Đào Rỗng

Chương 27: Tai hoạ (2)



Sự kiện ra mắt tác phẩm rất thành công, độc giả liên tục để lại nhiều lời bình luận khen tác phẩm khiến Tang Dung nhìn vào đã vui cười cả ngày.

Với thể loại thanh xuân vườn trường, tình yêu chớm nở của lứa tuổi học sinh, tình tiết xây dựng một cách chỉnh chu và tỉ mỉ đã thành công chinh phục người đọc.

Mới chỉ đăng 16 chap truyện tranh, nhưng đã may mắn lọt vào top 50 bộ truyện hay nhất năm.

Điều này nằm ngoài dự tính của cả công ty, họ không nghĩ bộ truyện của Tang Dung lại được lọt vào top nhanh đến như vậy.

Lệ Phương Hoa nhìn thấy Tang Dung là vội ôm lấy cô, miệng cười như bắt được vàng, luôn miệng gọi cô là thần tài. Mỗi lần được gọi vậy, Tang Dung chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.

Sự kiện ra mắt được ba ngày, Tang Dung cùng với Trình Trình liền lập tức soạn đồ đi du lịch.

Khổng Dịch Phàm dường như không có động thái gì, mà thời gian trước Tang Dung chìm đắm trong công việc cũng quên mất sự xuất hiện của hắn ở đất Vân Thành.

Hôm nay trên đường đi đến sân bay, Ôn Duệ Hằng vô tình nhắc đến hắn, Tang Dung mới nhận ra từ sau hôm gặp mặt dưới sảnh chung cư, hắn đã không xuất hiện thêm lần nào.

Ôn Duệ Hằng ngồi ở ghế lái, giọng hơi khàn khàn: “Phong cách làm việc lần này của hắn khiến tôi có chút bất ngờ đấy!”

Kẻ có bệnh như Khổng Dịch Phàm, thời gian trôi qua đã lâu lại không thấy hắn có động tĩnh gì, chỉ có khả năng hắn đang ở chỗ tối lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Như kiểu thả mồi đợi cá, thả bẫy đợi thỏ.

Tang Dung vô thức nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Trình Trình cúi đầu chơi game, cô quay sang nói với hắn: “Tôi sẽ cẩn thận.”

Ôn Duệ Hằng nghe xong, trầm tư như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ khẽ gật đầu.

Chở Tang Dung cùng Trình Trình ra đến sân bay, Ôn Duệ Hằng nhận được cuộc điện thoại về công việc, ngay sau đó hắn chào tạm biệt hai người rồi lái xe đi mất.

Từ Vân Thành đến Phúc Giang mất khoảng hai tiếng, lúc hai người đến nơi đã rơi vào tầm trưa. Nhận phòng chuyển đồ vào xong xuôi, Tang Dung lập tức dẫn Trình Trình đi tìm quán ăn.

Gần khách sạn có một quán ăn được người dân ở đó giới thiệu có món mì xào cải rất ngon, Tang Dung theo chỉ dẫn tìm đến, là một quán ăn truyền thống kiểu cũ. Trình Trình liếc thấy không gian có phần cổ xưa và cũ kĩ, phút chốc chần chừ, đưa tay gãi đầu:

“Có đúng quán này không vậy chị? Hay đi sang quán bên cạnh?”

“Nhìn cũ chút nhưng lại sạch sẽ, hơn nữa đứng ngoài còn ngửi thấy mùi thơm.”

Trình Trình vẫn còn hơi ái ngại, Tang Dung đã đi vào quán gọi ngay hai phần đặc biệt. Đến lúc đưa ra, cậu mới nếm muỗng đầu tiên đã kinh ngạc:

“Chị Dung, mì ngon thật đấy!”

Tang Dung cười khẽ: “Hừ! Có muốn sang quán bên cạnh không?”

“Không! Không!” Cậu vội lắc đầu, cắm cúi thưởng thức bát mì.

Ăn được một nửa, bỗng điện thoại của Tang Dung vang lên. Cô lấy điện thoại trong túi, thấy người chú ruột lâu rồi mới gọi, Tang Dung có chút nghi hoặc nhưng vẫn bắt máy.

“Chú Thụy, chú gọi cho con có chuyện gì sao?”

“Tang… Tang Dung… Tang Dung… con… con…”

Bên kia đầu dây người đàn ông thở hồng hộc, nói không nên lời. Người phụ nữ bên cạnh không nhịn được, giật máy trên tay người đàn ông, giọng nói có phần gấp gáp:

“Tang Dung, cô mau chóng đến thành phố B đi, cha bị tai nạn, đang ở bệnh viện Nhan Hồng.”

Người cầm máy là Lưu Nguyệt, con gái của Lưu Cẩm, người đã tái hôn cùng Tang Dịch.

Tang Dung nghe cha Tang gặp tai nạn, sắc mặt lập tức tái đi, trở nên hoảng sợ “Lưu Nguyệt, cô nói sao? Cha bị tai nạn… Vậy tình hình… tình hình như thế nào rồi?”

“Vẫn đang trong phòng phẫu thuật, tôi không biết tình hình cụ thể ra sao? Cô mau đến đây đi!”

Lưu Nguyệt cũng lo lắng cho cha Tang, mặc dù không phải cha con ruột, nhưng cha Tang đối xử với Lưu Nguyệt rất tốt.

Tang Dung đứng phắt dậy, đáp vội: “Tôi biết rồi! Có chuyện gì xảy ra gọi cho tôi biết ngay.”

“Ừ, cô đến nhanh đi!”

Bên kia nói xong liền cúp máy, Trình Trình nghe thấy cuộc trò chuyện, nôn nóng hỏi cô: “Chú Tang bị sao hả chị? Có nghiêm trọng không?”

Tang Dung không kịp trả lời cậu, chỉ dặn dò cậu ăn xong thì về khách sạn ngay đừng đi đâu, chờ cô về rồi nói.

Do tắc đường cùng với thời tiết chuyển xấu, Tang Dung đến bệnh viện Nhan Hồng đã là ba tiếng sau đó. Theo địa chỉ mà Lưu Nguyệt nhắn, cô nhanh chóng chạy đến phòng phẫu thuật.

Lưu Nguyệt nhìn từ xa đã thấy Tang Dung, liền vẫy tay báo cho cô biết.

Chú Tang đã đi làm thủ tục cho cha Tang, ở phía bên ngoài phòng là Lưu Cẩm đang tựa vào vai Lưu Nguyệt run rẩy khóc nức nở cùng với cậu trợ lý bên cạnh cha Tang.

Tang Dung nắm chặt hai tay, kiềm chế cảm xúc, lạnh giọng hỏi cậu trợ lý: “Cha tôi ở trong đó bao lâu rồi?”

“Dạ, ngài chủ tịch đã ở trong đó gần 5 tiếng đồng hồ rồi, tôi… chưa thấy bác sĩ đi ra…” Người trợ lý có hơi do dự rồi trả lời. Truyện Teen Hay

“Cậu có biết lý do không?”

“Tôi… tôi không biết, do chủ tịch tự mình lái xe về nên phía cảnh sát nói sẽ điều tra thêm, nhưng theo điều tra hiện tại thì là do mất lái.”

Tang Dung nhíu mày, hai bên thái dương không ngừng giật, “Chú Thụy đâu?”

“Ngài ấy nói đi làm thủ tục nhập viện cho chủ tịch.”

“Vậy cậu giúp tôi gọi cho chú ấy, tôi cần chú ấy trở về công ty ổn định trước, tránh có người nhân cơ hội này đồn thổi lung tung, ảnh hưởng đến công ty.”

“Vâng! Để tôi gọi cho giám đốc!” Trợ lý Triệu rút điện thoại nhấn gọi cho Tang Thụy, sau đó đưa điện thoại cho Tang Dung nói chuyện.

Khoảng nửa phút sau thì có người bắt máy.

“Trợ lý Triệu, có chuyện xảy ra hả?”

“Chú Thụy, con Tang Dung đây.”

“Con đến rồi đấy à! Ta vừa làm xong thủ tục nhập viện cho cha con…”

Không để ông nói hết câu, Tang Dung đã ngắt lời: “Chú Thụy, giờ chú giúp con về công ty được không? Giờ cha con còn đang trong phòng phẫu thuật, mà con thì không hiểu gì về chuyện làm ăn hay kinh doanh của nhà họ Tang. Trong khoảng thời gian này mong chú giúp con.”

Tang Thụy sửng sốt một hồi, hiểu được hàm ý của cháu gái, ông nhanh chóng đáp lại: “Được, ta biết rồi. Giờ ta sẽ về công ty.”

Chuyện công ty coi như đã giải quyết xong, Tang Dung quay sang trả điện thoại cho trợ lý Triệu, đồng thời dặn dò: “Trước mắt, cậu về công ty phụ giúp với chú Tang, chuyện ở đây tôi sẽ lo liệu.”

“Vâng!”

Trợ lý Triệu nghe theo lời Tang Dung, mặc dù cậu đã nghe không ít tin đồn về cô, nhưng cách nói chuyện và khả năng giải quyết vừa rồi, khiến người ta có cái nhìn khác.

Người vừa đi khuất, Lưu Nguyệt đã nhíu mày hỏi cô: “Chỗ này có ba người, toàn là phụ nữ thì lo liệu được cái gì? Cô không nghĩ đến chuyện đó à?”

Tang Dung ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên xoa nhẹ thái dương, nói với giọng tràn ngập sự mệt mỏi: “Cô yên tâm, tôi không vô dụng như hai mẹ con cô.”

Lưu Nguyệt biết Tang Dung nhìn thấy hai mẹ con cô là lại nói những lời nói khó nghe, như bình thường cô sẽ đấu khẩu đến cùng, nhưng bây giờ cha Tang còn chẳng rõ như thế nào, ở đây ngoài Tang Dung có thể xử lý đống hỗn độn thì đúng không có ai, mẹ Lưu còn đang tựa vào vai cô khóc lóc, cô thì không biết làm gì ngoài chờ đợi, có để anh chàng kia ở lại thì cũng không giúp được gì. Lưu Nguyệt biết đây không phải lúc tranh luận, cô cúi đầu, nghe theo lời nói của Tang Dung.

Thời gian từng chút trôi qua, tâm trạng càng trở nên nặng nề. Tang Dung nhìn cánh cửa đang đóng của phòng phẫu thuật, trong lòng ngoài sự nôn nóng ra là sự bất lực đang chiếm giữ. Nghe tiếng khóc không thôi của người ngồi cạnh, cô không kiềm được cảm xúc mà gắt lên:

“Bà khóc cái gì! Cha tôi đã chết đâu mà khóc!”

Lưu Cẩm đang nức nở trong lòng con gái, nghe thấy Tang Dung quát liền giật mình, nhanh chóng lau sạch nước mắt.

Lưu Nguyệt ngồi bên bà không nói gì, cô cũng thấy phiền toái vì tiếng khóc của bà.

Sau gần 7 giờ đồng hồ phẫu thuật, cánh cửa của phòng cũng mở ra.

Tang Dung vội vàng từ trên ghế đứng dậy, bình tĩnh mở miệng hỏi chuyện: “Bác sĩ, người bên trong ra sao rồi ạ?”

“Cô là người nhà của bệnh nhân trong kia?”

“Tôi là con gái của ông ấy!”

Bác sĩ già gật đầu, nói: “Hiện tại ca phẫu thuật xem như thành công, giữ được mạng sống cho người bệnh. Tuy nhiên do va chạm mạnh nên các bộ phận trong cơ thể đều bị tổn thương khá nặng, chúng tôi phải giữ bệnh nhân ở lại để theo dõi, phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra.”

“Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!” Tang Dung cúi đầu cảm kích, tâm trạng treo ngược trên cành cây cao cuối cùng cũng thả lỏng đi phần nào.