Đạo Quân

Chương 1819: Này không phải hồi kinh thành thân a



Thiệu Tam Tỉnh để sát vào bên người Thiệu Bình Ba, cực kỳ thấp thỏm nói:

“Đại công tử, ngài làm như vậy, làm sao bàn giao với bệ hạ?

“Phong thư này chính là bàn giao cho bệ hạ, những người này bức cung bệ hạ, cũng nên biết nặng nhẹ rồi!

Thiệu Bình Ba hạ bút bình ổn, không nhanh không chậm nói:

“Triệu đại nhân không phải ở trên triều nhảy nhót tưng bừng nhất sao? Ngụm máu kia của ta không thể phun vô ích, làm sao cũng phải có người trả giá chứ, lấy máu của nhi tử hắn trả, cũng xem như miễn cưỡng!

Thiệu Tam Tỉnh rất bất an.

“Ngài làm như vậy mà nói, cả triều sẽ không bỏ qua cho ngài.

Thiệu Bình Ba:

“Ngươi từ đâu nhìn ra bọn hắn có dự định buông tha ta? Ta không giết, ta không phản kích, bọn hắn có thể buông tha ta sao? Ta càng nuốt giận vào bụng, bọn hắn càng không cho là đúng! Đã không dung được ta, muốn dồn ta vào chỗ chết, muốn đối nghịch với ta, vậy thì đến đi!

“Lão Thiệu, không làm bọn hắn sợ, không cho bọn hắn ăn giáo huấn có kiêng kỵ, sau này bọn hắn sẽ càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè! Ta cũng không muốn đi tới một bước này, bây giờ ta đã không có lựa chọn, là bọn hắn buộc ta! Bằng bọn hắn cũng muốn đẩy ngã ta? Không phải ta xem thường bọn hắn, nhưng chỉ là một đám hạng người tầm thường mà thôi!

Thiệu Tam Tỉnh trầm mặc, ngẫm lại cũng phải, tâm tình dần dần trầm ổn xuống, hỏi:

“Sự tình làm lớn, rất nhanh bệ hạ sẽ phái người đến ngăn cản, người phía sau sợ là không dễ động.

Thiệu Bình Ba lại cúi người chấm máu viết.

“Ngươi yên tâm, bệ hạ sẽ ngồi xem.

Viết thư xong, để bút xuống, cầm trang giấy lên thổi thổi, giao cho đối phương.

“Chết người, tất nhiên sẽ kinh động bệ hạ, không cho bệ hạ cái bàn giao là không được, lệnh Hắc Thủy Đài lập tức trình lên cho bệ hạ!

“Vâng!

Thiệu Tam Tỉnh gian nan đáp lại.

Thư được nhét vào một ống kim loại, phong ấn lên, sau đó một nhân viên Hắc Thủy Đài cấp tốc chạy ra Triệu phủ, vội vàng lên ngựa, trực tiếp lao về phía hoàng cung.

Chỉ chốc lát sau, đám người Thiệu Bình Ba ra Triệu phủ, mọi người lên ngựa đi nhà tiếp theo.

Trong đình viện, một bộ thi thể nằm tĩnh lặng, đám hạ nhân không dám tới gần, phu nhân chính thất của Triệu Công Quyền cũng bị dọa sợ, do tức phụ Thái Thúc Thị nâng đỡ, lòng vẫn còn sợ hãi. Đợi đến phục hồi tinh thần lại, phòng chính thất mới phát hiện, trừ phòng mình, ba phòng khác chỉ cần ở nhà toàn bộ bị bắt, mặc kệ nam nữ già trẻ.

Sau khi đám người Thiệu Bình Ba đi không bao lâu, thì có vài kỵ mã chạy như bay đến, Nội sử Triệu Công Quyền ở dưới hộ vệ đi cùng vội vã phản hồi.

Kỳ thực đám người Thiệu Bình Ba vừa đến, gây ra động tĩnh, thì lập tức có người lặng lẽ ra cửa sau, chạy đi mật báo cho Triệu Công Quyền, Triệu Công Quyền nhận được tin tức vội vàng phản hồi.

“Lão gia, sao giờ ngài mới về...

Quản gia vừa thấy hắn, không khỏi quỳ xuống gào khóc.

“Khóc cái gì, xảy ra chuyện gì? Thiệu Bình Ba đâu?

Triệu Công Quyền quát, lòng rất nổi giận, vừa nghe được tin tức liền nổi giận, được lắm Thiệu Bình Ba, dám xông vào phủ Nội sử đại thần của hắn gây sự, thật là chán sống.

Bỗng nhìn thấy cách đó không xa có người nằm ở trong vũng máu, kinh ngạc đến ngây người, khó có thể tin bước nhanh về phía trước, khi thấy rõ khuôn mặt người chết, hắn không khỏi kinh hô quỳ xuống.

“Quân nhi! Quân nhi! Pháp sư, pháp sư, nhanh cứu người, nhanh cứu người!

Còn cứu cái gì chứ, không cần cứu, vừa nhìn liền biết không cứu được, người ngoài chỉ có thể tiến lên khuyên hắn nén bi thương.

Ấu tử bị giết, Triệu Công Quyền đau thấu tim gan, gào khóc thảm thiết.

Trong nhà chỉ có nhi tử này chưa kết hôn, hắn rất thương yêu, lúc trước trên triều Thất công chúa bức hôn, hắn còn không chịu, không nghĩ tới bây giờ bị người hạ độc thủ.

Ở dưới bi thương, Triệu Công Quyền đứng dậy tóm chặt một vị hộ pháp sư.

“Ngay cả người nhà của ta cũng không bảo vệ được, để người hành hung ở trong nhà của ta, ta nuôi các ngươi làm gì a?

Tu sĩ kia khổ sở nói:

“Đại nhân, đối phương khí thế hùng hổ, người tới đều là người Hắc Thủy Đài, tay lại cầm lệnh bài của bệ hạ, chúng ta không biết chuyện gì, không dám loạn động, cũng không dám động bọn hắn, tổn thương bọn hắn mà nói, chỉ sợ đại nhân sẽ càng phiền toái!

Cũng phải có thể gây tổn thương mới được, Thái Thúc Hùng phái người bảo vệ Thiệu Bình Ba đều là cao thủ trong tu sĩ, sao có thể để bọn hắn vọng động.

Triệu Công Quyền đẩy hắn ra, gầm hét lên:

“Ai giết, là ai giết nhi tử của ta?

Quản gia khóc nói:

“Là Thiệu đại nhân, là Thiệu Bình Ba tự tay giế t chết, hắn ở trước mặt mọi người rút kiếm, đâm chết công tử!

“A!

Triệu Công Quyền che ngực, tim đau đớn, phất tay chỉ về phía một đám tu sĩ.

“Các ngươi, các ngươi lập tức đi bắt hắn cho ta, lão phu muốn đâm cẩu tặc này!

Đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau, một người nói:

“Đại nhân, kia là người Hắc Thủy Đài, toàn bộ kinh thành, trừ bệ hạ, không người dám động! Chúng ta không dám.

Quản gia tiến lên đỡ lấy Triệu Công Quyền:

“Đại nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân cùng tứ phu nhân, còn có mấy vị công tử và tiểu thư đều bị Thiệu Bình Ba bắt đi, trên tay Thiệu Bình Ba có con tin, không thể vọng động, hiện tại phải nghĩ biện pháp cứu bọn hắn, đại nhân, nhanh đi tìm bệ hạ đi!

“Bệ hạ? Phải, bệ hạ, đi, lão phu muốn tiến cung...

Triệu Công Quyền rít lên một tiếng, bước nhanh rời đi, không lưu tâm đ ến chính thất phu nhân vẫn còn.

...

“Bệ hạ! Bệ hạ! Việc lớn không tốt rồi!

Ngự thư phòng, Đào Lược vội vã xông vào, dáng dấp kinh hãi đến biến sắc.

Thái Thúc Hùng đang duyệt tấu chương ngẩng đầu lên hỏi.

“Chuyện gì hoang mang như vậy?

Đào Lược vẻ mặt đau khổ nói:

“Bệ hạ, Thiệu đại nhân mang theo người Hắc Thủy Đài trực tiếp xông vào phủ của Nội sử Triệu đại nhân, ở trước mặt mọi người giết tiểu nhi tử của Triệu đại nhân!

“A!

Thái Thúc Hùng giật nảy cả mình, bút trong tay rơi xuống, bỗng nhiên đứng lên, cả giận nói:

“Hắn điên rồi sao? Không phải bảo ngươi theo dõi hắn sao?

Đào Lược khó xử nói:

“Theo người phía dưới báo, Thiệu đại nhân đột nhiên rút kiếm ra tay, thực quá ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới hắn dám hành hung ở Triệu phủ, đều không kịp phản ứng... Bệ hạ, này là huyết thư Thiệu đại nhân phái người trình báo.

“Huyết thư? Cái đồ vật gì?

Thái Thúc Hùng cướp thư đến tay, mở ra xem, quả nhiên là huyết thư, nhưng chữ viết ngay ngắn, không giống như huyết thư ở dưới nghịch cảnh viết, còn chưa nhìn nội dung, nhịn không được ngửi ngửi, đích xác là có mùi máu tanh, không khỏi hỏi.

“Có ý gì?

Đào Lược nhắc nhở:

“Người phía dưới báo, Thiệu đại nhân ở Triệu phủ lấy bút, chấm máu của ấu tử Triệu đại nhân, viết xuống phong thư này trình báo bệ hạ!

“Gia hỏa này điên rồi hay chán sống?

Thái Thúc Hùng tức giận, lại nhìn nội dung huyết thư, dần dần, sắc mặt giận dữ chậm rãi tiêu tán, xem xong buông huyết thư xuống, ánh mắt lấp loé, chợt lạnh cười một tiếng.

“Này không phải hồi kinh thành thân a, mà là đến tìm cả triều tính sổ, hắn phun ngụm máu kia, nhìn dáng dấp là muốn tính ở trên người nhi tử của Triệu Công Quyền!

Đào Lược thử dò xét nói:

“Bệ hạ, lão nô có nhìn nội dung huyết thư, không dám tự tiện chủ trương, cho nên không có lệnh người Hắc Thủy Đài ngăn cản Thiệu đại nhân tiếp tục. Bệ hạ, ngài xem có cần truyền lời ngăn cản hay không?

“Ngăn cản? Ngăn cản cái gì? Một đám cẩu vật, dám bức bách bản vương, cũng nên có người cho bọn hắn chút màu sắc nhìn xem rồi.

Thái Thúc Hùng quơ quơ huyết thư trong tay.

“Vẫn là vị Thiệu đại nhân này của chúng ta thủ đoạn lợi hại! Bản vương thật không nhìn lầm người, hắn vừa hồi kinh, liền dùng thủ đoạn lôi đình càn quét, bản vương muốn nhìn xem đám gia hỏa kia có thể chặn được hay không! Trò hay còn ở phía sau, hôn sự này, sợ là phải hủy bỏ rồi!

Đào Lược:

“Bệ hạ, Thiệu đại nhân là đang đối địch cả triều, sau này sợ là không sống yên ổn được!

Thái Thúc Hùng hừ lạnh.

“Là người trên triều bức hắn trước, vị Thiệu đại nhân này cũng không hồ đồ, biết thế đơn lực bạc nhường nhịn sẽ không đổi được thỏa hiệp, nên không có bất kỳ mong đợi, duỗi đầu là một đao, không duỗi đầu cũng là một đao, vậy dứt khoát buông tay đi làm!”