Đạo Quân

Chương 2294: Nghỉ ngơi (1)



Vũ khí trong cả "kho binh khí" lớn đều bị rút lên, xung quanh có vô số đại quân trùng trùng điệp điệp đều cầm vũ khí lên, hiện lên ánh sáng u ám sắc bén nhắm vào đám người Ngưu Hữu Đạo, lập tức bao vây bọn họ.

Còn có một Nha Tương trực tiếp hóa thành sương mù bay đi tháo xuống Vương Kỳ trên cột kim loại dẫn theo sương mù bay tới phía sau tướng lĩnh rút kiếm kia.

Vương Kỳ ở trong sương mù màu đen như ẩn như hiện, lay động. Trong sương mù màu đen còn có hai điểm ánh sáng đỏ.

Thương Thục Thanh nghe được động tĩnh thì bỗng nhiên mở mắt ra, đứng ngay ngắn nhìn về phía tướng lĩnh đang chỉ kiếm kia.

Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu: “Chắc hẳn nàng có thể nghe hiểu được hắn đang nói gì chứ? Hắn đang nói gì vậy?"

Thương Thục Thanh kinh ngạc quay đầu, dường như đang hỏi các ngươi nghe không hiểu sao? Lúc này nàng giải thích: "Hắn hỏi chúng ta là ai lại dám xông vào ở dừng chân của bọn họ."

Triệu Hùng Ca trầm giọng nói: "Quận chúa, nàng nên để lộ thân phận tiếp quản đại quân này đi."

Thương Thục Thanh không hiểu, Ngưu Hữu Đạo ghé sát ở bên tai nàng nói: "Nàng chỉ cần cao giọng hét: Đại tướng quân ở đây!"

Thương Thục Thanh nghi ngờ giống như đang hỏi thế có được không?

Tướng lĩnh rút kiếm chợt lại tức giận "Ô Ô", Nha Tương xung quanh lập thành đội quân lập tức vũ khí chỉnh tề tới gần đám người Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo nhìn Thương Thục Thanh mỉm cười gật đầu: “Yên tâm, bọn họ có thể nghe hiểu hiệu lệnh của nàng."

Thấy đại quân xung quanh tới gần, Thương Thục Thanh không dám do dự nữa, lúc này hô to: “Đại tướng quân ở đây!"

Các Nha Tương xung quanh đang từng bước tới gần lập tức giống như hóa đá vậy, tất cả âm thanh giáp trụ tiến lên trong không gian dưới lòng đất đột nhiên biến mất, một đôi mắt yêu dị màu đỏ tăng vọt.

Ánh sáng màu đỏ trong tròng mắt thủ lĩnh Nha Tương thu lại, bảo kiếm trong tay đút lại vào bao và đi tới từng bước một tới gần, sau đó chợt quỳ một chân trên mặt đất, chắp tay nói: "Mạt tướng Long Bảo, tham kiến đại tướng quân!"

Đại quân Nha Tương đều đỡ vũ khí quỳ một chân trên mặt đất, cùng kêu lên: “Tham kiến đại tướng quân!"

Khí thế lập tức trở nên hào hùng, giống như kinh đào cuốn ra!

Đám người Ngưu Hữu Đạo lại chỉ nghe được bên tai có tiếng ô ô, căn bản không hiểu đám Nha Tương này đang nói gì.

Nhưng không sao, tình hình trước mắt rất rõ ràng, mười vạn đại quân Nha Tương đối mặt với Thương Thục Thanh đã thuần phục.

Mọi người nhìn xung quanh thấy rất nhiều đội hình với thân là làn khói đen di động đang bái kiến, có thể nói là kỳ quan!

"Long Bảo?" Vẻ mặt Thương Thục Thanh kinh ngạc, nhìn thủ lĩnh Nha Tương đang quỳ và hỏi: "Ngài là Long thúc thúc à?"

Thủ lĩnh Nha Tương ngẩng đầu, trong mắt có ánh sáng màu đỏ chớp hiện giống như không hiểu rõ lắm.

Ngưu Hữu Đạo vội hỏi: "Sao vậy?"

Thương Thục Thanh quay đầu lại nói: "Đạo gia, hắn nói hắn tên Long Bảo."

Ngưu Hữu Đạo: "Có vấn đề gì không?"

Thương Thục Thanh: "Ta nghe nói qua, phó tướng trước đây của Mông bá bá tên là Long Bảo, thống lĩnh đứng đầu anh dũng quả cảm! Một lần nước Triệu tập kích bất ngờ, vì yểm hộ phụ vương lui lại đã một mình ở lại chặn phía sau và chết trận. Mông bá bá nghe tin tức đã vội vàng từ kinh thành đi đến tiền tuyến, tự mình dẫn theo đại quân đánh vào nước Triệu, từ chối hàng quân, giết hai mươi vạn hàng binh nước Triệu, ép chết Đại đô đốc Bàng Hải của nước Triệu để báo thù cho hắn!"

Còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là vậy! Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Bảo bọn họ đứng lên đi."

Thương Thục Thanh không xa lạ với chuyện trong quân nên biết phải trả lời thế nào, lúc này hai tay này giả đỡ: “Các vị tướng sĩ mời đứng lên."

Thủ lĩnh Nha Tương cám ơn và đứng dậy, vô số xung quanh đông nghịt một mảnh Nha Tương đều đứng dậy, sau tất cả nắm vũ khí đứng trang nghiêm.

Một nguy cơ hình như đã được hóa giải, Vân Cơ tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, thật sự được mở rộng tầm mắt.

Nơi đây không có gì hay để ở lại, cũng không thích hợp để ở lại lâu, mọi chuyện đã hoàn thành và đạt được mục đích, Ngưu Hữu Đạo lập tức dẫn một đám người rút khỏi đó.

Sau khi Thương Thục Thanh đánh tiếng, mười vạn Nha Tương rời đi theo.

Mười vạn Nha Tương lại hóa thành hình thái quạ đen, áo giáp trên người và vũ khí trên tay đều thu vào trong cơ thể, bay theo phía sau đám người.

Điều khiến Vân Cơ khinh bỉ là trên đường quay về, Ngưu Hữu Đạo không chỉ làm chưởng quỹ phủi tay, cũng không phiền Vân Cơ để ý tới Thương Thục Thanh sau khi trở nên xinh đẹp nữa, hắn tự mình dùng một tay ôm lấy vòng eo của Thương Thục Thanh đưa đi.

Có thể nói là Thương Thục Thanh đỏ mặt suốt cả đường đi, trong lòng tự nhiên quên đi chuyện quan trọng nhất, quên suy nghĩ xem mặt mình có khôi phục lại bình thường hay không.

Một đám người từ trong thác nước chui ra và bay xuống bên bờ, quay về điểm xuất phát ban đầu. Đám quạ đen trùng trùng điệp điệp phía sau lại bay qua thác nước. Trong giây lát không gian bên trong mạch nước ngầm đầy những đôi mắt đỏ yêu dị.

Sau khi đến điểm xuất phát, Vân Cơ kéo Ngân Nhi giấu ở bên trong tường ra ngoài, cũng cứu cho nàng tỉnh lại.

Tỉnh lại Ngân Nhi nhai thức ăn ngậm trong miệng, có chút u oán nhìn Ngưu Hữu Đạo. Sau khi nuốt xuống, nàng chạy tới bên cạnh Thương Thục Thanh và kéo tay áo kêu lên: “Thanh Thanh."

Lời nói và việc làm này của nàng làm cho đám người Ngưu Hữu Đạo ngơ ngác nhìn nhau, có thể nói là kinh ngạc. Lúc này gương mặt Thương Thục Thanh có thể nói là biến thành một người khác, không biết người kẻ chuyên ăn này dùng cái gì để nhận rõ, trực tiếp chắc chắn đó là Thương Thục Thanh chứ?

Ngưu Hữu Đạo không nhịn được nghi ngờ, lẽ nào người này trừ ăn ra, gần như không để bất kỳ vật gì vào trong mắt mới thật sự là người có tuệ nhãn, có thể xuyên qua hiện tượng nhìn bản chất sao?

Thế nhưng hắn biết mình muốn nói chuyện cùng Ngân Nhi để hỏi rõ tình hình thì sợ rằng có chút khó khăn. Người ăn hàng này không có năng lực biểu đạt của người bình thường, hắn chỉ có thể tạm thời bỏ lại. Trước mắt, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý.

Vân Cơ mở đường, tạo thành một lối đi xuyên qua thân núi.

Sau khi đám người ra ngoài, Ngưu Hữu Đạo bảo Thương Thục Thanh tạm thời để bảo Nha Tương ở lại phía sau và nói với Vân Cơ nói: "Ngươi về sơn trang trước, bảo bọn họ Nguyên Tòng cẩn thận lục soát xung quanh một lượt và tiến hành cách ly, tránh cho có người ngoài nhìn thấy."

Biết bây giờ còn không phải lúc chính thức để lộ ra Nha Tương, Vân Cơ hiểu ý rời đi, nhanh chóng chạy tới sơn trang và phát động đám người Nguyên Tòng.

Đám người Nguyên Tòng nhanh chóng đi ra, nhanh chóng tiến hành lục soát núi rừng xung quanh.

Sau khi xác nhận không có vấn đề sau, Ngưu Hữu Đạo mới dẫn theo mọi người nhanh chóng bay về phía sơn trang, một đám Nha Tương phía sau không có cách nào bị bóng đêm che giấu, khí âm tà cuồn cuộn, còn có từng đôi mắt màu đỏ quá rõ ràng. Hắn chỉ có thể cố gắng bảo bọn chúng bay sát mặt đất.

Ngao Phong canh giữ ở trong núi rừng gần đó cảnh giác nhìn xung quanh chợt sửng sốt, rướn cổ nhìn chằm chằm vào đám đông bay qua phía trước, mắt dần dần trợn trừng: “Nha... Nha Tương?"

Y có chút khiếp sợ ngây người. Có lẽ những người khác chưa từng gặp nhưng y đã từng thấy ở Vô Lượng Viên!

Nhưng Vô Lượng Viên cũng mới chỉ có ba con. Mẹ nó, đây phải là bao nhiêu con chứ? Chúng vù vù từ trong núi chui ra bay thành đoàn đội còn lập trận, căn bản không đếm hết.

Cục diện này trực tiếp làm y bối rối, nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.

Năm trăm cái rương đã dọn sẵn ở bên trong sơn trang. Nắp rương đã mở ra. Sau khi Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, Thương Thục Thanh phát ra hiệu lệnh.

Mười vạn Nha Tương lập tức bay vào bên trong rương, đại khái hai trăm con chen chúc vào một rương, năm trăm rương vừa đủ.

Sau khi xong xuôi, hắn lấy ra Trấn Âm Phù đã bảo sơn trang bên này chuẩn bị trước, lần lượt thi pháp khởi động phù chú và dán ở bên trong nắp rương rồi nhanh chóng đóng nắp rương lại.