Đạo Quân

Chương 2286: Biến cố lớn bắt đầu (2)



Nam Thiên Vô Phương ngước mắt nhìn nàng, không hiểu nói: "Như vậy là có ý gì?"

Phùng Quan Nhi nói: "Đây là đồ Triệu tiên sinh cho ta trước khi bế quan, muốn ta giao cho Tả sứ vào ngày hôm nay."

Nam Thiên Vô Phương nghi ngờ: “Ở trong này có thứ gì?"

Phùng Quan Nhi lắc đầu: “Ta không biết. Triệu tiên sinh nói, sau khi Tả sứ mở ra xem sẽ hiểu rõ."

Sau khi Nam Thiên Vô Phương kiểm qua cái hộp liền trực tiếp thi pháp mở khóa, phát hiện bên trong chỉ có một lá thư.

Nam Thiên Vô Phương nhặt lá thư ra xem, vẻ mặt bắt đầu thay đổi rõ rệt. Đợi đến khi xem xong cả lá thư, vẻ mặt ông ta trở nên rất khó coi và rời đi, bỏ lại Phùng Quan Nhi ở đó.

Phùng Quan Nhi ngạc nhiên quay đầu, cũng không biết làm sao.

Nam Thiên Vô Phương vội vàng chạy tới phía sau núi, nơi Triệu Hùng Ca đang bế quan và đẩy cửa đá ra, đi vào hô to: “Triệu Hùng Ca, Triệu Hùng Ca, ngươi lăn ra đây cho ta!"

Không ai trả lời, trong động phủ bế quan nào còn bóng dáng người nào chứ!

Ông ta giơ lá thư trong tay lên và liếc mắt nhìn, sắc mặt tái xanh, trong thư nói là sự thật. Triệu Hùng Ca căn bản sẽ không bế quan gì mà đã đi rồi.

"Cẩu vật, cuối cùng lại lén làm chuyện lớn như vậy ở sau lưng lão tử, đúng là kẻ vong ơn phụ nghĩa không quen nuôi dưỡng, ngay cả ta mà cũng đề phòng. Trước đó còn không nói tiếng nào!" Nam Thiên Vô Phương mắng một hồi nhưng không dám chậm trễ nữa, tình hình trong thư nói đã vô cùng khẩn cấp rồi.

Đợi ông ta quay về Ma Cung chuẩn bị, nội bộ Ma Giáo có thể nói là đại loạn, tự giết lẫn nhau!

Nói như vậy có lẽ hơi quá lời, nhưng thoạt nhìn bọn họ thật sự đang tự giết lẫn nhau. Nam Thiên Vô Phương dẫn đầu trên dưới Ma Giáo quét sạch gian tế bên trong, đồng thời tiêu diệt người của Thiên Ma Thánh Địa được phái tới đóng ở đây, làm vậy có thể nói là chính thức tạo phản!

Nội gian có thể tiêu diệt sạch sẽ hay không, bản tahan Nam Thiên Vô Phương cũng không biết, chắc chắn không có cách nào loại bỏ được tất cả, dù sao Ma Giáo là đất do Ô Thường để lại, không cho Phiếu Miểu Các nhúng tay, không có cách nào bắt được danh sách diệt trừ nội gian giống như các phái làm lần trước, chỉ có Thiên Ma Thánh Địa nắm giữ thiết lập trong nội bộ Ma Giáo, không nằm trong lòng bàn tay của Phiếu Miểu Các.

Nhưng từ lâu đều nắm giữ một quy tắc giết sạch không chừa một tên!

Ma Cung vừa loạn, tất cả Yêu Ma Lĩnh, chỗ chợ của giới tu hành cũng rối loạn!

Sau biến cố lớn, Nam Thiên Vô Phương đứng ở đỉnh Ma Cung nhìn ra xa, vẻ mặt xúc động, mình nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được giải thoát rồi!

Tiếp theo, Ma Giáo tính chia thành từng tốp và nhanh chóng rút lui khỏi đây, bằng không Ô Thường rất có khả năng sẽ đánh tới.

Mà ông ta lại muốn chạy tới nơi hẹn gặp, chờ đợi Triệu Hùng Ca phái người tới tiếp ứng.

Trước mắt được giải thoát rồi, nhưng những gì phải đối mặt sau đó lại khiến ông ta cảm tahasy lo lắng không yên. Sắp gặp được người kia sao? Tới lúc đó sẽ phải đối mặt như thế nào?

Ông ta không dám đối mặt...

Thành phủ Nam Châu, Viên Phương mặc tăng bào giống như hung thần ác sát, đạp mở một cửa viện giống như phát ra tín hiệu tấn công.

Phía sau một đám tu sĩ của Lưu Tiên Tông, Linh Tú Sơn và Phù Vân Tông nhảy vào, trong viện có mấy người nhảy ra lập tức bị người mai phục xung quanh chặn lại.

Có người bị đánh ngã xuống đất, Viên Phương cầm giới đao trong tay xông lên chém.

Bên trong cả thành phủ Nam Châu, lấy biệt viện Mao Lưu làm trung tâm tản ra bốn phía gần như đang đồng thời phát sinh chuyện tương tự.

Một lần hành động quét sạch do Viên Phương chủ trì đã loại bỏ tai mắt Ô Thường thiết lập ở xung quanh.

Hai đám người Đoạn Hổ và Ngô Tam và người của biệt viện Mao Lư đều dẫn đầu đội của mình tới phối hợp.

Vẫn có các tu sĩ của tám đường đi tới các nơi ngoài thành, truy sát những người bình thường chặn đường mật thư của biệt viện Mao Lư.

Một lần hành động cũng không phải đều thuận lợi, vẫn có con cá đặc biệt lọt lưới. Nói chung sau đó Viên Phương đã vội vàng dẫn một đám hòa thượng hóa trang bỏ chạy.

Chẳng biết mẹ con Lam Nhược Đình và Phượng Nhược Nam đã chạy từ lúc nào, cũng không ai biết đã đi đâu, một ít nhân viên quan trọng trong thành đều được Lam Nhược Đình căn thời gian khẩn cấp điều đi phân phát mật thư.

...

"Chưởng môn, ngươi đang nói đùa sao?"

Bên trong đại điện nghị sự của Vạn Thú môn, nghe được lời nói kinh người của Tây Hải Đường, có trưởng lão chấn động đặt câu hỏi.

Tây Hải Đường không nói nhiều mà đi nhanh ra khỏi đại điện nghị sự, đợi tất cả trưởng lão đi ra, một mình ông ta phóng lên cao, có thể nói là xông thẳng lên trời, cho thấy tu vi thực lực của kỳ Nguyên Anh.

Đợi cho tới khi ông ta từ trên cao hạ xuống trước mặt mọi người, tất cả đều lặng ngắt như tờ.

Tây Hải Đường với gương mặt không cảm xúc nói: "Các vị, chín Thánh không suy sụp thì Vạn Thú môn vĩnh viễn như lợn như chó, tất cả những gì ta làm cũng chỉ vì Vạn Thú môn. Bây giờ ta đã bị lộ, nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không vạch trần chuyện này. Các vị, chúng ta đã không còn sự lựa chọn!"

Rất nhanh, tất cả người của Vạn Thú môn được điều động, nhân viên đóng ở đây đại khai sát giới nhằm vào Phiếu Miểu Các.

Sau hành động, tất cả người của Vạn Thú môn đều vội vàng chia nhóm và rời đi...

Gần như đồng thời, Linh Tông, Thiên Hành Tông cũng phát sinh hành động quét sạch nhân viên nhằm vào Phiếu Miểu Các, sau đó tất cả chia nhau ra là lẩn trốn.

Tử Kim Động, chưởng môn Cung Lâm Sách cũng phân tán toàn bộ trên dưới của phái bỏ trốn.

...

Bên bờ biển của Dược Cốc, ba sư đồ còn có có Nhan Bảo Như và Quách Mạn đã thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.

Khi sắp đạp sóng rời đi, Quỷ Y Hắc Ly vẫn không nhịn được mà dừng lại nhìn cả Dược Cốc, khẽ thở dài: "Ta đã sống ở đây hơn nửa đời người, không biết có còn trở về được nữa không?"

Nhan Bảo Như nói: "Giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt. Tiên sinh, chúng ta đi thôi. Bây giờ đã bị lộ rồi, nếu còn chậm nữa, chờ tới lúc Ô Thường tới thì không ai trong chúng ta có thể thoát được đâu."

Ba sư đồ lạnh lùng nhìn nàng, còn cả Quách Mạn cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Nhan Bảo Như liếc mắt nhìn nàng lại có kích động muốn thò tay bóp chết nữ nhân này. Ý định này rõ ràng là do nàng nhắn nhủ, kết quả người ác lại do mình làm. Cuối cùng nàng còn làm ra vẻ mình là người vô tội bị hại.

Hắc Ly thở dài và nâng ống tay áo lên, dẫn đầu cả nhóm đạp sóng rời đi.

Bên ngoài Tây Bình Quan, tiền tuyến của quân Yến, bên ngoài lều trung quân, Quản Phương Nghi vừa đi tới vừa hết nhìn đông tới nhìn tây. Bảo vệ ở cửa không ngăn cản nàng mà để cho nàng tiến vào trong.

Đây cũng là giấy phép đặc biệt của Thương Triều Tông, Quản Phương Nghi ra vào lều trung quân không cần thông báo, bảo vệ cửa chỉ hô to: “Quản đương gia tới."

Bên trong lều, Thương Triều Tông đang bàn bạc với các tướng trước địa đồ. Những ngày qua bọn họ không ngừng cùng các tướng nhiều lần suy đoán ra khả năng phát sinh tình hình chiến đấu, ứng phó và phối hợp với bất kỳ âm mưu nào.

Nghe bên ngoài có tiếng động, đám người Thương Triều Tông quay đầu nhìn, thấy Quản Phương Nghi gật đầu cười. Bọn họ vẫn sống chung một chỗ cũng không cần thiết khách sáo hành lễ mỗi khi gặp.

Quản Phương Nghi liếc mắt nhìn các tướng ở đây và nhìn về phía hắn gật đầu, ra hiệu nói chuyện riêng một chút.

Thương Triều Tông nghi ngờ, nhưng vẫn từ trước địa đồ đi tới.

Quản Phương Nghi dùng quạt tròn che miệng, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một lúc rồi tiếp tục thong thả phe phẩy quạt tròn một cách tự nhiên.

Thương Triều Tông vẫn nghi hoặc nhìn nàng, nhưng vẫn làm theo, ông ta nhìn mọi người và phất tay nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi. Truyền lệnh xuống, không được bản vương cho phép thì trong vòng mười trượng ngoài lều lớn không được có bất kỳ kẻ nào tới gần."

"Vâng." Các tướng nhận lệnh ra ngoài.