thiên Địa Môn đều bị kéo ra chiến trường theo quân Tấn tác chiến, tổn thất rất lớn.

Ngưu Hữu Đạo chết, bất kể là đối với hắn, hay đối với Thiên Địa Môn ảnh hưởng đều khá lớn. Khi Ngưu Hữu Đạo còn sống, hắn còn được Tấn hoàng Thái Thúc Hùng tiếp kiến, sau khi theo quân, vị trí vẫn không quá hung hiểm, nhưng Ngưu Hữu Đạo vừa chết, dường như không có giá trị lợi dụng gì, lúc giao chiến Thiên Địa Môn luôn bị đuổi ra tiền tuyến.

Sau đó hắn chủ động tiết lộ phong thanh, nói Xuyên Dĩnh là người Thiên Địa Môn, nên được điều đến phụ cận trung quân, theo đại quân trung khu sẽ tương đối an toàn.

Hắn không muốn lợi dụng thân phận Xuyên Dĩnh, nhưng đối mặt hai quân giao phong chém giết tàn khốc như vậy, tiếp tục nữa, Thiên Địa Môn vốn là môn phái xây mới không bao lâu, tổn thất thực không chịu nổi, nên chỉ có thể bất đắc dĩ...

“Lòng dạ kém như vậy?

Cao Phẩm giậm chân than thở một tiếng, sau đó chắp tay đi tới đi lui.

Bên ngoài có tướng lĩnh nghe tin chạy đến, vội hỏi:

“Đại soái, Thiệu đại nhân này là... chẳng lẽ mạo phạm đại soái?

Hắn còn tưởng là Cao Phẩm tra tấn.

Cao Phẩm xua tay, không đề cập tới cũng được, bỗng nhìn thấy giấy trên đất, cúi người nhặt lên nhìn, không sai, chính là thư của Thiệu Bình Ba.

Thiệu Tam Tỉnh lo chiếu cố Thiệu Bình Ba, nào còn có thể quan tâm cái này, ngay cả thư rơi lúc nào cũng không biết.

“Hắc Thủy Đài đưa thư...

Xem xong thư, Cao Phẩm vuốt râu nói thầm, cảm thấy nội dung có chút ngoài ý muốn, chỉ kể rõ sự tình phát sinh trong triều, mà không đề cập tới thái độ của bệ hạ.

Theo lý thuyết, Hắc Thủy Đài ở trong lòng bàn tay của bệ hạ, Hắc Thủy Đài là không thể giúp Thiệu Bình Ba quản chế triều chính.

Nhưng nháy mắt, hắn suy tư gật đầu, minh bạch chút gì đó.

Thấy tướng lĩnh còn ở một bên phỏng đoán, Cao Phẩm tiện tay đưa thư cho hắn.

“Tự mình xem đi.

Tướng lĩnh tiếp nhận kiểm tra, xem sau, ngậm miệng không nói gì một lát, cuối cùng thổn thức nói:

“Sự tình của Thất công chúa, ài, vị Thiệu đại nhân này cũng thật là nâng tảng đá lên đập chân mình! Đại soái, sự tình này có tính là báo ứng hay không?

Cao Phẩm bất đắc dĩ quát.

“Ngươi biết cái rắm!

Sự tình này ai cũng có thể trách Thiệu Bình Ba tự làm tự chịu, chỉ có bọn hắn không được, Thiệu Bình Ba giúp bọn hắn rất nhiều, làm quân Tấn giảm thiểu bao nhiêu tổn thất?

Tướng lĩnh bị nói có chút lúng túng, gãi gãi đầu.

...

Nam Châu, trong mật thất, xem qua tin tức Ngụy Đa truyền đến, Ngưu Hữu Đạo dường như minh bạch cái gì, suy tư thả mật thư trong tay xuống.

Quản Phương Nghi thử hỏi:

“Nếu Thiệu Bình Ba không chịu nhục, chạy mất thì làm sao lo liệu?

Thư là nàng đưa, bằng tính cách của nàng, nào có đạo lý không nhìn, nàng đã rõ ràng nội dung trong thư.

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, cười nhạt:

“Có thể chạy thì tốt, không có lực lượng của Tấn quốc che chở, sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hắn cũng chạy không được, sở dĩ ta lệnh Giả Vô Quần bức Thiệu Bình Ba cưới Thái Thúc Hoan Nhi, chính là muốn dùng dây thừng cột cổ của Thiệu Bình Ba. Hắn có thể lợi dụng lực lượng Tấn quốc tự vệ, ta cũng có thể lợi dụng lực lượng Tấn quốc đến kiềm chế hắn. Loại người này quá nguy hiểm, một khi cho hắn tìm được điểm tựa phát lực, chạy mất không hẳn là chuyện tốt, lúc trước ở Tề Kinh đã ăn qua một lần thiệt thòi của hắn.

“Loại người này không dễ dàng lộng chết như vậy, ta nhiều lần đưa hắn vào chỗ chết, y nguyên bị hắn tuyệt địa thoát thân, có thể thấy được lốm đốm. Lợi dụng lực lượng Tấn quốc bức hắn hiện thân, lại lợi dụng lực lượng Tấn quốc trông chừng hắn, trước tiên là có khả năng ngăn chặn hắn cấu kết mượn tay thế lực khác, mới có cơ hội một lần mất mạng, bằng không Giả Vô Quần không hẳn có thể lộng chết hắn!

Quản Phương Nghi không rõ.

“Tấn quốc trông chừng hắn?

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha.

“Thiệu Bình Ba là người nào? Chính là độc sĩ! Chuyện đến nước này, Thái Thúc Hùng có thể không thấy rõ sao? Hắn sẽ không để Thiệu Bình Ba chạy mất, tình nguyện giế t chết, cũng sẽ không để đối phương nhờ vả người khác!

Quản Phương Nghi tỉnh ngộ.

...

Hoàng cung Tấn quốc, trong Ngự thư phòng đèn đuốc sáng choang, Thái Thúc Hùng đọc tình báo nóiThiệu Bình Ba thổ huyết ngất đi, không khỏi trầm mặc.

Sau khi trầm mặc một lúc, Thái Thúc Hùng từ từ nói:

“Đào Lược, hắn có thể cự hôn, nhưng không thể đi!

Đào Lược cúi người nói:

“Bệ hạ yên tâm, Thiệu đại nhân là năng thần, lão nô đã phân phó từ lâu, sẽ trông chừng cẩn thận!

Thượng tướng quân Điền Chính Ương chết rồi, triều đình hạ chỉ, Hiểu Nguyệt Các tự mình động thủ chấp hành.

Lúc trước La Chiếu lặp đi lặp lại khuyên bảo vô dụng, Yên quốc Mông Sơn Minh cũng đưa thư khuyên bảo, vẫn vô dụng, hai người Điền, Mã vì h@m muốn cá nhân, dẫn đến bỏ mất chiến cơ tốt nhất, sau đó Điền Chính Ương lặp đi lặp lại tấn công Tây Bình Quan, hao binh tổn tướng cũng khó đánh hạ được, làm Tần quốc tổn thất thảm trọng.

Bây giờ nội bộ Tần quốc thiếu lương thực, lòng người bàng hoàng, trước mắt kỳ thực còn chưa tới mức độ hết lương, nhưng người được tin tức trước đã trữ hàng không bán, sớm đã dẫn đến khủng hoảng.

Ngọc Thương tức giận, Mã Trường An cũng hoảng rồi, tự mình hạ lệnh binh mã xét nhà, xử tử không ít gian thương, ý đồ duy trì trật tự bình thường. Nhưng khủng hoảng tới, dựa vào giết một vài gian thương là vô dụng. Không lương liều mạng tìm lương thực, có lương lại tiếp tục trữ hàng.

Trật tự lưu thông ở trên thị trường xuất hiện hỗn loạn, này là dấu hiệu trước khi đại loạn.