Sau khi bệ hạ tỉnh, đôi mắt thoáng qua vẻ ghét bỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Ông ta vội hỏi: "Bên ngoài thế nào rồi?"
Ninh Tiêu điềm nhiên đáp: "Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử tạo phản, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bị giải vào đại lao thẩm vấn, binh mã của chúng đã bị thu sạch."
"Sao chúng nó lại tạo phản? Trẫm muốn đích thân đi thẩm vấn." Bệ hạ xoay người xuống giường, cũng nhanh chóng mất sức ngã về.
Lần này, triệu chứng của ông ta nghiêm trọng hơn, con mắt, khóe môi méo xẹo cả đi, miệng chảy ra nước bọt, nửa người không thể động đậy.
Ông ta hoảng sợ trợn to mắt nhìn Ninh Tiêu.
"Trẫm, trẫm, như này, là thế nào?"
Ninh Tiêu vuốt ve vết thương trên cổ tay mình, thản nhiên nói: "Phụ hoàng, m á u của nhi thần uống ngon không?"
Bệ hạ thông suốt ngay, ngũ quan không chịu khống chế trở nên dữ tợn.
"Nghiệt chướng! Súc sinh!"
Ninh Tiêu nở nụ cười thản nhiên.
"Con của súc sinh đương nhiên sẽ là súc sinh rồi, cái này không sai. Chỉ có súc sinh mới có thể g i ế t thê tử kết tóc của mình, g i ế t cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội, thậm chí là con trai của thê tử, so với phụ hoàng, con vẫn kém một chút, hiện giờ con phải đi g i ế t Lục đệ và Cửu đệ ngay, mới bì kịp với phụ thân được."
"Không... Không..."
Bệ hạ cố hết sức túm lấy tay áo Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu nhíu mày.
"Phụ hoàng muốn con tha cho Lục đệ và Cửu đệ à?"
"Phải, phải!"
"Thế phụ hoàng biết nên làm thế nào chưa?"
Chàng lạnh lùng nhìn bệ hạ, một tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đưa một thánh chỉ phong Ninh Tiêu làm Thái tử đến trước mặt ông ta.
Sự phẫn nộ trào ra từ trong đôi mắt bệ hạ.
"Truyền Thái sư, truyền Tể tướng..."
Ta ở đằng sau bước ra nói: "Phụ hoàng không biết rồi, điện hạ sợ có người làm điều gì khác lạ, đã thay người bảo vệ thành, giờ người trông giữ trong thành chủ yếu là đại thần dưới tay, bây giờ cho dù là con trai của phụ thân, hay là Tể tướng đại nhân, cũng không đến được."
"Ngươi, lấy, binh ở đâu?" Bệ hạ hoảng sợ.
Ninh Tiêu từ từ lấy hổ phù trong ngực ra.
"Cũng phải cảm ơn phụ hoàng, lời hứa năm đó của người vẫn chưa hủy, tướng quân của người vẫn nhớ rõ, bọn họ vẫn nhận viên hổ phù này."
Hoàng hậu xuất thân từ nhà tướng họ Triệu.
Bệ hạ từng vì giành sự tín nhiệm của Triệu gia, mà đã tự tay đưa Hoàng hậu một miếng hổ phù, cười nói người là người là hộ vệ cuối cùng của ông ta.
Về sau, ông ta hại c h ế t Hoàng hậu và cả nhà họ Triệu, viên hổ phù nho nhỏ này cũng bị ông ta quên đi luôn, nhưng những tướng quân bảo vệ kinh thành ấy vẫn chưa quên ý chỉ của bệ hạ.
Mà bệ hạ vì che giấu chứng cứ mình hại c h ế t Triệu gia, đã trắng trợn khen ngợi Triệu gia trung quân ái quốc, hi sinh vì nước.
Thế nên, khi Ninh Tiêu sai người cầm hổ phù điều động binh, những tướng quân kia thật sự cho là mình đến để đòi lại chính nghĩa cho vua.
Hai đời trước, sau khi bệ hạ bệnh nặng, ta đều đến mượn hổ phù này của Ninh Tiêu, phò tá Cửu hoàng tử và Lục hoàng tử đăng cơ.
Sau khi sống lại, ta đến tìm Ninh Tiêu.
Cùng chàng tìm được viên hổ phù này trong đống di vật của Hoàng hậu.
Chàng hỏi ta biết từ đâu.
Ta thản nhiên nói: "Suy đoán to gan, cẩn thận nên chứng thực lại mà thôi."
Sau khi Hoàng hậu c h ế t, bệ hạ vì thể hiện mình nặng tình mà đã lấy một vài tập văn của Hoàng hậu ra khắc thành sách, đưa cho nữ tử thiên hạ được chiêm ngưỡng.
Có phụ thân là Thái sư, ta may mắn có được một quyển do Hoàng hậu tự tay chú thích.
Quyển văn đó phần lớn đều phân tích thơ.
Chỉ có một câu thơ miêu tả tình yêu nam nữ, Hoàng hậu xúc động đã thêm một câu 'Đa số trai gái tặng ngọc bội, trâm vòng, túi thơm, đai lưng, không phạm sai lầm, cũng không xuất sắc, chỉ có chàng tặng một viên hổ phù, rằng là có thể điều động thiên quân vạn mã, tình nghĩa như thế, mới nặng tựa ngàn cân..."
Khi Hoàng hậu viết xuống câu thơ này, chắc chắn đang cực kỳ kiêu hãnh và tự hào.
Đáng tiếc!
Có ra sao thì người cũng chẳng nhờ được, đây chỉ là thuật che mắt mà thôi.
Sau khi bệ hạ đăng cơ, dần dần nắm giữ triều chính.
Ngắn ngủi vài chục năm, cả nhà họ Triệu đã bị diệt sạch, ngay cả con trai cưng của người cũng suýt đã bỏ mạng ở chiến trường.
Dựa vào câu nói này, ta lần theo dấu vết còn lại đã kết luận được chân tướng sự việc, cũng nghĩ các tìm ra viên hổ phù này.
Cung Thu Nguyệt luôn cho là ta may mắn.
Cô ta không biết, ta đã âm thầm lo lắng, cẩn thận từng bước một thế nào.
Bệ hạ miễn cưỡng chống người dậy, lại ngã ngược về.
Khóe mắt ông ta từ từ chảy ra nước mắt, miệng mấp máy hai chữ 'nghịch tặc'.
Tiểu thái giám sợ hãi đi lên giữ chặt tay ông ta, trong sự nơm nớp lo sợ, ấn một cái xuống hộp mực, xong lại ấn lên từng tờ thánh chỉ.
Một tờ thánh chỉ trong đó là phế 'Lục hoàng tử' và 'Cửu hoàng tử' thành thứ dân.