Thẩm Thức xuống xe, hùng hồn đi tới chỗ hai người, khuôn mặt xám xịt, hậm hực như kiểu người chồng bắt gian cô vợ nhỏ vụng trộm.
Anh khốn đốn ngồi chờ, đâu phải để chứng kiến cảnh tượng đâm mù mắt anh.
Thẩm Thức khó khăn lắm mới thông được tư tưởng, nhận ra lòng mình, đâu thể dương mắt nhìn cô trong tay kẻ khác tình chàng ý thiếp.
Tống Trạch Trì bế ngang cô bước vào nhà chính, động tác cẩn thận nâng niu, sợ làm cô tỉnh giấc.
Nhìn người con gái mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay cậu, nghĩ đến vết thương ở chân đang sưng lên, cậu nghiến răng, thề phải khiến cho nhà họ Tần trả giá.
Chỉ trách lúc ở trung tâm mua sắm, đầu óc cậu chỉ toàn viễn cảnh Tang Dung nấu đồ ăn cho cậu, không chú ý tới dáng đi bất cập của cô, để đến lúc Tang Dung khập khiễng trước mặt cậu, Tống Trạch Trì mới biết chuyện xảy ra với cô.
Thím Lưu đã đứng trước cửa đợi sẵn, thấy Tống Trạch Trì ôm tiểu thư nhà mình đi vào, bà ngạc nhiên: “Tống thiếu…”
Tống Trạch Trì khẽ lắc đầu, đưa mắt ra hiệu. Thím Lưu vừa nhìn liền hiểu, bà lùi ra sau, giữ sự im lặng.
Có tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, trong không gian yên tĩnh càng nghe thấy rõ ràng. Thím Lưu chúi người ngó xem là ai, liền thấy hốt hoảng.
“Thẩm… Thẩm thiếu gia!”
Vì tiếng kêu này, người trong lòng khẽ cựa quậy, may sao chưa tỉnh. Tống Trạch Trì âm thầm thở phào, cậu dừng chân, đưa mắt ra phía sau nhìn người đàn ông đang bước đến, lạnh nhạt mở miệng:
“Nhỏ tiếng!”
Không phải là nhắc nhở, mà là cảnh cáo.
Thẩm Thức ngậm cục tức, yên lặng để Tống Trạch Trì đưa người con gái mình thích lên lầu. Không phải anh hèn nhát không dám đi tới cướp người, mà là anh chợt nhớ ra, Tang Dung mắc chứng khó ngủ, cô rất dễ tỉnh, mà khi đã tỉnh thì rất khó ngủ lại.
Đợi đến khi Tống Trạch Trì xuống lầu, Thẩm Thức đã không thể chờ thêm được nữa, anh tiến tới xách cổ áo cậu, gằn giọng: “Mày đem cô ấy đi đâu cả ngày hôm nay?”
Tống Trạch Trì lạnh lùng hất tay, sửa sang lại quần áo, sau đó nở nụ cười khiêu khích: “Tôi đem tiểu Dung đi đâu thì có liên quan gì đến Thẩm thiếu? Với lại, tiểu Dung và Thẩm thiếu đây giờ đã không còn quan hệ, anh đến Tang gia để làm gì?”
Thẩm Thức siết chặt hai tay, đôi mắt đã đục ngầu.
Tiểu Dung, thằng nhóc con này dám gọi cô ấy là tiểu Dung!
Thẩm Thức trong lòng phẫn nộ, gân xanh trên trán nổi lên, hiện rõ trên khuôn mặt. Anh thở ra một hơi, cố gắng giữ cho âm lượng ở mức thấp nhất, “Đ.é.o liên quan đến mày!”
Tống Trạch Trì khẽ cười, nhỏ giọng đáp: “Vậy thì chuyện tôi làm với tiểu Dung, cũng đâu liên quan đến Thẩm thiếu gia!”
Vẻ mặt Tống Trạch Trì tràn đầy sự khinh thường, ánh mắt lạnh lẽo, chán ghét phải ở chung bầu không khí với Thẩm Thức.
Vì lo lắng cho cô, nên cậu mới không vội vàng rời đi.
Tống Trạch Trì đút hai tay vào túi quần, bộ dáng cực tiêu sái, ung dung đối mặt với lửa giận, thậm chí còn nhếch miệng cười cợt như kẻ chiến thắng.
Đáy mắt Thẩm Thức nổi lên tơ máu, hơi thở trở nên nặng nề, lý trí sót lại dần bị ăn mòn bởi vẻ mặt của kẻ khiêu khích.
Anh ở trên xe chờ đợi cô, suy nghĩ rất nhiều lời lẽ để có thể bình tĩnh đứng trước mặt cô giải thích, nhưng giờ cô ngủ say trong vòng tay kẻ khác...
Đ.ệ.c.h! Nghĩ c.o.n m.ẹ gì nữa mà nghĩ!
Thằng oắt con này sắp một cước đá văng anh ra khỏi cuộc sống của cô, anh còn bình tĩnh c.á.i m.ẹ gì.
Cơn ghen tuông xâm lấn lí trí còn sót lại, Thẩm Thức như con thú dữ lao vào, không nương tay tung một cú đấm về phía Tống Trạch Trì.
Đoán trước được tình huống này có thể sảy ra, Tống Trạch Trì vội vàng né tránh nhưng cú đấm của Thẩm Thức vẫn sượt qua sườn mặt cậu, đau rát.
Thẩm Thức được đà tung được một cú lại thêm một cú nữa, cứ nghĩ đến thằng oắt con trước mặt và câu nói vừa rồi, lại hận không thể đánh c.h.ế.t ngay tại đây.
Tống Trạch Trì chật vật, lau đi vết máu nơi khóe miệng, cậu nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, cũng không vừa mà đáp trả.
Đã tổn thương cô nhiều lần, đào đâu ra cái tư cách đến nhà người khác làm loạn.
Cậu nâng niu cô, trân trọng cô, không phải để cho kẻ khác chà đạp.
Tống Trạch Trì hừ một tiếng, nghiến răng rít từng chữ: “Ra ngoài! Tôi với anh ra ngoài!”
Đánh ở đây không ổn, Tang Dung ở trên lầu sẽ nghe thấy mất.
Thím Lưu mới từ trên lầu xuống, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng thấy tình hình cùng khí tức lạnh lẽo phát ra, bà vội vàng khuyên can: “Tống thiếu! Thẩm thiếu! Xin hai người hãy bình tĩnh!”
Thẩm Thức dường như chẳng nghe lọt tai, trong đầu anh chỉ toàn âm thanh muốn anh mau chóng giải quyết tên oắt con đứng trước mặt mình.
Đột nhiên, trong căn phòng tràn mùi thuốc súng bỗng vang lên giọng nói trong trẻo: “Thím Lưu, dưới nhà có chuyện gì vậy?
Thẩm Thức giật mình, vội ngừng động tác, đôi mắt dáo dác tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Trên người Tang Dung vẫn mặc chiếc váy trắng ban nãy, vì sợ cô tỉnh giấc nên thím Lưu không dám thay ra. Cô xỏ đôi dép bông gắn hình con gấu, tóc dài xõa xuống che đi bờ vai trắng nõn, hàng mi khẽ rung rinh, khẽ khàng buông xuống.
Thẩm Thức thất thần nhìn cô, cảm thấy hai má nóng dần.
Tang Dung, cuối cùng cũng chờ được em…
Thế nhưng không đợi cho Thẩm thức định thần trở lại, Tang Dung đã dội cho anh một gáo nước lạnh.
Cô còn chẳng thèm hỏi anh đến đây làm gì, tại sao lại có mặt ở nơi này, chỉ thấy cô nhanh chóng bước đến chỗ Tống Trạch Trì, ánh mắt lo lắng nhìn vào vết thương của cậu.
Tang Dung sau khi xem xét vết thương cho Tống Trạch Trì, mới đưa mắt nhìn người đàn ông.
“Thẩm thiếu, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi, anh đến nhà chúng tôi có việc gì sao?”
Ánh mắt của Tang Dung lạnh lẽo nhìn anh, Thẩm Thức nuốt khan, đè nén cảm giác đau đớn đang lan tỏa trong lồng ngực, khàn giọng chất vấn: “Tang Dung, tại sao em không nghe điện thoại của tôi?”
Tang Dung bình thản nhìn thẳng anh, ngữ khí trầm ổn, nhàn nhạt đáp: “Chiếc điện thoại lưu số của anh, tôi đem vứt rồi.”
Chiếc điện thoại mà Tang Dung dùng lúc trước, là món quà Thẩm Thức bị ông nội ép tặng cho cô năm cô 17 tuổi. Theo cô 5 năm, Tang Dung luôn giữ gìn nó, xem nó như sự đáp trả tình cảm của anh. Nhưng hiện tại, cô đã không còn là thiếu nữ ngu ngốc ngày ấy chờ đợi tình cảm không thuộc về mình, cô nhất định ném hết sạch mọi thứ liên quan giữa hai người bọn họ.
Nhìn vật sẽ nhớ tới người, chi bằng vứt bỏ, xem nó như rác rưởi mà quăng đi mạnh mẽ.
Thẩm Thức ngây dại nhìn cô, sao không hiểu cho được, chiếc điện thoại đó là món đồ đầu tiên anh tặng cô, là thứ duy nhất có thể được xem là tín vật hôn ước giữa hai người lập thành, nhưng bây giờ cô đem vứt bỏ nó…
Thẩm Thức chợt cười tự giễu, thoáng chốc mắt đã đỏ lừ.
Tang Dung, anh phải làm sao đây? Phải làm sao khi mà tất cả những điều xảy đến đều nằm ngoài tầm tính toán của anh?
Khi mà anh chợt nhận ra, bản thân mình thích em…
Anh ngu ngốc cho rằng bản thân đối với em, không có chút tình cảm nào cả. Anh nhẫn tâm đẩy em rời xa anh, cho đến khi không còn em, anh mới thấy sự cô đơn, trỗng rỗng héo mòn con tim anh.
Ánh mắt cương quyết của em, làm cho anh nhớ về ngày hôm đó đến Tang gia, anh còn nghĩ đủ mọi cách làm sao để em buông tha anh. Giờ nhìn vào tình cảnh hiện tại, chính anh mới là người không cách nào chấp nhận mối quan hệ giữa đôi ta cứ như vậy kết thúc.
Anh không buông được, không cách nào buông tay em…