Đạo Quân

Chương 2265: Kéo không được nữa (2)



Hắc Thạch: “Hiện tại đối phương cũng không chắc chắn, loại sự tình này cẩn thận một chút cũng có thể lý giải.”

Ô Thường: “Tình huống bên Tư Thiếu Đông và Thanh Cửu cũng không có thay đổi sao?”

Hắc Thạch: “Giống như ta, không có quá nhiều phản ứng, hẳn đều ở trong quan sát của Mao Lư Sơn Trang. Nhìn trạng thái cẩn thận của Mao Lư Sơn Trang, đoán chừng sau đó còn sẽ có thăm dò tiến thêm một bước, không có niềm tin tuyệt đối sợ là sẽ không dễ dàng động thủ.”

Ô Thường nhìn phương xa, tóc dài theo gió.

“Nhưng ta không có biện pháp chờ đợi thêm nữa, hai lão quỷ kia tự mình tìm tới cửa, đối mặt thế tiến công của Tấn quốc, ta có thể để Thương Triêu Tông tiêu cực chống cự sao? Ta cũng không có thể để Tấn quốc đình chỉ tiến công, gây nên hai lão quỷ hoài nghi, hết thảy đều phí công... Động thủ đi!”

Hắc Thạch ngạc nhiên, không hiểu hắn có ý gì, thử hỏi.

“Động thủ?”

Ô Thường: “Kéo không được nữa. Mao Lư Sơn Trang giúp đỡ Thương Triêu Tông thượng vị, cho rằng Yên quốc liên thủ với Hàn quốc đủ để chống đỡ Tấn quốc một đoạn thời gian, cho nên bọn hắn có rất nhiều kiên trì từ từ làm, nhưng lại không biết bên chúng ta và hai lão quỷ phát sinh cái gì, chúng ta không có biện pháp kéo nữa. Chiếu theo nhịp điệu của bọn hắn, mong đợi bọn hắn động thủ với hai lão quỷ, còn không biết phải chờ tới thời điểm nào.”

Quay đầu lại nhìn chăm chú nói: “Thực thi bí mật khống chế Triệu Đĩnh!”

Hắc Thạch cả kinh.

“Thánh Tôn, xuống tay với Triệu Đĩnh, sợ là không có tác dụng gì.”

Ô Thường lấy ngữ khí không thể nghi ngờ nói.

“Cứ làm, ta tự có dự định.”

Hắn đã nói như vậy rồi, Hắc Thạch còn có thể nói cái gì, chỉ có thể chắp tay lĩnh mệnh.

“Vâng!”

Sơn cốc, dưới bóng đêm, Triệu Đĩnh lại nghe được hương rượu, theo hương rượu tìm tới, không ngoài dự liệu, lại nhìn thấy Hắc Thạch ngồi ở trên cây thông uống rượu giải sầu.

Triệu Đĩnh chỉ ở phụ cận quan sát một thoáng, không có kinh động hắn, sau đó muốn xoay người rời đi.

Trong lòng Hắc Thạch thầm mắng một tiếng, quay đầu lại, có vẻ như nói lời say.

“Qua đây.”

Triệu Đĩnh sững sờ, quay đầu lại, thấy Hắc Thạch nhìn chằm chằm mình, xác nhận là đang nói chuyện với hắn, lập tức đi tới hành lễ.

“Trưởng lão.”

“Đi theo ta.” Hắc Thạch mơ hồ nói, bồng bềnh bay xuống, rơi vào dưới sơn cốc.

Triệu Đĩnh do dự một chút, lại không dám không theo, cuối cùng phi thân xuống.

Dưới sơn cốc, nhìn thấy Hắc Thạch, cũng nhìn thấy bên người Hắc Thạch nhiều ra một người, tóc dài xõa vai, cánh tay để trần, khí thế bức người, trừ Ô Thường còn có thể là ai.

Triệu Đĩnh cả kinh, tranh thủ tiến lên hành lễ.

“Tham kiến Thánh Tôn!”

Nửa ngày không được đáp lại, mới ngẩng đầu nhìn trộm, kết quả thấy Ô Thường đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, sợ đến kinh hoảng cúi đầu, trong lòng ý nghĩ tung bay, không biết Hắc Thạch mang mình tới gặp Ô Thường là có ý gì.

Trong lòng Hắc Thạch cũng ý nghĩ tung bay, không hiểu nổi Ô Thường tự thân xuất mã đối phó Triệu Đĩnh là có ý gì.

Hiện trường an tĩnh một lúc, Ô Thường rốt cục lên tiếng.

“Ai bảo ngươi tới thăm dò Hắc Thạch?”

Lời này vừa nói ra, sợ đến Triệu Đĩnh sắp nứt cả tim gan, mãnh liệt ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi...

Chạng vạng tối, bên một khe núi, sóng nước lấp loáng.

Triệu Đĩnh mặc thường phục, dịch dung đi đến ven hồ, nhìn chung quanh, đi tới bên một tảng đá lớn, tiện tay rút cây cỏ dại, cắm ở trong khe đá, sau đó đứng ở bên cạnh tĩnh lặng chờ đợi, nội tâm kinh hoảng không người biết được.

Đợi một hồi lâu, ven hồ xuất hiện một trận gợn sóng, có người nổi lên mặt nước, từng bước một đi tới.

Triệu Đĩnh ra thủ thế, đối phương cũng ra thủ thế, lúc này song phương mới yên tâm đi tới chạm mặt.

“Không phải bảo ngươi có việc ở địa điểm chỉ định đặt mật thư là được sao, chuyện gì vội vã gặp mặt?” Trong ngữ khí của người đến lộ ra không cao hứng.

Nhưng Triệu Đĩnh nhìn về phía sau hắn, dường như nhìn thấy đồ vật gì, người đến tâm sinh cảnh giác, vội vàng quay đầu nhìn lại, Triệu Đĩnh nhân cơ hội lắc người rời đi, nhanh chóng chạy mất.

Người đến quay đầu lại, rõ ràng ý thức được không bình thường, cũng mặc kệ Triệu Đĩnh trốn chạy, lắc người bắn về hồ nước, vội vàng trốn vào trong nước.

Trong rừng, một thân ảnh bắn ra, chính là Ô Thường, dấn thân lao vào trong hồ.

Mà Triệu Đĩnh thì ở trong núi rừng không nhanh không chậm đi tới bên người Hắc Thạch, thân hình lảo đảo, dường như chạy trốn đã tiêu hao hết khí lực, mang theo vài phần cầu xin nói: “Trưởng lão, thuốc giải.”

Hắc Thạch bình tĩnh nói: “Đợi đến xác nhận ngươi không có gian lận, tự nhiên sẽ cho ngươi.”

Vừa mới nói xong, trong hồ nước truyền đến nổ vang kịch liệt, đại diện tích nước hồ nổ lên, hai người đồng thời nhìn lại, Hắc Thạch kinh ngạc, người trốn chạy có thể giao thủ với Thánh Tôn?

Mặt hồ to lớn giống như dời sông lấp biển bốc lên, sau một phen động tĩnh kịch liệt, mới thấy bóng người nhảy ra.

Ô Thường lắc mình hạ xuống, trên tay xách một người ướt sũng.

Người kia miệng mũi chảy máu, lại bị Ô Thường kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra chân dung, đang thở hổn hển nhìn chằm chằm Triệu Đĩnh.

Trong ánh mắt Triệu Đĩnh tràn đầy âm u, đến mức độ này, hắn cũng không để ý đến cái gì.

Ô Thường: “Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, là người nào?” Lời này không biết hắn đang hỏi ai.

Phát hiện có thể giao thủ với Ô Thường, Hắc Thạch hoài nghi là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lúc này được xác nhận, nhìn lại khuôn mặt của đối phương, bật thốt lên: “Gia Cát Trì? Thuộc hạ gặp qua chân dung được thôn dân miêu tả, không sai, là hắn.”

“Ngươi chính là Gia Cát Trì?” Ô Thường ngược lại là có chút ngoài ý muốn.

Không sai, rơi vào tay hắn chính là Gia Cát Trì, thở hổn hển không lên tiếng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Ô Thường vỗ một chưởng lên vai Gia Cát Trì, cũng tiện tay buông hắn ra.

Gia Cát Trì lảo đảo lùi về sau hai bước, hình như có chút ngoài ý muốn, bởi vì đối phương mở ra cấm chế trên người hắn.

Ô Thường theo dõi hắn.

“Dám thẩm thấu đến bên người ta, lá gan không nhỏ. Ta biết này không phải hành vi của một mình ngươi, sau lưng ngươi còn có một nhóm người. Ta biết các ngươi muốn làm gì, ta không giết ngươi, để chứng minh thành ý của ta, ngươi mang lời trở về thương lượng với những người khác, nói ta có biện pháp diệt trừ Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, nhưng cần các ngươi phối hợp. Sẽ có người ở trong này chờ các ngươi hồi phục, thương lượng tốt rồi, phái người đến bàn bạc với ta.”

Hắc Thạch nghe vậy ngạc nhiên, có chút không hiểu nổi Ô Thường có ý gì.

Gia Cát Trì cảnh giác lùi về sau, xác nhận là thật thả mình đi, liền nhanh chóng lắc mình rời đi.

Đợi người triệt để không còn bóng dáng, Hắc Thạch hồ nghi hỏi: “Thánh Tôn, ngài làm như vậy, bọn hắn có thể phái người đến sao?”

Ánh mắt Ô Thường trầm lạnh.

“Sẽ. Những người kia dã tâm không nhỏ, dù không muốn hợp tác, khẳng định cũng muốn biết ý đồ của ta, sẽ phái người đến.” Dứt lời lắc người rời đi.

Hiện trường còn lại hai người, đột nhiên Hắc Thạch vung tay, mang theo lực lượng gào thét, cạch! Triệu Đĩnh không kịp trở tay như gặp phải thiết phiến, cả người bị hất bay ra ngoài, đập xuống đất, nửa khuôn mặt bị đánh không còn.

“Người nha, đều ôm hi vọng không thể thực hiện được.” Hắc Thạch liếc thi thể nằm trên đất, nói thầm một tiếng.

Lại nhìn hồ nước đã từ từ bình tĩnh lại, y nguyên lòng vẫn còn sợ hãi, không nghĩ tới đối phương phái ra người liên lạc với Triệu Đĩnh cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, may là lần này Ô Thường tự thân xuất mã, nếu để hắn đến, bản thân sẽ là kết cục gì, hắn không dám tưởng tượng.

Ai có thể nghĩ đến? Hắn không thể không âm thầm hoảng sợ bên Mao Lư Sơn Trang cẩn thận đề phòng, đoán chừng đối phương cũng không nghĩ tới Ô Thường sẽ đích thân ra tay, dù Triệu Đĩnh bại lộ cũng không bắt được người.

Phủ thành Nam Châu, mật thất vương phủ, Thương Triêu Tông, Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình lại lần nữa định ngày hẹn Ngưu Hữu Đạo.

Đại chiến dường như không thể tránh khỏi, trừ nhân mã và vật tư điều phối đúng chỗ, chủ soái cũng phải đích thân tới tiền tuyến tọa trấn.

Này cũng là nguyên nhân Thương Triêu Tông tới gặp, hắn và Mông Sơn Minh muốn đích thân đi tới tiền tuyến tọa trấn chỉ huy.