“Nghe lời nàng vừa nói như vậy, xem ra tình cảm của Ô Thường đối với Ngân Cơ thật đúng là không bình thường.
Lữ Vô Song tiếp tục nói:
“Lại không bàn về tình cảm. Ngân Cơ là người của thời đại Thương Tụng, nàng ta và Thánh La Sát hẳn là người quen. Ngân Cơ nếu nói nàng ta có thể gọi Thánh La Sát, Ô Thường tất nhiên tin tưởng, mấu chốt Ô Thường không biết sau khi Thánh La Sát hiện hình không có người nào có thể khống chế.
“Ta nghe Tuyết bà bà nói, tốc độ phi hành của Thánh La Sát cực nhanh, giết người nào đó trong Lục Thánh có lẽ khó khăn, nhưng quấn lấy người khác cũng không thành vấn đề. Ô Thường đã giao thủ cùng Thánh La Sát, Tuyết bà bà nói, hắn hẳn phải rõ ràng.
“Ô Thường một thân ma công đích xác không phải tầm thường, liều mạng, trong cửu thánh hắn ai cũng không sợ. Nhưng cửu thánh ai cũng có bản lãnh chạy trối chết, người này cũng không thể làm gì được người kia. Nếu Thánh La Sát xuất thủ tương trợ, nếu Ngân Cơ dùng Thánh La Sát làm mồi nhử, bày tỏ nguyện ý cùng Ô Thường liên thủ, Ô Thường sẽ ý động hay không?
Ngưu Hữu Đạo dần híp mắt lại, hai tay mười ngón thu tại bụng....
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân....
Quản Phương Nghi đi ra từ mật đạo, cười ra vẻ giễu cợt lẩm bẩm, chợt thấy phía ngoài có một đám người xâm nhập, làm cho thủ vệ của Mao Lư Biệt Việt nơm nớp lo sợ thấp thỏm lui về sau.
Trong một chiếc xe ngựa ngoài biệt viện, Nguyên Sắc có hình thể to mọng cười híp mắt nửa nằm bên trong.
Nguyên Phi cùng ngồi bên cạnh đã thay đổi xiêm y của người bình thường, trên đầu còn đội một chiếc nón có mạng che, hơi đưa tay đẩy ra khe hở của rèm cửa, nhìn một chút phía ngoài.
Xe ngựa bốn phía có người hộ vệ, người khác trong đám hộ vệ đi theo đã xông vào Mao Lư Biệt Viện.
Nguyên Phi buông rèm cửa sổ xuống, quay đầu lại:
“Vì sao đột nhiên muốn dặt chân đến nơi này?
Sau khi Lục Thánh tách ra, Nguyên Sắc chọn trấn giữ Yến quốc, lúc trên đường đi Nam Châu, đột nhiên hạ lệnh tới đây, làm người ta không hiểu.
Nguyên Sắc đáp:
“Trái phải đều là cảnh nội của Yến quốc, tội gì bạc đãi chính mình.
Nguyên Phi càng trở nên không hiểu, phát hiện lòng phòng bị của vị này đủ nặng đấy, cho tới bây giờ vẫn không chịu thổ lộ chân tướng, thích thú cười lạnh một tiếng:
“Không muốn nói thì thôi.
Thấy nàng mất hứng, Nguyên Sắc cười ha hả nói:
“Nghe nói ẩm thực của Mao Lư Sơn Trang này chính là thiên hạ nhất tuyệt, nếu đến rồi, bỏ lỡ có phần đáng tiếc. Trăm nghe không bằng một thấy, ta cũng muốn nhìn xem thử có thể tuyệt đến chỗ nào.
“....
Nguyên Phi lập tức nghẹn họng không nói nên lời, cuối cùng phản ứng lại, hóa ra là tới vì cái ăn.
Nghĩ lại, không phải sao, ăn vốn là một trong chuyện yêu thích của vị này, đến vì cái này cũng rất bình thường.
“Ta đi nhìn một chút, tránh tiết lộ phong thanh.
Nguyên Phi nói một câu.
Nguyên Sắc khẽ gật đầu, phất tay, ra hiệu đi đi.
Nguyên Phi xoay mình chui ra cửa xe....
Mắt thấy có người tự tiện xông vào, Quản Phương Nghi sao có thể ngồi nhìn, quát:
“Người nào?
Hứa lão lục nhanh chóng thối lui đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói:
“Là người của Phiêu Miễu Các.
Phiêu Miễu Các? Quản Phương Nghi ngẩn ra, ngay sau đó kinh hãi. Người của Phiêu Miễu Các sao lại đột nhiên tự tiện xông vào nơi này? Chẳng lẽ là bí mật bên đây bị họ phát hiện hay sao?
Cô nghĩ tới người trong mật thất, bất kể là Ngưu Hữu Đạo hay là Lữ Vô Song, cho dù là Viên Cương, đều là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, một khi bị tra xét ra, như vậy cũng được sao?
Mấu chốt là chuyện xảy ra đúng dịp, Vân Cơ không ở bên ngoài, lúc này mấy người kia đều ở trong mật thất, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, những người khác lại không biết sự tồn tại của đám người Ngưu Hữu Đạo, ngay cả người mật báo tin tức, thông báo dời đi cũng không có.
Quản Phương Nghi nghĩ đến đây, nàng có thể nói kinh hãi tóc gáy dựng lên, lúc này xoay người, sắp sửa đi mật báo tin tức.
“Đứng lại!
Một thân ảnh chợt hiện ra, ngăn trước mặt Quản Phương Nghi, một cái lệnh bài của Phiêu Miễu Các đưa đến trước mặt nàng.
Quản Phương Nghi quan sát đối phương, lại quay đầu nhìn xem, phát hiện người tới đều là người ăn mặc bình thường, không có một người nào mặc trang phục của Phiêu Miễu Các.
Mà những người này vừa tiến đến, lập tức xông về các ngõ ngách của Mao Lư Biệt Viện, rõ ràng cho thấy muốn ngay lập tức khống chế biệt viện này.
Người tới cất giọng hỏi hờ hững:
“Nàng chính là Tề kinh Hồng nương Quản Phương Nghi đúng không?
Quản Phương Nghi lòng mang thấp thỏm, mặt ngoài cố gắng trấn định:
“Là ta. Phiêu Miễu Các công khai làm việc, không ăn mặc như các người. Chư vị đột nhiên tới chơi, sao ta cảm giác có chút kỳ hoặc, sao có thể xác định các ngươi là người của Phiêu Miễu Các chứ?
“Sẽ chứng minh cho ngươi thấy.
Phía sau truyền đến thanh âm, Nguyên Phi đội mạng che chân thành đi tới, ngữ khí kiêu căng.
Thấy người tới bên cạnh chắp tay hành lễ, Quản Phương Nghi lập tức xoay người nhìn lại, nhìn ra người đến là nữ nhân.
Nguyên Phi tới gần, ngạo nghễ nói:
“Tề kinh Hồng nương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Nghe nói nơi này là ngươi làm chủ, lập tức truyền lời xuống, biệt viện trên dưới mọi người đều giữ yên vị trí tiếp nhận kiểm tra, bất kỳ người nào cũng không được vọng động, người trái lệnh chết!
Trong đầu của Quản Phương Nghi nhanh chóng phản ứng, đang suy tư đối sách, nghe thấy lời ấy, lập tức biết thời biết thế nói:
“Được! Ta cũng nên đi an bài.
Cô là muốn nhân cơ hội mật báo tin tức.
Ai ngờ nàng vừa mới xoay người, một bàn tay của Nguyên Phi đã ấn tại đầu vai của cô:
“Chút chuyện nhỏ này, không cần chủ nhà tự mình chân chạy, truyền lệnh xuống là được.
Nguyên Phi nói xong hất cằm với Hứa lão lục bên cạnh, ra hiệu Hứa lão lục đi làm là được.
Trong lòng Quản Phương Nghi lo âu, bây giờ muốn mật hiệu với Hứa lão lục cũng không được, nàng ta đang do dự, nghĩ xem có cần trở mặt gây ra một chút động tĩnh, tiện kinh động đám người Ngưu Hữu Đạo hay không.
Còn không đợi nàng đưa ra quyết định, Nguyên Phi bất ngờ ra tay, lập tức hạ mấy chỉ trên người nàng, đã phong ấn tu vi của nàng lại, làm Quản Phương Nghi trở tay không kịp.
Nguyên Phi tiếp đó nói với người đi theo bên cạnh:
“Hai người các ngươi đi cùng ông ta.
Lập tức có hai người đi tới bên cạnh Hứa lão lục, đẩy ông ta một cái. Hứa lão lục không biết rõ chuyện gì xảy ra, lại chưa được thụ ý, đối mặt người của Phiêu Miễu Các không dám không nghe theo, không làm gì khác hơn là ngoan ngoãn bước đi.
Nguyên Phi tiếp đó lại giòn tiếng hạ lệnh:
“Lục soát! Cẩn thận lục soát, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. Phát hiện bất kỳ khả nghi, lập tức khống chế báo lên trên!
“Rõ!
Một số người lúc này lĩnh mệnh mà đi, triển khai tìm tòi đối với Mao Lư Biệt Viện.
Đây cũng không phải trò đùa, đây chính là Thánh Tôn của Đại Nguyên Thánh Địa pháp giá đích thân tới. Nguyên Sắc muốn đặt chân ở chỗ này, nhất định phải tiến hành loại bỏ tai họa ngầm có thể tồn tại ở nơi này, mới có thể khiến cho hắn yên tâm vào ở.
Một khi Nguyên Sắc vào ở, mọi người nơi này đều phải hạ lệnh cấm khẩu, bất kỳ người nào cũng không được tiết lộ tin tức Nguyên Sắc ở chỗ này, cũng không cho tiết lộ đám người bọn họ đi tới.
Mắt thấy biệt viện bị lục soát, trong lòng Quản Phương Nghi như có lửa đốt. Lối vào dưới đất của mật đạo nhiều nhất có thể giấu được người bình thường, làm gì có thể chịu đựng được thi pháp lục soát của tu sĩ, tra một cái nhất định phải lộ tẩy.
Tại sao có thể như vậy? Nàng ta có chút không nghĩ ra, thật chẳng lẽ phải bại lộ sao?
“Các ngươi rốt cuộc là ai?
Ngữ khí của Quản Phương Nghi hiện lên lạnh lùng, muốn tìm viện cớ phát tác, để chấn động tới phản ứng của đám người Mao Lư Biệt Viện, động tĩnh vừa lên, tiện thể kinh động tới đám người Ngưu Hữu Đạo.
Cô đưa ra quyết định này không dễ dàng, đối phương nếu thật sự là người của Phiêu Miễu Các, một khi chọc giận đối phương, nàng hiện tại ngay cả đường sống phản kháng cũng không có, không làm được phải bỏ mệnh.