Viên Cương trầm mặc, hắn trầm mặc không sao, nhưng đám người phía sau thì trái tim đã nhảy đến cổ họng!
May mắn, Viên Cương cuối cùng vẫn chịu phục, sau một lúc đưa mắt nhìn Hoa Mỹ Như, hắn chắp tay nói.
“Bái kiến lệnh sứ!
Hoa Mỹ Như cũng nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới chậm rãi thu hồi lệnh bài, gằn từng chữ.
“Phiêu Miểu các muốn trưng dụng Hạt Hoàng này, lập tức đưa nó cho ta!
Viên Cương quay đầu nhìn về phía Hạt Hoàng, lại quay đầu nhìn nàng, hỏi.
“Đưa cho ngươi làm gì?
Hoa Mỹ Như tức giận nói.
“Phiêu Miểu Các làm gì mà đến phiên ngươi hỏi sao?
Nàng cũng không biết đưa con Hạt Hoàng này về làm gì, nên không thể đưa ra câu trả lời được, trừ phi quay lại hỏi Lữ Vô Song, nhưng nàng không thể nào hỏi được, ngay cả chuyện nhỏ thế này cũng không giải quyết nổi, sao nàng có mặt mũi về hỏi chứ?
Viên Cương nói.
“Không dám! Nó cũng không phải của ta, nếu ngươi muốn bắt về cũng được.
Thấy được nhiều kẻ không tức thời, nhưng chưa thấy được kẻ nào không tức thời như vậy, hai mắt của Hoa Mỹ Như trừng lớn mấy phần, có thể nói là bị chọc tức quá, nhưng từ lần này đến lần khác lại không tự tiên ra tay được, giọng nói giận dữ gằn từng chữ.
“Ta bảo ngươi bắt nó lại!
Viên Cương nói.
“Ta chỉ có thể triệu hoán nó đi lên, nhưng không thể bắt nó lại được.
Hoa Mỹ Như tức giận nói.
“Ngươi muốn chống lại pháp chỉ của Phiêu Miểu Các sao?
Nếu đối phương muốn kháng chỉ, nàng có thể ra tay rồi.
Viên Cương lại nhìn chằm chằm nàng.
Những người khác, bao gồm cả Ngọc Thương, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Yết hầu run lên hai lần, Ngọc Thương vội vàng lôi kéo Viên Cương.
“Còn không mau tuân chỉ!
Thật sự hắn cũng không muốn thuyết phục hoài như vậy, nhưng lại sợ bị Viên Cương làm liên lụy vào!
Viên Cương nói.
“Không dám! Ta sẽ cố hết sức thử một lần!
Vừa nói ra những lời này, cả đám người nhẹ nhàng thở ra.
Đám người Ngọc Thương lập tức làm theo, hai tay liên tục di động, nhảy vào sau lưng Sa Hạt, ngay cả La Chiếu cũng bị đuổi đi.
Kết quả chỉ có mình Hoa Mỹ Như và Viên Cương ở lại giằng co, trong lòng Hoa Mỹ Như nghẹn lửa giận, suýt chút nữa hét lên thì đối phương mới miễn cưỡng nghe lệnh, bây giờ đối phương còn ra lệnh ngay trên đầu mình.
Nhưng nàng không thể không làm theo, vì nghe theo lời của Lữ Vô Song, nên không thể không làm theo được, Hoa Mỹ Như hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bay qua một bên.
Viên Cương xoay người, đi đến chỗ đầu của Hạt Hoàng, nhìn Hạt Hoàng gật đầu đắc ý nghe lệnh hắn lên đường, Hạt Hoàng này đã từng cứu mạng hắn, trong lòng Viên Cương cực kỳ hối hận, hối hận không nên triệu hoán nó ra đây, gương mặt căng thẳng.
Cuối cùng, hình như làm ra quyết định, hắn giang hai tay ra, hét lên.
“A…
Tiếng hét như bao hàm nhiều cảm xúc.
Hạt Hoàng đang không nhanh không chậm đi về phía trước, lập tức những Sa Hạt xung quanh chuyển động, thân hình to lớn của Hạt Hoàng chìm xuống, cắm đầu vào trong biển cát, mượn lực cường đại để tạo ra bão cát bốn phía, bão cát nổi tầng tầng lớp lớp, nó dùng các đốt chân đào cát lên chui xuống đất.
Những người đứng trên Sa Hạt lập tức thi pháo chống lại cơn sóng cát bay đến.
Những Sa Hạt phía sau lập tức chạy đến, vòng qua nơi này, tiếp tục đi về phía trước.
Viên Cương nhảy lên thoát khỏi vùng bão cát, nhảy lên một cồn cát, hai bên là đại quân Sa Hạt vù vù chạy qua.
Hạt Hoàng nhanh chóng chui vào lòng đất biến mất, nửa cồn cát nổi lên dần dần sụp xuống, đợi đến lúc lắng lại, Viên Cương đã bị chôn nửa người trong cát.
Đám người Ngọc Thương đi theo Sa Hạt phía xa lắc mình bay về, bao gồm cả Hoa Mỹ Ngọc, bay xuống bên cạnh Viên Cương, nhìn theo đám Sa Hạt đang lao nhanh về phía trước.
Các tướng sĩ đang cưỡi trên lưng Sa Hạt cũng nhìn về phía bọn họ, không biết chuyện gì xảy ra.
Sa Hạt chạy rất nhanh, đại quân trùng trùng điệp điệp chạy qua, toàn thế giới trở nên tĩnh lặng.
Hoa Mỹ Như quay đầu nhìn, lạnh nhạt nhìn Viên Cương đang bị chôn trong cát, nói.
“Gọi Hạt Hoàng đi ra, còn lại không cần cang ngươi lo nữa, cút theo đội ngũ đi.
Ngọc Thương nhanh chóng chạy lên trước, vươn tay túm cánh tay Viên Cương, giúp hắn ra khỏi đống cát.
Viên Cương lại giang hai cánh tay ra, cao giọng hét lên.
“A... A... A...
Mọi người nhìn hắn, xem hắn kêu một lúc lâu, sau đó lại nhìn sa mạc dưới chân và bốn phía, sao lại cảm giác không có động tĩnh gì hết vậy?
Ngọc Thương nói thầm trong lòng, hình như trước đó triệu hoán Sa Hạt đi ra không dùng tiếng hô này đâu? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng hơi hồi hộp một chút, sắc mặt cũng trở nên khẩn trương, mặc niệm trong lòng, tổ tông ơi, ngươi đừng có chơi nữa, sẽ chết người đấy!
Hét xong một lần, Viên Cương dừng việc hò hét lại, quay người nhìn Hoa Mỹ Như.
Hoa Mỹ Như hỏi.
“Hạt Hoàng đâu?
Viên Cương trả lời.
“Không thấy.
- ...
Hoa Mỹ Như há hốc miệng, mắt trợn tròn.
Không thấy? Ngươi nói không thấy? Lừa quỷ à? Đám người Ngọc Thương suýt rơi cả tròng mắt, không ngờ Viên Cương hét xong nửa ngày lại nói được ra câu đó.
Ngọc Thương càng hối hận, vừa rồi hắn tốt bụng lôi người này ra khỏi cát, nếu sớm biết như vậy thì hắn phải chôn sống Viên Cương luôn mới đúng.
Hoa Mỹ Như như thẹn quá hóa giận rồi, chỉ vào Viên Cương mắng mỏ.
“Ngươi chán sống rồi phải không? Ta ra lệnh cho ngươi lập tức triệu hoán Sa Hạt kia ra!
Lữ Vô Song trên không trung nhíu mày, phía dưới dây dưa mãi như vậy, không biết có chuyện gì xảy ra, giống như đang cãi nhau vậy, cuối cùng nàng nhịn không được nữa, lắc mình bay xuống, ống váy bồng bềnh, nhẹ nàng đặt chân xuống mặt cát, lạnh lùng hỏi.
“Chuyện gì xảy ra?
Hoa Mỹ Như lập tức chắp tay, trách mắng những kẻ phía sau.
“Còn không mau bái kiến Vô Song Thánh Tôn!
Đúng thật là Lữ Vô Song tự mình đến đây! Đám người Ngọc Thương cực kỳ sợ hãi, nhanh chóng chắp tay cúi đầu.
“ Bái kiến Thánh Tôn!
Có người nói thầm trong lòng, có phải bị dính ánh sáng của nhị hóa này không, nếu không đã chẳng có cơ hội nhìn thấy Lữ Vô Song nói.
Đôi mắt của Ngọc Thương nhìn thoáng qua Viên Cương, hắn phục rồi, thế nào gọi là ngoan nhân? Hôm nay hắn đã nhìn thấy, không thể trêu vào nhị hóa này được, nếu qua lần này mà vẫn còn sống, hắn mãi mãi không muốn gặp lại tên này, xem như ngươi lợi hại, không thể trêu vào!
Viên Cương đứng yên tại chỗ, sau khi nhìn vào đôi mắt sáng của Lữ Vô Song, hắn kéo căng xị gò má, sau đó chắp tay khom lưng xuống.
Hoa Mỹ Như chợt chỉ vào Viên Cương, tố cáo.
“Sư tôn, Viên Cương chống lại pháp chỉ, không giao Hạt Hoàng ra!
Có người to gan lớn mật như vậy? Lữ Vô Song có cảm giác ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm về phía Viên Cương, hỏi.
“Vì sao không giao?
Viên Cương đứng thẳng đáp lời.
“Không phải không giao, mà là triệu hoán không ra.
Có ý gì? Lữ Vô Song hơi giật mình, vừa thấy Hạt Hoàng độn địa, còn tưởng rằng là tạm dừng chờ đại quân Sa Hạt đi qua, kết quả là do triệu hoán không ra.
Lúc đầu những người khác nghĩ rằng là tạm dừng ra lại, ai có thể ngờ rằng Viên Cương dám kháng lệnh thế này!
Hoa Mỹ Như nói.
“Sư tôn, hắn đang nói láo, từ đầu đến cuối đều kháng cự không giao Sa Hoàng ra.
Tất nhiên Lữ Vô Song tin nàng, trước đó cứ lề mề đã cảm thấy kỳ lạ rồi, bây giờ nghe được đáp án, nhưng vẫn cảm thấy ngoài ý muốn, sao tên này lại to gan như thế chứ? Lữ Vô Song lạnh lùng hỏi.
“Vì sao không triệu hoán ra?
Viên Cương nói.
“Từ lần vận chuyển đầu tiên ta đã muốn triệu hoán Hạt Hoàng, nhưng không triệu hoán ra được, cho đến sáng nay mới triệu hoán ra, ta cũng không biết vì sao nữa, có lẽ Sa Hoàng khác với Sa Hạt.
Ai nói hắn không biết nói dối, với hắn mà nói, nói dối cũng chọn lúc mà nói.
Ánh mắt đám người Ngọc Thương nhìn thoáng qua lẫn nhau, nghe Viên Cương nói kiểu như vậy, không biết là thật hay là giả nữa, trước đó luôn không thất Hạt Hoàng, đúng là sáng hôm nay mới xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ hiểu nhầm tên này?
Nói nhảm! Tất nhiên Hạt Hoàng khác với Sa Hạt rồi!
Ánh mắt Lữ Vô Song hiện lên sự lạnh lẽo, không quan tâm đ ến lý do lung tung rối loạn này, hỏi Hoa Mỹ Như.