Đạo Quân

Chương 1895: Tiện nhân! Tiện nhân! (2)



Chắc chắn bọ cạp không phải bởi vì thanh âm của y mà xuất hiện, nếu thật như vậy, về sau chỉ cần nói là được, không cần la to triệu hoán, bọ cạp là bị thanh âm trong cảm xúc của y cảm hóa mà tới.

Ngưu Hữu Đạo đoán chắc là cảm xúc và tính tình của con người kết hợp với “Xi Vưu vô phương” khí công, cường ngạnh tu luyện mới có thể luyện thành.

Thậm chí Ngưu Hữu Đạo còn đùa rằng lẽ nào Xi Vưu cũng có tính tình giống như Hầu Tử?

Vui đùa là vui đùa, Ngưu Hữu Đạo phân tích như vậy cũng không phải không có chút đạo lý nào, ngay cả các loạo công pháp tu hành của các tu sĩ đều là do cảm giác của con người khống chế và điều tiết, nhịp thở ra hít vào cũng chịu sự khống chế của cảm giác, còn tâm tình thì tuyệt đối là một bộ phận của cảm giác.

Cho dù không phải là tu sĩ, người bình thường cũng có thể bởi vì tâm tình và tính nết dẫn tới thân thể xuất hiện tật xấu, kết quả sẽ khác nhau.

Đương nhiên, nguyên nhân chính đến cùng của chuyện này có đúng như vậy hay không, Ngưu Hữu Đạo cũng không thể hoàn toàn khẳng định, đây chỉ là phân tích cá nhân của Ngưu Hữu Đạo. Thật sự Viên Cương luyện tập phương pháp thổ nạp ngạnh khí công rất đơn giản lại có thể luyện được hiệu quả thần kỳ như này, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy không thể tưởng nổi, không có cách nào chân chính kết luận được rốt cục nguyên nhân của chuyện này là như thế nào.

Nhưng Lữ Vô Song không biết thực hư, cũng không quá quan tâm tới chuyện này, quan tâm là Viên Cương nói “Muốn chém muốn giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được.”

Chuyện nàng ta lo lắng chính là thế này, dám chạy tới trước gót chân nàng ta để giương oai, còn dám nắm tay đập nàng, đây là người sợ chết sao? Người như thế thà chết không mở miệng, hình phạt gì ước chừng đều không có tác dụng.

Sau khi hơi trầm mặc, Lữ Vô Song nói:

“Ngươi giúp ta tìm được Hạt Hoàng, ta sẽ đảm bảo ngươi không có chuyện gì, thế nào?

Viên Cương:

“Ta nói không triệu hoán được, ngươi có tin không?

Lữ Vô Song không tin:

“Vì một con Hạt Hoàng mà bỏ mạng, đáng giá không?

Viên Cương:

“Ta cho ngươi biết, trước đây ta bị đuổi giết, là Hạt Hoàng đã cứu ta, cái mạng này của ta vốn là do Hạt Hoàng cho, trả lại cho nó cũng chẳng thua thiệt gì.

Ánh mắt Lữ Vô Song lóe lên, cũng không biết nói gì, thật khó hiểu với thứ suy nghĩ như vậy của một con người, chợt mỉm cười:

“Hạt Hoàng quan trọng hay là mạng của Phùng Quan Nhi quan trọng?

Hiển nhiên, bên này đã biết nguyên nhân tại sao Viên Cương trợ giúp quân Tần.

Mặt Viên Cương chuyển sang dữ tợn:

“Tiện nhân!

Bốp! Lữ Vô Song phất tay đánh một cái bạt tai, tiếng vang thanh thúy, chán sống, lại dám mắng ta là tiện nhân!

Nhưng mà nghĩ lại, vị này chẳng phải là chán sống rồi sao?

Bị tát cho hất đầu sang một bên, viên Cương dùng sức xoay đầu lại đối mặt:

“Ngươi không cần lấy chuyện này ra uy hiếp ta, cũng không thể uy hiếp được ta! Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, sống có ý nghĩa chết cũng phải có ý nghĩa mới có thể đỉnh thiên lập địa! Ta sẽ không bởi vì quan tâm tới người nào mà vong ân phụ nghĩa, ngươi muốn giết nàng, ta sẽ dồn hết khả năng ngăn cản, nếu không cản được, tốt nhất ngươi giết cả ta đi, bằng không chỉ cần ta còn sống, sớm muộn cũng sẽ đòi lại món nợ máu cho Phùng Quan Nhi, không chết không ngừng.

Trong lời nói dõng dạc cũng không phải là giả, Lữ Vô Song cũng không hề hoài nghi y nói dối.

Còn y đích xác là người như vậy, y sẽ không bởi vì quan tâm tới Ngưu Hữu Đạo, cũng sẽ không đi giúp Phùng Quan Nhi, y có lỗi với nàng, nợ nàng, nguyện lấy mạng báo đáp. Còn Ngưu Hữu Đạo thì hiểu rõ về y, trừ phi giết y đi, bằng không sớm muộn gì y cũng sẽ làm, cho nên sau khi không khuyên được cũng không thể miễn cưỡng.

Chính là bởi vì biết y không nói đùa, Lữ Vô Song chỉ đành nhịn không được trợn mắt nhìn y hồi lâu, sau đó từ từ nói:

“Không bắt ngươi phải vong ân phụ nghĩa với người ta, ta chỉ muốn con Hạt Hoàng kia, không phải muốn mạng của ngươi, là Hạt Hoàng, không phải người!

Viên Cương tức giận:

“Nếu người vô tình vô nghĩa thì có khác gì với súc sinh! Nếu súc sinh có tình có nghĩa, cho dù là một con chó thì khác gì với con người chứ?

Lữ Vô Song theo dõi y, trầm mặc rồi chợt lên tiếng:

“Ngươi làm thế nào có thể sống tới bây giờ?

Viên Cương:

“Lại chẳng phải do ngươi nuôi sống, nếu như ngươi chết, ta sẽ sống tốt hơn!

Lữ Vô Song vừa bực mình vừa buồn cười, có phần nghi ngờ có phải mình là một trong thiên hạ cửu đại chí tôn hay không? Chí ít người này hoàn toàn không coi nàng ta là người cao cao tại thượng gì.

Bị nguyền rủa đi chết cũng không thấy tức giận gì, sửa lời nói:

“Ngươi ra điều kiện đi!

Viên Cương:

“Không có có điều kiện, muốn chém muốn giết muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được!

Bốp! Lữ Vô Song đột nhiên đánh một cái bạt tai, tiếng vang thanh thúy vang dội, cũng nói thêm một câu:

“Tiện nhân!

Mắng xong uốn người đi liền, đụng tới loại khó chơi này, có nói thêm cũng không ra được manh mối gì, trở về suy nghĩ lại rồi lại tính.

Dùng sức quẫy người một cái vẫn không có cách nào thoát khỏi sự ràng buộc, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lữ Vô Song rời đi.

Sau khi an tĩnh lại, Viên Cương lần nữa nhắm mắt, rất nhanh tiếng gió vù vù lại bắt đầu, huyết vụ lần nữa tuần hoàn hô hấp, trước tiên dành thời gian khôi phục thương thế của thân thể quan trọng hơn.

Nhưng chưa yên tĩnh được bao lâu lại xuất hiện tiếng bước chân lần nữa, Viên Cương đành phải tạm dừng khôi phục.

Lữ Vô Song lại quay lại, bên cạnh có thêm một người, nhiều thêm một người mà Viên Cương không biết, một nam nhân cẩm y ngọc bào, thần thái có sự thờ ơ dưỡng thành do thời gian lâu.

Nhìn người tới đi song song với Lữ Vô Song, Viên Cương kết luận không phải người bình thường.

Người tới đến từ Vô Hư Thánh Địa, một trong cửu đại Thánh Tôn – Đốc Vô Hư, y không biết.

Hai người đi phía dưới kén tằm treo cao, Đốc Vô Hư ngẩng đầu nhìn, hỏi:

“Muốn làm gì?

Lữ Vô Song:

“Đả thương đệ tử ta, hãy bắt y nếm thử Trùng Phệ hình.

Đốc Vô Hư nhìn ngọc tàm đang ăn lá cây ở nhánh cây xung quanh:

“Đã hỏi ra được cái gì chưa?

Lữ Vô Song:

“Rất mạnh miệng!

Đốc Vô Hư:

“Hẳn là vậy, cứ giao cho Phiêu Miểu Các thẩm vấn đi.

Lữ Vô Song:

“Làm sao? Làm càn tới tận đầu ta, ta trừng phạt một chút cũng không được sao?

Đốc Vô Hư xoay người đi, Lữ Vô Song nhìn người đang bị treo, cũng xoay người đi.

Hai người ra khỏi không gian trong lòng đất, mới thấy lại ánh mặt trời, Đốc Vô Hư lại mở miệng nói:

“Lữ Vô Song, ngươi muốn trừng phạt, ta không có ý kiến, nhưng đừng nên làm chết người.

Lữ Vô Song:

“Ta giết người như vậy, ngươi cũng có thành kiến?

Đốc Vô Hư xoay người, mặt đối mặt lạnh lùng nói:

“Ta muốn biết ngươi và Ô Thường đều vội vã muốn có được hắn là có ý gì, lời này ta nói đã đủ rõ ràng chưa? Nếu người của Vô Song Thánh Địa không muốn bị mọi người bắt cút ra khỏi Vô Lượng viên, nếu ngươi không muốn mất đi quyền khống chế Vô Lượng viên thì tốt nhất đừng nên dùng kế giết người giệt khẩu với bọn ta.

Dứt lời thì tay áo vung lên, chợt hóa thành một nhân ảnh bắn về phía không trung.

Lữ Vô Song mắt lạnh nhìn theo.

Tiếp đó trong một thời gian ngắn, mấy người trong cửu Thánh đều lần lượt tới đó, đều tự mình tới quan sát Viên Cương, trong giọng nói đều lộ ra ý tứ không khác nhau mấy.

...

Ngoài thành Nam Châu hiếm khi mới có khách tới, ngồi một mình bên khe suối trong rừng già uống rượu, chính là Triệu Hùng Ca.

Ngưu Hữu Đạo đi dọc theo khe suối, đi tới bên cạnh gã, ném một vò rượu tới:

“Nếm thử rượu này xem.

Triệu Hùng Ca nhìn cũng không buồn nhìn, giơ tay lên đón được:

“Vô sự lại ân cần tất có mưu đồ, nói đi, vội vã muốn gặp ta là có chuyện gì?

Trên tay mở vò rượu, sau khi thử một ngụm thì chậm rãi tưới rượu vào trong hồ lô.

Ngưu Hữu Đạo dòm:

“Hai loại rượu khác nhau hòa vào, không sợ mùi vị không bình thường sao?

Triệu Hùng Ca:

“Hiểu được cách uống là được rồi.

Ngưu Hữu Đạo:

“Quả nhiên là một tửu quỷ.