Chiếc xe chạy trên con đường dài, cuối cùng cũng đến điểm dừng.
Bác tài dừng xe trước một tòa nhà cao tầng, quay đầu nói với thiếu nữ còn đang thẫn thờ.
“Cô gái, đến nơi rồi!”
Tiếng bác tài đánh thức dòng suy nghĩ của Tang Dung, cô hoàn hồn nhìn ra bên ngoài, thế mà đã đến rồi.
Tang Dung khẽ nói cảm ơn một tiếng, sau khi thanh toán tiền xe xong, cô nhanh chóng xuống xe đi vào trong tòa nhà.
Phòng tranh của cô nằm ở tầng 3 của tòa nhà, vì chờ thang máy sẽ khá lâu, nên cô quyết định đi cầu thang bộ.
Vốn dĩ Tang Dung có thể mở một cửa tiệm cho riêng mình ngay ở trung tâm thành phố, cô có thể thõa sức làm những gì mình muốn mà không cần phải đắn đo suy nghĩ về vấn đề tài chính. Bởi vì nhà họ Tang không thiếu tiền để giúp cô, xong Tang Dung luôn muốn dựa vào chính sức lực của bản thân để phát triển.
Cha Tang không có con trai, chỉ có độc nhất cô con gái là cô, nhưng từ nhỏ Tang Dung đã có thiên phú về hội họa, vì vậy nên cô quyết định theo con đường nghệ thuật này từ khi còn rất sớm. Lúc mới biết quyết định của cô, cha Tang khá là bất ngờ, cô còn nghĩ rằng ông sẽ phản đối kịch liệt, bắt cô phải quay trở về học tập quản lý việc công ty. Tuy nhiên khác với những gì đã nghĩ, ông chỉ bất ngờ vào lúc cô nói, không có ý kiến với việc cô theo đuổi đam mê.
Ông còn nói: “Khi nào con thích thì có thể về công ty làm việc, còn nếu không thích thì cứ theo đuổi đam mê của mình, nhà họ Tang không thiếu tiền giúp con phát triển.”
Nghĩ lại, trong lúc hai cha con còn sống chung với nhau trong một mái nhà, mặc dù nhìn ông có vẻ khó tính, xong ông chưa từng nhúng tay vào bất kì chuyện gì của cô. Cha Tang luôn tôn trọng quyết định mà cô đưa ra, chưa bao giờ bắt ép cô phải như thế này hay như thế kia. Ông vẫn luôn âm thầm ở bên quan tâm cô, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài.
Cuối cùng cũng lên đến nơi, Tang Dung đứng trước phòng tranh nhấn mật mã, đẩy cửa lớn đi vào, cô liếc qua một chút đã thấy trợ lý nhỏ nhà mình khuôn mặt ủ rũ ngồi ở ghế chờ, hai tay đan chặt vào nhau, thoạt nhìn đã nhận ra được đang lo lắng.
“Trình Trình!”
Tang Dung khẽ gọi, cậu trợ lý giật mình nhìn về phía cô, hai mắt ánh lên sự vui mừng.
“Chị Dung, chị đến rồi!”
Nếu cô còn không về, cậu thật sự sẽ nằm ở chỗ này khóc lóc mất thôi.
Người ở phía trong kia đã chờ gần hai tiếng đồng hồ rồi, ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông cùng khí tức trên người anh ta tỏa ra, khiến cậu run rẩy, sợ hãi đến nổi không dám thở mạnh.
“Ừ! Vị khách đó đâu rồi?”
Tang Dung hỏi cậu, Trình Trình nuốt nước miếng, chỉ vào cánh cửa đang đóng.
“Anh ta… anh ta đang ở trong phòng ạ!”
Nói xong, Trình Trình lập tức trốn sau lưng Tang Dung, cho dù người đàn ông đó không có ở đây, cũng không ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng cậu.
Tang Dung không hiểu sao trợ lý nhỏ nhà mình lại run sợ đến vậy, cô đưa tay xoa đầu cậu, dặn dò:
“Trình Trình, giờ cậu về phòng nghỉ ngơi nhé, lát sau xong việc dẫn cậu đi ăn!”
Trợ lý nhỏ rưng rưng nhìn cô, gật gật cái đầu như chú chó nhỏ bị bắt nạt.
Chờ khi Trình Trình đi ra, Tang Dung mới đi đến mở cửa phòng. Cánh cửa vừa mở, trước mắt cô đã xuất hiện một thân hình cao lớn chặn ngang lối đi.
Cô nhíu mày, định ngẩng đầu xem vị khách này là ai, bỗng nhiên cả người cô bị kéo về phía trước, thân hình nhỏ bé lọt thỏm vào lòng người đàn ông, cánh cửa cũng được thuận tay đóng chặt, ngăn cách với phía ngoài.
Sự tiếp xúc cơ thể một cách đầy bất ngờ và thân mật này khiến Tang Dung hoảng hốt, cô lấy tay đánh mạnh vào người đàn ông, còn không ngừng vùng vẫy, bảo người đàn ông mau buông tay. Thế nhưng cánh tay cứng như thép của người đàn ông đang đặt ở eo cô không hề di chuyển, cô còn không thể thấy rõ dung mạo của người đàn ông xa lạ đang ôm lấy mình.
Tang Dung muốn chửi thề, rốt cuộc là ai, mà cứ thích giả thần giả quỷ trêu đùa cô?
Bỗng bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ, thanh âm lành lạnh mang theo sự cưng chiều vô đối, nghé sát vào tai cô, thì thầm: “Tiểu Dung, chị cho em ôm một chút thôi…”
Tang Dung khựng người, nắm đấm đang muốn đánh vào lưng người đàn ông chợt thả lỏng, cánh tay dần buông xuống. Cô khó khăn cất tiếng, ánh mắt ngờ vực:
“Tiểu Trì?”
Dù thân hình đã thay đổi, rắn chắc và cao lớn hơn trước rất là nhiều, xong Tang Dung vẫn có thể nhận ra người đang ôm mình là ai thông qua kiểu cách nói chuyện.
Người nhỏ tuổi chuyên gọi cô là Tiểu Dung, ngoài cậu nhóc hàng xóm mít ướt ra thì chẳng còn ai cả.
Tống Trạch Trì buông người con gái mà cậu đêm ngày nhớ nhung ở trong lòng ra, còn luyến tiếc mà cọ qua vài cái.
“Tiểu Dung, em rất nhớ chị, chị có nhớ tiểu Trì không?”
Tang Dung ngước nhìn cậu thiếu niên nhỏ tuổi ngày nào còn luôn miệng gọi cô tiểu Dung nay đã trưởng thành, khí chất trầm ổn cùng thân hình cao lớn chuẩn chỉnh, kết hợp với khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, đủ để cho bất cứ cô gái nào trong độ tuổi mơ mộng đều đắm mình vào mà thương nhớ.
Cậu cúi xuống nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự chông chờ. Tang Dung khẽ nhếch miệng cười, bàn tay đưa lên cao, không lưu tình giáng xuống ngay vào vai cậu.
“Bốp!”
“Đau em! Chị không thể nhẹ tay được à?” Tống Trạch Trì ôm bả vai, uất ức nhìn cô, giọng điệu oán trách.
Chị gái đã lâu không gặp, nhưng tính tình thì vẫn như trước, đánh được cậu là đánh rất đau, không lưu tình gì sất.
Tống Trạch Trì đáng thương nhìn cô, Tang Dung xoa bàn tay vừa đánh cậu, cô nâng mắt, lườm cậu một cái, cao giọng trách cứ:
“Thằng nhóc hỗn láo này! Sao về nước không báo chị?”
Hơn nữa còn dọa cho cô một phen hết hồn, nếu không phải thần kinh cô tốt, chắc giờ vẫn còn hoảng hốt lắm, chứ nào nhận ra được tên nhóc quỷ quái chuyên dùng mặt lừa người này.
“Em… em muốn tạo bất ngờ cho chị mà. Cơ mà gặp được chị thì phải chờ rõ lâu, còn bị chị đánh rõ đau, em đau lòng lắm luôn ấy!”
Nhìn thấy cậu còn đang giả vờ đau đớn, xoa bả vai liên tục, Tang Dung nhếch miệng, châm chọc vài câu:
“Nhóc diễn trò cho ai xem? So với thân hình rắn chắc của nhóc, cái đánh lúc nãy đâu có thấm thía gì!”
Tống Trạch Trì biết không thể dùng mỹ nam kế để đổi lấy sự thương hại của ai kia, cậu thu lại biểu cảm đáng thương, bước chân về phía ghế ngồi, thoải mái ngả người ra sau, lạnh giọng cợt nhả:
“Tiểu Dung, cậu trợ lý nhỏ kia của chị nhát gan thật đấy! Em mới hù có chút đã trào nước mắt rồi!”
Tang Dung vừa ngồi xuống ghế đã nghe được những lời này, cô nhíu mày, dứt khoát phải bảo vệ cậu trợ lý bé nhỏ: “Nhóc làm gì thì làm, chị không quản, nhưng cấm nhóc đụng đến em ấy, Trình Trình nhát gan sẽ không chịu được!”
“Trình Trình? Chị chăm sóc cậu ta, giấu cậu ta đi, không sợ lão Phàm phát hiện sẽ tới tìm chị tính sổ à?”
Tống Trạch Trì khẽ cau mày, khàn giọng lên tiếng. Cậu lo lắng cho Tang Dung, chỉ sợ lão Phàm tìm tới thì rách việc.
Khi xưa, có cậu, Hàn Trình, Khổng Dịch Phàm, Tang Dung, mấy người bọn họ sống cùng với nhau trong một khu phố. Khổng Dịch Phàm hơn Tang Dung ba tuổi, cậu với Hàn Trình bằng tuổi, kém Tang Dung một tuổi.
Trong bốn người bọn họ, Khổng Dịch Phàm có gia thế nhất, Tang Dung thì có hôn ước với Thẩm gia, cậu sau cũng thừa kế gia sản của gia đình, chỉ có Hàn Trình là yếu thế nhất, hầu như chẳng có gì trong tay ngoài căn nhà ở cuối góc phố do cha mẹ để lại.
Nhưng không vì thế mà bọn họ xa lánh Hàn Trình, bọn họ xem cậu là người thân mà đối đãi.
Chỉ là, sau đó Khổng Dịch Phàm đã tỏ tình Hàn Trình, mối quan hệ giữa bọn họ thay đổi. Khổng Dịch Phàm đối với Hàn Trình là một loại tình yêu vặn vẹo, luôn muốn giấu Hàn Trình đi, không để cho ai biết, tính chiếm hữu vô cùng cao. Vì thế mà Hàn Trình mới muốn kết thúc mối quan hệ của hai người.
Hàn Trình nào biết, Khổng Dịch Phàm vì lời nói chia tay của cậu mà lập tức phát điên, cưỡng ép cậu hết lần này tới lần khác.
Đến lúc Tang Dung cùng Tống Trạch Trì phát hiện, trên người Hàn Trình đã có nhiều vết thương lớn nhỏ, nhìn đáng sợ vô cùng. Vì để cứu Hàn Trình, Tang Dung khi ấy đã nghĩ ra cách tạo nên một vụ cháy giả, may mắn lừa được Khổng Dịch Phàm. Nhưng Hàn Trình lúc đó luôn trong tâm thế sợ hãi, luôn muốn tìm tới cái chết, Tang Dung không còn cách nào khác, chỉ đành để bác sĩ tác động, xóa đi đoạn kí ức đen tối đó.
“Em ấy trước khi mất trí nhớ đã cầu xin chị rồi, với lại Dịch Phàm cũng bị đưa ra nước ngoài, sẽ không ai biết đến em ấy đâu!”
Suốt 2 năm nay, đã không còn người nào tên Hàn Trình nữa, chỉ còn lại Trình Trình, cậu trợ lý nhỏ của cô.
Người ta vẫn thường hay nói, nơi nào nguy hiểm nhất, thường sẽ là nơi an toàn nhất. Vì vậy Tang Dung đánh liều để Trình Trình ở nơi này, may mắn là không bị một ai phát hiện.
Tống Trạch Trì nhìn biểu cảm nặng nề trên khuôn mặt cô, không muốn tiếp tục câu chuyện vừa rồi. Cậu nhớ tới mục đích lần này trở về, liền đánh hướng đi sang câu chuyện khác:
“Em nghe nói, chị với tên họ Thẩm đó, kết thúc rồi à?”
Mối quan hệ kết thúc sạch sẽ, chẳng vướng bận gì nữa!
Dường như chỉ chờ có thế, Tống Trạch Trì ngay lập tức đứng thẳng người dậy đi tới chỗ cô đang ngồi, vây hãm cô trong lồng ngực cậu, ánh mắt thâm tình nhìn cô, cuối cùng cũng có thể bày tỏ:
“Tiểu Dung, em đã chờ chị nhiều năm rồi! Chị nghĩ sao về em?”
Nếu còn không hiểu những lời Tống Trạch Trì nói có ý gì, thì cô nghĩ bản thân phải nhanh đi kiểm tra não gấp.