Đạo Quân

Chương 2289: Lại gặp mật địa (2)



Triệu Hùng Ca khẽ gật đầu và lao vào trong thác nước chảy xiết, tìm kiếm một lát ở phía sau thác nước, cuối cùng cũng tìm được măng đá cắm ở trên vách đá. Hai tay y thi pháp, oong một tiếng rút ra và bay ra ngoài thác nước, di chuyển lên trên không trung rồi nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Măng đá này đã không cần dùng tới nữa, Ngưu Hữu Đạo chỉ vào trong đầm nước cuồn cuộn phía dưới.

Triệu Hùng Ca hiểu ý, lúc này buông tay ra, măng đá ầm ầm rơi xuống bên trong đầm nước.

"Đi." Ngưu Hữu Đạo hô một tiếng, bản thân dẫn đầu rời đi, chui vào bên trong thác nước.

Vân Cơ ôm lấy vòng eo của Thương Thục Thanh và phi thân lên, dùng cương khí hộ thể che chở cho hai người xông qua thác nước và bước vào cửa động phía sau thác nước.

Viên Cương cõng Lữ Vô Song ngẩng đầu nhìn và đang cân nhắc có nên dùng lực lao tới hay không, Triệu Hùng Ca di chuyển trên không trung liếc mắt nhìn thấy liền, lắc mình lao đến, nắm lấy cánh tay của hắn ta và dẫn theo hai người cùng bay lên, thoáng cái xông vào bên trong động phía sau thác nước.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu liếc nhìn, thấy tất cả đều tới thì cũng thả Nguyệt Điệp ra, đi phía trước dẫn đường.

Mặt đất trơn trượt, nhưng không tạo được ảnh hưởng gì đối với chuyến đi này. Bọn họ chưa từng tới nơi này kiểm tra, nhưng có thể nhìn ra được có dấu vết do con người làm.

Rất nhanh đã thấy xuất hiện từng bậc thang có thể đi lại bình thường, càng đi sâu vào trong lại càng thấy yên tĩnh.

Không bao lâu, phía trước lại có tiếng ầm ầm truyền đến. Đợi đi tới lại một nơi sâu hơn mặt biển rất lớn, mượn Nguyệt Điệp chiếu sáng, tất cả phát hiện mình giống như ở dưới vực sâu vạn trượng, hai đường trái và phải có thác nước như từ Minh Hà đổ xuống.

Thương Thục Thanh ngước mắt nhìn kỳ quan thế gian giống như phủ quỷ thần thông. Ngưu Hữu Đạo đã bước qua cầu gãy và đi tới đối diện cửa động. Nàng cũng bị Vân Cơ dẫn qua theo.

Triệu Hùng Ca đang muốn phụ một tay, lại thấy Viên Cương chạy nhanh tới, trực tiếp cõng Lữ Vô Song vượt qua vực sâu, rơi xuống đất và chạy vào đối diện cửa động.

Triệu Hùng Ca quay lại liếc nhìn lối về tối tăm, sau đó cũng lao qua.

Càng đi xuống, phát hiện ra Thương Thục Thanh có phần khác thường, cảm giác được rõ ràng nàng đang run lẩy bẩy. Vân Cơ biết âm khí ở đây thẩm thấu ra làm cho nàng chịu không nổi, lúc này thi pháp phòng hộ cho nàng.

Thật ra lúc trước, Thương Thục Thanh cũng cảm giác lạnh, chỉ là nàng không muốn mang đến phiền phức cho người khác. Từ khi còn nhỏ, nàng đã là một người không muốn gây thêm phiền phức cho người ta, cho nên vẫn cố nhịn, nhưng bây giờ đã không thể khống chế được bản thân, thật sự không chịu được nữa.

Một hơi nóng đưa vào xua tan hơi lạnh trong cơ thể, Thương Thục Thanh khẽ nói: "Là Thanh nhi ta tăng thêm gánh nặng rồi, cảm ơn Vân quản lý."

Trong lời nói đầy vẻ bất an và xấu hổ, còn thỉnh thoảng liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo đi phía trước và phát giác mình đúng là một kẻ vô dụng.

"Quận chúa khách sáo rồi." Vân Cơ cười, nghĩ thầm, ở đây ai gặp chuyện không may cũng không đến lượt ngươi. Tới đây, ngươi mới là người quan trọng nhất.

Cho tới bây giờ, nàng ta tự nhiên đã đoán được Thương Thục Thanh mới là mấu chốt để mở ra phong ấn này, bằng không sẽ không có khả năng đưa Thương Thục Thanh tới đây. Lúc trước khi để lại Ngân Nhi, Ngưu Hữu Đạo thậm chí muốn để lại Lữ Vô Song, cũng không quên mang theo người này thì có thể tưởng tượng được bên trong ắt phải có nguyên nhân gì đó.

Nàng ta quay đầu liếc nhìn, lo lắng Lữ Vô Song không chịu được, kết quả phát hiện Lữ Vô Song được Viên Cương cõng trên thân rất thoải mái, vẻ mặt tự nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây.

Điều này rõ ràng không bình thường, nàng ta không khỏi dùng pháp nhãn nhìn kỹ, chỉ thấy cơ thể Viên Cương hình như bị hoàn cảnh nơi đây kích phát, huyết khí tràn đầy, lại có mùi bách tà bất xâm, sức sống mạnh mẽ khiến những âm khí bồng bềnh không có cách nào tới gần. Lữ Vô Song ở trên lưng của Viên Cương cũng được che chở.

Vân Cơ âm thầm thán phục, phát hiện thân thể này của Viên Cương đã vượt qua tình trạng bình thường.

Nếu không còn chuyện gì nữa, nàng ta cũng sẽ không quản, tiếp tục che chở cho Thương Thục Thanh đi về phía trước.

Lữ Vô Song thật sự không có việc gì, cảm giác như mình nằm ở trên một tấm thảm ấm áp dễ chịu, rất thoải mái, được ngắm phong cảnh, còn không cần bước đi, đúng là vô cùng tự tại.

Đợi đến khi không còn nghe được tiếng thác nước phía sau, nhiệt độ càng thấp hơn, ngay cả Nguyệt Điệp cũng chịu không nổi.

Ngưu Hữu Đạo thu Nguyệt Điệp lại, trong tay cầm dạ minh châu đi phía trước dẫn đường.

Đoàn người nhanh chóng đi về phía trước, cuối cùng đã tới một gian phòng đá, nhìn thấy tảng đá lớn hình tròn che kín phía ngoài.

Ánh mắt Thương Thục Thanh quan sát đầu cửa động và lẩm bẩm một tiếng: “Máu đào lòng son!"

Ánh mắt nàng theo bản năng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo và nhớ tới chữ trên thanh kiếm kia.

Mà Viên Cương và Triệu Hùng Ca đều không xa lạ gì với thanh kiếm kia, bọn họ cũng nhìn về Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo xoay người, đi vài bước đến trước mặt Thương Thục Thanh và cười nói với nàng: "Quận chúa, cô có ấn tượng gì với mấy chữ này không?"

Thương Thục Thanh gật đầu: “Chỗ gần chuôi của thanh bội kiếm do Đông Quách tiên sinh đưa cho phụ vương có bốn chữ này."

Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên chỉ vào giữa kiếm: “Quận chúa còn nhớ rõ chuyện lần trước nhắc tới thanh kiếm này không?"

Thương Thục Thanh nói: “Nhớ."

Ngưu Hữu Đạo: "Chính là lần trước quận chúa nhắc nhở, làm cho ta nghĩ đến thanh kiếm này, làm cho ta tìm đến nơi này. Ở đây chính là nơi do lão đầu Đông Quách và phụ vương của cô bí mật tạo ra khi còn sống. Khi Ninh vương còn sống đã nhắc với cô về thanh kiếm này, dụng ý lại ở chỗ này."

Thương Thục Thanh kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc không hiểu, không biết phụ vương khi còn sống tạo ra nơi bí mật này có ích lợi gì.

Ánh mắt Lữ Vô Song lộ ra sự nghi ngờ, cảm giác mình nghe không hiểu, dù nàng có kiến thức rộng rãi, cũng có cảm giác như nghe thiên thư.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: "Quận chúa có phải cảm giác không thoải mái không?"

Thương Thục Thanh nhìn bốn phía xung quanh và thử trả lời: "Âm khí nơi này hình như rất nặng, rất lạnh, nếu không có quản lý Vân bảo vệ, Thanh nhi không chịu nổi."

Triệu Hùng Ca bỗng nhiên chen vào một cậu: “Hắn không phải nói hoàn cảnh nơi đây, mà là trong cơ thể quận chúa có cảm nhận được sự khác thường gì không?"

Thương Thục Thanh theo bản năng giơ tay lên, ngón tay chạm đến mặt mình, không nói thì không để ý, lúc này nàng cảm giác gương mặt xấu mặt của mình có chút không thích hợp, có thể mình quá kiểu cách chăng? Nhưng dưới ánh mắt khích lệ của Ngưu Hữu Đạo, nàng dè dặt trả lời: "Thanh nhi không biết chuyện gì xảy ra, càng tới gần nơi đây, trên mặt càng nóng... Thanh nhi cảm giác trên mặt có hơi nóng, hơi sưng. Đạo gia, điều này có tính là khác thường không?"

Ngưu Hữu Đạo cùng Triệu Hùng Ca nhìn nhau, bọn họ đều là người xem qua Ma Điển nên biết chuyện.

Ngưu Hữu Đạo cười: “Vậy là được rồi. Phía sau cửa đá có tập trung âm trận, sẽ có chút ảnh hưởng với cơ thể của quận chúa. Quận chúa, năm đó Ninh vương đã để lại cách hóa giải vết ban trên mặt cô ở phía sau tảng đá bịt nơi này, ngày hôm nay có thể làm cho mặt của cô khôi phục lại bình thường, cô có vui không?"

Những người khác hoặc có thể nghe hiểu, hoặc kinh ngạc nghi ngờ, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Thương Thục Thanh.

Thương Thục Thanh lại giơ tay lên, đầu ngón tay đụng vào gò má. Nàng dĩ nhiên là vui mừng rồi. Không có nữ nhân nào không thích đẹp, chỉ là nàng cảm tháy hơi khó tin, vết ban trên mặt đã làm bạn nhiều năm thật sự có thể hóa giải sao?

Ngưu Hữu Đạo: "Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là trách nhiệm, chỉ sợ đây chính là nguyên nhân năm đó Ninh vương tạo ra vết ban trên mặt nàng. Bắt đầu từ giây phút khi nàng hóa giải nó lại có nghĩa là nàng phải gánh chịu trách nhiệm do Ninh vương để lại. Ta cũng không muốn ép nàng, cho nên ta phải nói rõ với nàng trước. Nàng có bằng lòng mở ra cánh cửa này, gánh chịu trách nhiệm kia không?"