Thái hậu đành phải hồi kinh sớm, cùng trở về còn có Cung Thu Nguyệt phóng hỏa.
Cô ta bị cầm tù ở trong xe tù, cực kỳ thảm hại, trên đường đi vạn người thóa mạ, nói cô ta âm độc đến cực điểm, vì không hầu hạ Thái hậu mà đi phóng hỏa đốt chùa.
Ta nhìn thấy cô ta ở trong lao.
Cô ta hoảng sợ nhìn ta, có chút nghĩ mãi mà không rõ.
"Vì sao, vì sao vẫn là ngươi thắng? Ta không phục! Rõ ràng ta đã cố gắng như vậy, vì sao vẫn thế chứ."
Ta lùi sang một bên, nói khẽ: "Em gái à, cảm giác thua ba lần liên tiếp thế nào?"
Cô ta trợn to hai mắt, không dám tin, "Ngươi cũng sống lại? Quả nhiên ngươi cũng sống lại! Cung Dao Quang, ngươi lừa ta khổ quá, là ngươi cố ý, ngươi cố ý thông đồng với Cửu hoàng tử, Lục hoàng tử, khiến ta loạn bước chân, không thì ta sẽ không vội vã thoát khỏi chùa Quy Vân, càng sẽ không mưu hại Thái hậu, đều là con tiện nhân nhà ngươi!!!
Ta cười nói: "Vận mệnh của ngươi chỉ đến đây thôi, nhưng con đường của ta vừa mới bắt đầu, ngươi sẽ thấy ta công thành danh toại, vạn người kính ngưỡng, mà ngươi sẽ trở thành một đám bùn nhão, vạn người chà đạp."
"Không, không phải, ta mới nên là Hoàng hậu, là Thái hậu, nên là ta, ngươi đoạt mệnh phượng hoàng của ta, cái tên lừa đảo, tên trộm cắp, tiện nhân..."
Cô ta mắng khó nghe.
Ta chẳng thèm để ý.
Cô ta càng bi phẫn, càng chứng minh ta giẫm trúng chỗ đau của cô ta.
Ra khỏi nhà tù, ánh nắng lấp lánh.
Ninh Tiêu tới đón ta.
Trên xe ngựa, chàng không nói lời nào, chỉ nhìn ngoài cửa sổ.
Ta cũng không muốn nói chuyện lắm, trong đầu của ta đang hồi tưởng lại vẻ mặt sụp đổ của Cung Thu Nguyệt.
Rõ ràng cảnh tượng này ta đã thấy ba đời, nhưng không có lần nào sảng khoái bằng lần này.
Bởi vì, đây là lần ta thắng nhanh nhất, chưa trải qua sự giãy dụa trong tuyệt vọng, chưa bị phế rồi lại phế, cô ta chỉ tới chùa Quy Vân lễ Phật một chuyến, sau khi trở về thì mọi chuyện đã kết thúc.
Tất cả đều đã kết thúc.
Ta đường đường chính chính làm Thái Tử Phi, cô ta lại sa sút thành tù nhân.
"Đang nghĩ đến Cung Thu Nguyệt, cô ta quá buồn cười, vậy mà lại có ý phóng hỏa." Ta nhẹ nhàng lắc đầu.
Ninh Tiêu cũng cười, "Đúng vậy nha, cô ta trùng sinh, nhưng vẫn không tiến bộ, khó trách lại bại tướng dưới tay nàng, A Dao, nói cho ta nghe, trùng sinh là cái gì?"
Ta mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt chăm chú của Ninh Tiêu.
Chàng thật sự đang thỉnh giáo ta.
Ta không biết rốt cuộc chàng hỏi ta là muốn làm gì.
"Điện hạ nghe thấy cả rồi à? Nhỡ chàng bắt em lại thì làm sao bây giờ? Liệu có g i ế t em không?"
Ta vừa nói g i ế t ta, vừa đứng dậy nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi chàng.
Ninh Tiêu đỏ mặt.
Chàng bảo, càn quấy!
17
Có lẽ ta là người được nước lấn tới.
Không biết từ lúc nào, ta chắc chắn Ninh Tiêu sẽ không g i ế t ta.
Có lẽ là từ ba đời nhận được trâm phượng hoàng của chàng, cũng có thể là ba đời ta đều thuyết phục chàng đưa hổ phù cho ta, hay là từ một khắc chàng bất ngờ xuất hiện bên cạnh ta, ta đã biết, trong lòng chàng có ta.
Trong lòng chàng có ta, một Dao Quang hoàn chỉnh.
Cho nên, ta không kiêng nể gì cả, từng bước thăm dò ranh giới cuối cùng của chàng, xem chàng có thể vì ta mà làm đến bước nào.
Bây giờ, ngay cả bí mật như sống lại, chàng cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.
Chàng hỏi ta chuyện trước khi sống lại.
Ta nói rõ ràng mọi thứ cho chàng biết.
Chàng nghe, lông mày nhíu lại.
"Nàng nói hai đời trước ta đều cho nàng mượn hổ phù? Vì sao?"
"Đời thứ nhất, chàng phát bệnh mà không được giúp đỡ, khi đó, em bị Cung Thu Nguyệt ép cho cùng đường, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần, em vì chàng mà ép thái y tới, cướp thuốc, chàng ghi nhớ sự trợ giúp của em, vậy nên đã cho em mượn hổ phù; đời thứ hai, em hầu hạ bên cạnh Thái hậu ba năm đến tận khi Thái hậu hoăng. Về sau, bệ hạ băng hà, truyền ngôi cho Cửu hoàng tử, mà Lục hoàng tử tạo phản, sức mạnh của hai người ngang nhau, em giả truyền khẩu dụ của Thái hậu, mượn hổ phù của chàng dùng một lát, chàng cho mượn."
"Thì ra là thế." Chàng đăm chiêu suy nghĩ, chợt cười, "Đời thứ nhất, ta vì báo ân, đời thứ hai, ta nghe Thái hậu, quả nhiên nàng rất hiểu ta, A Dao, sao nàng giỏi thế?"
Khi ấy, lòng ta như nhẹ nhõm hẳn đi.
Ta cho là chàng sẽ mắng ta, dù sao, đời nào ta cũng tính kế chàng, kết quả chàng lại nói, ta rất giỏi...
Chàng đúng là ngốc mà.
Chúng ta hàn huyên rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên ta có thể thoải mái kể lại chuyện lúc trước.
Chuyện này, chỉ có ta và Cung Thu Nguyệt biết, cô ta vĩnh viễn không phải một đối tượng tốt để thổ lộ.
Những bí mật này nén ở trong lòng, không cách nào nói ra.
Nhưng Ninh Tiêu thì khác, chàng có thể chấp nhận những thứ kỳ quái này, cũng không ngừng hỏi 'Sau đó thì sao' 'Về sau như nào' 'Rồi sao nữa'.
Ta không thể không nói chi tiết hơn.
Thế là, chàng biết.
Đời thứ nhất chàng c h ế t vào năm hai mươi bảy tuổi.
Đời thứ hai c h ế t tại An Tắc, hai mươi sáu tuổi.
Bây giờ chàng đã hai mươi bốn tuổi...
"Thì ra ta c h ế t sớm như vậy."
Chợt, cổ họng ta như nghẹn lại, thực sự không biết nói cái gì nữa.
Chúng ta có cùng bí mật, ta lại càng xót chàng hơn.
Ta nói khẽ: "Lúc trước, chàng không phải Thái tử, không có ngự y điều trị thân thể cho mình, vậy nên mới mất sớm, giờ khác rồi, chàng có thể điều dưỡng thân thể cho tốt, đại phu khắp thiên hạ đều sẽ chữa bệnh cho chàng."
Chàng nhìn ta thật lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Thật sao?"
Thật sao?
Dĩ nhiên không phải!
Chúng ta đều đang nói láo.
Bệ hạ muốn uống m á u của chàng để trị bệnh cho mình.
Chúng ta tương kế tựu kế.
Mỗi ngày chàng đều sẽ dùng một loại độc mãn tính, độc vào m á u, bệ hạ uống m á u của chàng, tương đương với gián tiếp uống thuốc độc, cho nên mới có thể nhanh chóng trúng gió liệt giường như thế.
Dù sau đó chàng đã uống thuốc giải, nhưng cuối cùng vẫn tổn hại đến căn nguyên rồi.
Ta nói chắc nịch: "Đương nhiên, em sẽ tìm đại phu tốt nhất thiên hạ đến điều trị cho chàng."
Chàng cúi đầu cười.
"A Dao, nhìn nàng bịa chuyện rất thú vị, bịa nhiều thêm nữa đi, ta thích nghe."
Ta: "..."
Chút tình cảm chân thành ít ỏi của ta bay biến sạch trong tiếng cười của chàng.