Đạo Quân

Chương 2107: Không nghe lời, không có đùi gà ăn! (2)



Lữ Vô Song dừng bước, Vân Cơ và Viên Cương cũng bởi vì lời nói bại lộ mà dừng bước.

Lữ Vô Song quay đầu lại:

“Ta đã ngoan ngoãn thuận theo, còn không hài lòng sao?

Ngưu Hữu Đạo không thể không hỏi:

“Nàng mới vừa nói bại lộ là có ý gì?

Lữ Vô Song cười nhạo:

“Là ngươi sẽ giải thích với Lục Thánh, hay là ta sẽ giải thích cho bọn họ đây? Bọn họ cũng hiểu biết rất rõ về ta. Ngươi để ta lộ diện quát lui những người kia, căn bản không phải phong cách của ta. Bọn họ hạ độc thủ thanh tiễu thế lực của ta, ta phản ứng thế nào đây? Ta lúc đó lộ diện, sẽ không phải làm như chuyện gì đều chưa từng xảy ra. Đổi thành ta lúc đầu, lộ diện chuyện thứ nhất chính là trước hết giết một số người, cũng nhất định phải lấy màu sắc. Tên Phiêu Miễu Các trú Nam Châu chấp sự Trần Hám Khôi kia, ta tất sát không thể nghi ngờ!

“Như vậy quát lui mới là cách làm bình thường của Lữ Vô Song ta, nhưng mà ta cái gì cũng không làm. Đổi lại ngươi là Lục Thánh sẽ nghĩ như thế nào? Ít nhất ta dám xác định, Lục Thánh nhất định suy đoán ra được ta đã xảy ra chuyện, nhất định đoán được ta đã đánh mất năng lực động thủ.

Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày, đây chính là vấn đề mà hắn không nghĩ tới. Bởi vì hắn không biết Lục Thánh, nghe Lữ Vô Song nói như vậy, xác thực theo lý của nàng ta, đích xác đã bại lộ.

Lữ Vô Song lại bồi tiếp một câu:

“Các ngươi tự cho là đúng, không ngờ lại lộ ra sơ hở nhiều lắm. Ta thậm chí có thể đoán được bọn họ kế tiếp sẽ làm gì nữa đấy.

Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi:

“Bọn họ sẽ làm gì?

Lữ Vô Song lại có chừng có mực:

“Ngươi vừa rồi đã động sát cơ với ta, ngươi cảm thấy ta còn có thể nói ra sao? Đối với người không giữ cam kết, ngươi hiện tại nói cái gì, ta đều sẽ không tin. Ta vẫn là câu nói kia, lột da ta cũng không sợ, có thủ đoạn gì lấy hết ra, trong mức cái chết, ta nhận là được! Các ngươi không tuân thủ hứa hẹn, tính mạng của ta không có bảo đảm, phải chết mọi người cùng nhau chết!

Nàng ta dứt lời xoay người mà đi, đi tới bên cạnh Viên Cương và Vân Cơ, lại cười nói:

“Nhị vị còn chờ gì nữa, đi a!

Đi cái gì mà đi chứ? Viên Cương và Vân Cơ khó có thể dịch bước, nói là bị lời nói của Lữ Vô Song làm cho sợ cũng không phải là quá đáng. Hai người đều nhìn chằm chằm phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.

Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo ngưng động không ngừng, cuối cùng mỉm cười:

“Không hổ là Vô Song Thánh Tôn, bản lãnh bảo vệ tánh mạng quả nhiên rất có nghề.

Lữ Vô Song bình tĩnh ung dung nói:

“Quá khen, còn không phải thua bởi trên tay của các ngươi đấy sao.

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Nàng ở đây lừa ta!

Lữ Vô Song lên tiếng:

“Thật sao? Vậy ta có thể tiết lộ ra một chút xíu xiu nữa, cũng bởi vì sự việc mà ngươi đã làm ra ở cái thị trấn nhỏ đó, cũng bởi vì ngươi lộ ra một lượng lớn sơ hở, Lục Thánh mang khí thủ Thánh Cảnh, mang Bố Võng tự mình trấn giữ nhân gian, rất nhanh sẽ một lần hành động hoàn toàn diệt trừ các ngươi. Các ngươi một tên cũng đừng nghĩ chạy thoát! Ngươi rất nhanh sẽ nhận được tin tức đấy, thời gian còn lại cho ngươi không nhiều lắm. Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có muốn đi cầu ta hay không!

Nàng ta lại đổi hướng cười nói với hai người kia:

“Sao không đi nữa?

Khí thủ Thánh Cảnh, tự mình trấn giữ nhân gian? Ngưu Hữu Đạo nghe thấy lời ấy, trong lòng có chút lộ vẻ động lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, hắn cũng không biết mình lộ ra một lượng lớn sơ hở.

Nhưng mà lời nói trước đó của Lữ Vô Song không thể nghi ngờ đã chứng minh một ít chuyện hắn không nghĩ tới.

Nhưng mà hắn có thể nói gì đây? Có thể nói cẩn thận, đáp ứng khiến cho Viên Cương hiện tại cưới nàng ta hay sao?

Sau khi Ngưu Hữu Đạo hơi im lặng, bèn nghiêng đầu ra hiệu nói:

“Trước tiên mang nàng ta đi về.

Vân Cơ một phen giật cánh tay của Lữ Vô Song, lôi đi, đi tới một góc của đình viện, trực tiếp chui xuống đất mà vào, tiến nhập vào mật đạo sâu trong lòng đất đi thông bên trong thành.

Ngưu Hữu Đạo một mình lưu thủ trầm mặc, cẩn thận suy tư về cả kiện sự việc trước đó....

Quản Phương Nghi chuẩn bị thỏa đáng sự tình, đã trở lại, mang theo kiện hàng trở về.

Lúc chạng vạng tối, Ngân nhi cũng tỉnh lại, Quản Phương Nghi dẫn nàng rửa mặt, giúp nàng thay đổi quần áo.

Ngưu Hữu Đạo đi ra một chuyến trở về, mang theo một túi giấy dầu. Ngân nhi ngửi mùi tìm tới, quấn quít lấy muốn nhìn bên trong túi giấy dầu là cái gì.

Ngưu Hữu Đạo thật sự không biết nên nói nàng cái gì tốt, thiếu chút nữa tính mạng cũng không còn để ăn, vẫn là tính xấu không đổi.

Ngưu Hữu Đạo mở ra túi giấy dầu, lộ ra bên trong đùi gà. Ngân nhi lập tức hai mắt sáng lên, đưa tay liền đoạt lấy.

Ngưu Hữu Đạo một phen ấn chặt, một tay khác chặn nàng ta, không cho nàng lấy!

“Đạo Đạo, đói bụng!

Ngân nhi dáng vẻ rất ủy khuất.

Ngưu Hữu Đạo gói kỹ bọc giấy, lại không đưa cho nàng ta, mà ném cho Quản Phương Nghi, kéo lại Ngân nhi muốn đi theo bọc giấy, cảnh cáo nói:

“Nghe lời, có đùi gà ăn. Không nghe lời, không có đùi gà ăn!

Ngân nhi liên tục gật đầu:

“Nghe lời!

Ngưu Hữu Đạo:

“Nàng đi cùng Hồng nương, nghe lời nàng ấy, sau này không được nhắc tới ta với bất kỳ người nào, hiểu chưa?

“Đi theo huynh.

Ngân nhi bước về trước kéo ống tay áo hắn, lại quay đầu nhìn đùi gà trên tay của Quản Phương Nghi, hiển nhiên là hai bên đều không nỡ bỏ.

Quản Phương Nghi dở khóc dở cười.

Ngưu Hữu Đạo nắm lấy tay của nàng:

“Nghe rõ chưa, sau này không được nhắc tới ta với bất kỳ người nào, nếu không vĩnh viễn không có đùi gà ăn.

Bộ dạng rất nghiêm khắc.

Tóm lại hắn vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng khiến cho Ngân nhi hiểu rõ, cũng đã đáp ứng, đi theo Quản Phương Nghi lên xe ngựa.

Sau khi Ngân nhi lên xe ngựa, nàng lấy được cái đùi gà thứ nhất, lập tức gặm cắn, trong miệng nhai nhai còn lầm bầm một câu:

“Đạo Đạo....

Quản Phương Nghi lập tức hù dọa:

“Đừng nhắc lại Đạo Đạo nữa, nếu không sau này không có đùi gà ăn!

Ngân nhi đột nhiên trừng mắt thụ nhãn nhìn chằm chằm nàng ta, một bộ dáng lão nương rất tức giận!

So với lời đe dọa của Ngưu Hữu Đạo có hiệu quả hoàn toàn khác biệt. Thần tình của Quản Phương Nghi khựng lại, trong lòng hơi hồi hộp một chút, hiểu được chọc giận vị này sẽ là hậu quả gì.

Người ta còn chưa đưa về trong thành, liền chơi đùa xảy ra chuyện, không làm được còn phải ném cả mạng mình vào.

Dưới cái nhìn phẫn nộ của Ngân nhi, Quản Phương Nghi trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, miễn cưỡng cười vui, phản ứng cũng nhanh nhẹn, móc ra một cái đùi gà trong túi giấy dầu, quơ qua quơ lại.

Ngân nhi lập tức xuất thủ, đoạt lấy.

Đùi gà tới tay, sẽ không so đo với nàng ta nữa, tay trái một đùi gà, tay phải một đùi gà, đáng thỏa mãn, tha thứ cho nàng ta, lại tiếp tục nhai nhòm nhoàm.

Nhưng Quản Phương Nghi vẫn phải nhắc nhở:

“Ngân nhi, Đạo Đạo nói, nàng đừng nhắc tới hắn nữa, hắn không vui, hắn sau này không cho nàng đùi gà ăn nữa.

Dù sao Quản Phương Nghi cũng không bày tỏ đó là ý của mình, toàn bộ đẩy tới trên người Ngưu Hữu Đạo.

Ngân nhi quay đầu, nhìn nhìn nàng ta, lại nhìn một chút đùi gà trong tay, lộ ra bộ dạng rất nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cắn mạnh một cái, lập lại, giọng nói hàm hồ:

“Đạo Đạo tức giận, không được nhắc tới Đạo Đạo.

Quản Phương Nghi lập tức như trút được gánh nặng, vui vẻ ra mặt nói:

“Không sai không sai, không đề cập nữa.

Cô cười xong, lại một mặt sầu lo, chỉ bằng bộ não tàn này, có thể bảo đảm không nói lỡ miệng sao? Chẳng qua là cũng may cái tên tham ăn này không dễ dàng nói ra lời nói gì trọn vẹn.

Cổ đạo trời chiều, xe ngựa vào thành, đến vương phủ.

Chiếc xe không trực tiếp đi vào chỗ ngụ của vương phủ, mà đi vào giữa hai viện bên cạnh vương phủ, cũng là con đường mà những học trò của Thương Thục Thanh xuôi ngược đi học.

Thương Thục Thanh đã chờ trên đường bên ngoài học đường, bồi hồi chờ đợi.

Nàng nghe nói Ngân nhi biến mất rất lâu đã trở lại, cũng rất chờ mong, vì thế cố ý cho các học trò ra về sớm hơn.