Dao Quang Mãn Ngân Hà

Chương 11



19

Thời gian thấm thoắt trôi.

Sau ba tháng, ngự y tuyên bố bệ hạ bệnh nặng, đã không còn sức lực xử lý triều chính nữa, chỉ có thể cẩn thận chăm nom.

Thái tử Ninh Tiêu đăng cơ làm vua, đổi niên hiệu Chính Nguyên.

Năm Chính Nguyên thứ nhất, đại thần Thượng thư xin phong ta làm Hoàng hậu.

Ninh Tiêu từ chối.

Chàng tuyên bố ta là con gái lưu lạc bên ngoài của Thái thượng hoàng, trước đó vẫn luôn gửi nuôi trong phủ Thái sư, các chuyện sau này là vì trợ giúp chàng tra ra chân tướng Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử tạo phản.

Hiện nay, người có mưu đồ soán vị đã bị diệt trừ, ta cũng nên khôi phục thân phân, nhận tổ quy tông.

Đương nhiên là có người phản đối, nhưng không sao cả.

Sau ba ngày, Thái sư tự mình ra làm sáng tỏ, cũng kể một chuyện xưa: Năm đó Hoàng hậu nương nương sinh ta ra, bị kẻ gian hãm hại, bệ hạ sợ ta ở trong cung sẽ bị sao nên đã gửi ta ở phủ Thái sư, những năm nay phủ Thái sư không dám bạc đãi ta, nâng niu ta như bảo bối...

Lý do thoái thác này có trăm ngàn chỗ hở.

Nhưng mọi người không còn lời gì để nói, người muốn phản bác không tìm ra được chứng cứ thuyết phục hơn, bệ hạ đồng ý nhận, Thái hậu không phản đối, phủ Thái sư nhất trí lời nói, bọn hộ vẫn ngăn cản thì có vẻ hơi không biết điều.

Trong lời đồn náo nhiệt, ta có thêm một thân phận hoàng nữ.

Ninh Tiêu phong ta là Trấn quốc Trường Bình công chúa.

Không bao lâu, chàng lấy lý do thân thể không khỏe, bảo ta vào triều ở cạnh đọc tấu chương.

Đại thần nhiệt liệt phản đối.

Chàng lạnh lùng nói: "Nếu không phải Trường Bình giúp đỡ, giờ quả nhân đã là cô hồn dã quỷ, trẫm thiên vị em ấy một chút thì sao? Nếu ai trong các người cứu được trẫm, hôm nay trẫm cũng sẽ thiên vị người đó!"

Đám người lúng túng không dám nói.

Vào lúc cung biến khi trước, từng người bọn họ chỉ ngồi nhìn, đương nhiên bây giờ đành cam chịu.

Khi hạ triều, ta thường ngồi với Ninh Tiêu trong ngự hoa viên bàn luận việc nước.

Ta nói cho chàng biết nên xử lý như thế nào, dù sao ta đã sống hai đời, xử lý triều chính vẫn thành thạo điêu luyện hơn chàng.



Chàng hỏi ta kiếp trước đã từng làm chuyện tương tự rồi à.

Ta kể chi tiết.

Chàng chăm chú nghe rồi khen 'A Dao, nàng giỏi quá'.

Lúc chàng khen ta, lại ho vài tiếng.

Lòng ta thắt lại theo từng tiếng ho của chàng.

Ta nói khẽ: "Em đang tìm thần y khắp nơi, nhất định có thể tìm được."

Chàng lắc đầu, cũng không để ý.

Về sau, chàng đưa ta vào triều, ở một bên chấp chính, thỉnh thoảng cũng hỏi thăm kế sạch trị quốc của ta.

Lúc mới đầu còn có đại thần phản đối, nhưng vào lúc kế sách trị quốc của ta vượt xa sự hiểu biết của họ, tiếng phản đối cũng dần nhỏ lại.

Đến mức mà sau này đôi lúc ta lười vào triều, lần sau vào triều sẽ có đại thần hỏi ta sao lại không đến.

Thời gian dần trôi, bọn họ đã quen với sự tồn tại của ta, quen việc ta ngang nhiên thảo luận trên triều đình.

Năm thứ hai Ninh Tiêu đăng cơ, Thái hậu hoăng.

Trước một năm người qua đời, luôn không muốn gặp ta.

Nhưng vào ngày người mất, lại triệu kiến ta.

Khi đó, người bảo đại cô cô vẽ lông mày cho người, còn mặc đồ sặc sỡ, tinh thần phấn chấn gặp ta.

Người hỏi ta chuyện triều đình bây giờ, thấy thoải mái trả lời, không bị sai, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng cũng dịu đi vài phần.

"Cho đến ngày nay, ai gia cũng không biết mình đã làm đúng hay sai, hi vọng ngươi giữ đúng lời mình nói, giúp đỡ phụ nữ, lập pháp cho vạn dân, lập tâm cho đất trời, mở ra thời kì an yên. Nếu ngươi thật sự làm được, sẽ không uổng ai gia và Tiêu nhi coi trời bằng vung thành toàn cho ngươi. Nếu ngươi không làm được, ai gia dưới cửu tuyền sẽ không tha cho ngươi, ngươi đi đi."

Người mệt mỏi phất tay với ta.

Đại cô cô đưa ta ra, nhưng lại kéo lấy ta, để cho ta đứng sau tấm bình phong, còn mình thì quay về.

Trong đại điện truyền đến tiếng nói của cô cô: "Thái hậu, người gọi công chúa tới, rõ ràng có nhiều điều muốn dặn dò thế, sao lại chỉ nói vài câu? Người như vậy sẽ khiến công chúa cho là người không tin ngài ấy, ngài ấy sẽ không vui."

"Ai gia phải đi, e là Tiêu nhi cũng không sống thọ hơn nó, người sau này có thể ở trên nó cũng chẳng còn, cuộc sống sau này của nó sẽ đều như ý, ai gia bèn sợ nó như Vô thượng hoàng, trước kia anh minh thần võ, lúc tuổi già lại độc đoán làm càn, ai gia nói khó nghe chút thì sao, chỉ cần nó có thể nhỡ kỹ lời ai gia nói hôm nay, thì coi như đó là một chút công đức cuối cùng của ai gia trước khi c h ế t. Khụ khụ... khụ khụ..."



"Thái hậu... Thái hậu người sao rồi? Thái hậu! Người đâu! Người đâu vào đây ngay!"

Ngày đó, vô số ngự y chạy qua lại trong cung Thái hậu, cũng không thể cứu được sinh mệnh đã cạn kiệt của người.

Người nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt uy nghiêm.

Ninh Tiêu đau buồn, đối với chàng, đây chính là người cuối cùng yêu thương chàng trên cõi này.

Ta rất muốn an ủi chàng một chút, nói cho chàng biết, ta cũng thương yêu chàng.

Nhưng ta vẫn im lặng.

Ta là người bạc tình bạc nghĩa, cuối cùng ta vẫn yêu quyền thế hơn một chút, không cách nào và cũng không muốn hứa hẹn với chàng nhiều hơn.

Thái hậu tấn lên là Thiên hậu, Ninh Tiêu gia phong rất nhiều phong hào cho người, như chỉ có thế mới ký gửi được niềm thương nhớ.

Sau ba tháng, trong ngoài cung mới có sức sống hơn.

Ninh Tiêu lấy cớ thân thể khó chịu, để ta vào triều thay.

Ta bận đọ sức với triều thần nên chút bi thương ít ỏi đó cũng nhanh chóng vơi đi.

Nhưng Ninh Tiêu như vẫn chìm trong ngày Thái hậu qua đời.

Quản sự bên cạnh chàng đến tìm ta, mong ta khuyên Ninh Tiêu một chút, nói chàng đã ở trong Phật đường một tháng rồi chưa ra ngoài.

Khi ta đến Phật đường, chàng ẩn mình trong bóng tối, ủ đột đến mức như hòa cùng một thể với Phật đường.

Lòng ta chợt nhói lên từng cơn, ta kéo màn che nặng nề ra, để ánh nắng chiếu vào một chút, sau đó ta quỳ trước chiếc đệm cói dưới chân chàng, đặt đầu gối chàng lên đó.

"Ninh Tiêu, chàng còn em mà."

Ngón tay thon dài của chàng luồn qua tóc ta.

"Đúng nhỉ, em gái, anh chỉ còn em mà thôi."

Khi ấy, ta như bị thứ gì đ â m trúng.

"Dạ anh, anh vẫn còn em."

Vị đắng dấy lên trong cổ họng không tài nào kìm nén được.