Ánh mắt nữ cướp máy bay lướt qua đồ trang sức trên người phụ nữ kia, rồi nhìn sang chiếc váy thời thượng mà cô đang mặc, cuối cùng đôi giày cao gót hàng hiệu.
Thật lâu trước kia, cô ta cũng có những thứ này. Cô ta hơi mất tập trung, suy nghĩ quay về thời niên thiếu. Lúc còn trẻ cô ta cũng giống như vậy, tỏa sáng lấp lánh giữa đám người.
Khi đó trong mắt cô ta, dù là trang sức hay quần áo hàng hiệu đều dễ mua như trở bàn tay. Số lượng nhiều đến mức nhiều thứ sau khi mua về không có cơ hội sử dụng, bị nhét vào góc phòng quần áo, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Thứ gì tốt nhất cũng vào tay, dùng không xuể, mỗi ngày đều mua đồ mới. Quần áo xa hoa, sơn hào hải vị, hôm nào cũng như công chúa. Có khi ngay cả công chúa cũng không hạnh phúc bằng cô ta. Cô ta cho rằng mình sẽ sống như vậy cả đời, không ngờ vận rủi ập đến. Người bố trụ cột trong nhà bất ngờ ngã xuống. Sau khi bố mẹ mất, cô ta ngày càng lụn bại.
Phượng hoàng gặp nạn không bằng gà, ban đầu cô ta còn có thể dựa vào số tài sản còn lại để miễn cưỡng duy trì thể diện. Chờ bán tất cả của cải, hàng xa xỉ đổi lấy tiền mặt xong, cô ta dựa vào vẻ đẹp dịu dàng trói được một tên nhà giàu, dù trước kia cô ta khinh thường kiểu giàu xổi thì cũng phải chịu. Để sinh hoạt thoải mái, cô ta đành tạm chấp nhận.
Ai ngờ chưa được bao lâu, phú hào phá sản, cô ta cũng bị mang tiếng Tang Môn tinh.
Không ai dám lại gần cô ta nữa, cho dù vài người muốn hưởng thụ khoái cảm đè cô gái từng là thiên chi kiêu nữ cũng không dám. Tất cả mọi người chỉ muốn tránh xa cô ta, sợ lại gần sẽ dính phải vận đen, nhận về hai bàn tay trắng. Cuối cùng cô ta phải dựa vào lao động để kiếm cơm. Rõ ràng là một tiểu thư xinh đẹp, trời sinh phú quý, thế mà giờ lại phải ăn trái đắng.
Cô ta có thể chịu khổ, có thể nhẫn nại, nhưng con trai cô ta thì không được. Vận mệnh sai lầm này chỉ nên nằm trên người cô ta, còn đời sau cần được khôi phục về quỹ đạo. Vì con, cô ta có thể trả giá hết thảy.
Nghĩ vậy, biểu tình khuôn mặt người cô ta càng thêm hung tợn. Cô ta lau máu dính trên dao vào cái váy sang quý của đối phương, nhìn người phụ nữ kia không dám động đậy, cô ta mỉm cười, nhìn kỹ còn có thể thấy vài phần dịu dàng: “Thế nào, nghĩ kỹ rồi sao?”
Tiền bạc, mạng sống, hay là nhan sắc quan trọng nhất?
Vào giây phút sống còn, vẻ ngoài tất nhiên quan trọng, nhưng không phải không thể vứt bỏ, có thể giữ lại là tốt nhất. Tiền là thứ rất quan trọng, nếu không có tiền thì chẳng làm được gì. Nhưng tại lúc này, thì trong ba lựa chọn, tiền ngược lại không phải là thứ quan trọng nhất.
Tiền chuộc lập tức tăng hơn trăm triệu.
Quả nhiên cần phải uy hiếp mới được, bọn cướp máy bay vừa lòng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút. Nhưng nhiêu đây vẫn chưa đạt đến số tiền bọn chúng mong muốn. Người phụ nữ cướp máy bay liếc đồng bọn một cái, người đàn ông lập tức hiểu ý cô ta.
Cũng tới lúc bọn họ nên ra tay rồi, miễn cho con mụ đàn bà này nghĩ họ ngồi không.
Không cần dùng vũ khí, hai tên đàn ông thẳng lưng ưỡn ngực đã tạo sự uy hiếp cực lớn. Huống chi bọn họ đều là cướp, tùy lúc có thể móc vũ khí ra.
Hoa Quốc là quốc gia cấm vũ khí, súng ống ở đây có thể phát huy tác dụng hù dọa, hiệu quả cao hơn nhiều so với dao găm.
Hai người đàn ông to cao nhìn phía dưới người đàn ông mập mạp ngồi trước mặt, một lời nhiều ý: “Muốn giữ mạng thì phải xem thành ý. Mày nhìn thân hình người anh em này xem, ăn uống rất thoải mái ha?”
“Bọn tao bây giờ ăn còn chưa đủ no. Đến lúc đói quá làm liều, ai biết bọn tao sẽ làm ra chuyện gì. Tao nghĩ mày không muốn thấy bọn tao nổi điên đâu nhỉ.”
Quần áo trên người đàn ông mập mạp bị mồ hôi làm cho ướt sũng, tay chân run cầm cập, nếu không phải trên người có đai an toàn, ông ta đã sớm ngã xuống đất.
Lúc người phụ nữ kia bị cứa mặt, ông ta liên tục cầu nguyện đừng ai để ý tới ông ta. Vì thế toàn bộ hành trình ông ta rất an phận, không dám ngó đông ngó tây, không nhìn cái gì quá lâu, không dám nhiều lời, sợ sẽ bị đối phương chú ý đến rồi giết gà dọa khỉ.
Ông ta cầu mong mọi thứ thuận lợi đến lúc bọn cướp lấy được tiền rồi bỏ đi, không ngờ ước muốn nhỏ nhoi đó lại không thành, sợ cái gì cái đấy tới. Rõ ràng trong cabin nhiều người như vậy, bọn cướp tìm ai không tìm, lại tìm ông ta.
Nghe bọn cướp nói, người đàn ông gật đầu không ngừng: “Đúng đúng, tiền chuộc như này quá ít, tôi là tổng giám đốc công ty tập đoàn Tiệp Đạt, nhưng tôi chỉ có tầm ngàn vạn thôi.” Không phải ông ta không muốn đưa thật nhiều tiền, ông ta thực sự đã lấy toàn bộ gia sản ra để đổi mạng. Tiệp Đạt là tập đoàn lớn, gọi tổng giám đốc thì dễ nghe đấy, nhưng chi nhánh công ty nhiều không kể xiết. Tiền lương cũng không cao, ông ta có thể lấy ra một ngàn vạn đã là cực hạn. Muốn uy hiếp ông ta giao nộp nhiều hơn nữa cũng bó tay.
Mắt thấy phấn đấu nửa đời người sắp hóa thành hư ảo, người đàn ông mập mạp lại không có thời gian đau lòng, ông ta lo sợ nhìn về phía bọn cướp máy bay, sợ đối phương không hài lòng sẽ một phát xiên chết ông ta, hoặc là cắt mất “người anh em” quý giá của ông ta.
Tuy rằng đã kết hôn sinh con, nhưng có người đàn ông nào nguyện ý mất đi hai lạng thịt phía dưới?
Thấy người đàn ông mập mạp không còn giá trị uy hiếp, bọn cướp máy bay phóng ánh mắt qua những người khác, trong một phút ngắn ngủi, mọi người bị đe dọa vội nâng số tiền chuộc thêm trăm triệu.
Con tin bị giam cầm, mạng bị bọn họ nắm trong tay. Trải qua mấy lần “đàm phán”, tiền chuộc đã tăng gần năm trăm triệu.
Tiền này kiếm được còn dễ hơn in tiền mặt. Bọn cướp máy bay còn định đòi thêm tiền, nhưng thấy thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, sợ kéo dài sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vậy nên bọn chúng chấp nhận mức giá này, chuẩn bị cuồng hoan.
Nhìn bọn cướp máy bay đi tới đi lui, thu gom tất cả bình chữa cháy trên máy bay, trong lòng Cố Trường Sinh bỗng có dự cảm không tốt. Trong mắt người khác, bọn cướp máy bay đang đem bình chữa cháy sang khoang khác, nhưng Cố Trường Sinh biết đối phương có nhẫn không gian, nên chắc rằng bọn chúng sẽ nhét số bình chữa cháy đó vào trong nhẫn.
Đem sang khoang khác, nếu xảy ra hỏa hoạn còn có thể tìm để dập lửa, nhưng nếu bỏ vào trong nhẫn thì không thể, trừ phi lấy được nhẫn, hơn nữa với điều kiện nhẫn chưa nhận chủ, chứ nếu chủ nhân không cho phép thì không thể lấy đồ trong nhẫn ra. Thế nên, hậu quả khi xảy ra hỏa hoạn thật không dám nghĩ đến.
Máy bay vẫn đang ở trên trời cao, viện trợ dưới mặt đất chưa có biện pháp tiếp cận. Kể cả có dùng súng nước cao áp bắn lên cũng không thể với tới.
Lúc người phụ nữ cướp máy bay cầm dao nhỏ cứa mặt người khác, Cố Trường Sinh đã đứng ngồi không yên, thấy miệng vết thương không sâu mới kiềm chế lại. Lúc này phát hiện đám cướp có ý định phóng hỏa, Cố Trường Sinh cảm thấy mình không thể đợi được nữa.
Những người khác cũng có cảm giác bất an, nhưng vẫn hy vọng bọn cướp lấy tiền rồi sẽ tha cho mình. Hiện giờ tất cả đều trên một chiếc máy bay, nếu phóng hỏa thật thì không ai thoát nổi, kể cả nhảy dù cũng không kịp. Huống hồ bình chữa cháy chỉ bị thu gom chứ không phải không có, lửa trong phạm vi nhỏ vẫn có thể khống chế. Mà nếu cháy ở phạm vi lớn, chỉ cần kịp thời đem mấy thứ dẫn cháy ra xa, hẳn là vẫn có thể kiểm soát được.
Cố Trường Sinh lại không lạc quan như vậy.
Bọn cướp máy bay quay trở lại, mỗi người cầm trong tay một cái thùng to. Vì trên thùng không có nắp nên mấy người ngồi gần chúng có thể nhìn rõ thứ bên trong. Có người kinh ngạc trừng lớn mắt, sợ hãi kêu lên: “Xăng!”
Trên máy bay sao lại có thứ này? Nhân viên an ninh làm ăn kiểu gì thế hả?
Súng ngắn và dao găm bị bỏ sót còn có thể không tính, tốt xấu gì cũng là kích thước nhỏ, có lẽ là đối phương có cách bí mật để che giấu. Nhưng thùng xăng lớn như vậy, mục tiêu rõ ràng đến thế, sao bọn chúng có thể thuận lợi mang lên máy bay? Hơn nữa không chỉ một mà tận ba thùng.
Hiện tại trước mặt họ là ba thùng, không biết liệu còn bao nhiêu thùng bị giấu chỗ khác chưa lấy ra.
Do hành khách không biết sự tồn tại của thần vật như nhẫn không gian, nên khi nhìn thấy mấy thùng xăng to trong tay bọn cướp, họ nhịn không được cảm thấy tuyệt vọng.
Xăng là chất dẫn cháy cực mạnh, so với ghế sô pha hay thảm điều hòa còn mạnh hơn rất nhiều.
Trong lúc bọn họ âm thầm mắng nhân viên an ninh, bọn cướp lại tươi cười xán lạn, bắt đầu tính toán làm gì với thùng xăng. Ý đồ của bọn chúng quá rõ ràng, khiến nhiều hành khách đứng ngồi không yên, vài hành khách khỏe mạnh nhìn nhau, chuẩn bị liều mạng cướp thùng xăng, thì Cố Trường Sinh ra tay.
Máy bay thường có phục vụ đồ ăn, chuyến bay họ đi lần này là của một hãng hàng không nội địa nổi tiếng có món ăn ngon. Thời gian ăn cơm là lúc con người có tính cảnh giác thấp nhất. Vì đề phòng vạn nhất, bọn cướp máy bay quyết định hành động vào giờ ăn cơm.
Không biết là xui xẻo hay trước khi ra đường không xem lịch, bọn chúng ra tay rất nhanh, nhưng trước đó Cố Trường Sinh đã gọi một phần khoai tây nghiền, mới ăn có một nửa. Nửa này chưa kịp ăn vào bụng mà vẫn còn tác dụng, không bị lãng phí.
“Sắc khiết như ngọc, lâu dài tựa tác. Trói thiên địa tứ phương, bó nhân gian vạn vật.” Khoai tây nghiền dần dài ra như sợi dây thừng, lại giống như dải lụa phóng ra, trói chặt tay chân bọn cướp. Cố Trường Sinh vươn tay giữ lấy thùng xăng sắp rơi xuống đất, nhanh chóng dựng thùng xăng đứng vững.
Với tốc độ của Cố Trường Sinh, cậu chỉ kịp chộp được thùng xăng gần nhất, nhưng cậu không quá lo lắng với hai thùng còn lại. Quả nhiên, chờ cậu đặt thùng xăng xuống, thì Tổ sư gia đã để gọn hai thùng xăng còn lại vào một góc, bắt đầu lục soát vũ khí trên người bọn cướp.
Tất cả những hành động này xảy ra quá nhanh, khiến mọi người không kịp phản ứng. Thậm chí nhiều người tưởng mình sắp chết banh xác trên trời, đều nhắm chặt mắt không dám nhìn, chuẩn bị tâm lý chết thảm. Ai ngờ không cảm thấy đau đớn gì, ước chừng mấy phút trôi qua, bọn họ cẩn thận hé mắt ra thì phát hiện bọn cướp đã bị khống chế.
Động tác Cố Trường Sinh quá nhanh, hơn nữa lúc ấy có vài người muốn cướp lại thùng xăng không nhắm mắt, nên lực chú ý đều tập trung vào cậu, vì thế không ai để ý đến cái gì đã trói chặt tay chân bọn cướp, khiến chúng không thể phản kháng. Đến khi phục hồi tinh thần họ lại bị động tác của Khương Thời Niên gây chú ý, Cố Trường Sinh tranh thủ cơ hội tìm được sợi dây thừng thay cho khoai tây nghiền.
Cảnh sát hàng không ra mặt, Khương Thời Niên đem vũ khí tìm được giao cho đối phương. Không ai biết trong túi Khương Thời Niên có nhiều thêm một chiếc nhẫn.
Thực ra bọn cướp có nhận ra nhẫn trên tay đã biến mất, nhưng không hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng chúng rất sốt ruột, nào còn tâm trạng tìm nhẫn. Cho dù muốn tìm cũng không ai thèm để ý đến hắn. Tình huống vừa rồi nguy hiểm như vậy, lúc đánh nhau loạn thành một đống, nhẫn bị rớt chẳng phải chuyện bình thường sao. Mất nhẫn thôi chứ đâu phải bật lửa đốt xăng, có quỷ mới tìm hộ.
“Chúng ta an toàn rồi?” Một lúc lâu sau mới có người thốt lên.
Tất cả đều cảm thấy không chân thật, nhưng nhìn ba tên cướp nằm la liệt trên sàn nhà như ba con sâu, ngọ nguậy tìm cách tháo dây thừng. Mọi người sôi nổi xông lên đánh bọn cướp, nghe bọn chúng phẫn nộ mắng chửi, bất lực khóc lóc rên rỉ giãy giụa, rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật.
“Chúng ta được cứu rồi!” Các hành khách hoan hô.
Tuy rằng không biết được cứu như thế nào, nhưng hiện giờ an toàn là được. Biết Khương Thời Niên và Cố Trường Sinh là người khống chế bọn cướp, ánh mắt mọi người nhìn hai người đầy cảm kích. Nếu không phải điều kiện không cho phép, bọn họ còn muốn tung hai người lên trời, chúc mừng vì đã sống sót sau tai nạn.
Cảnh sát hàng không cùng các tiếp viên canh chừng bọn cướp máy bay, người phụ nữ bị thương ở mặt thừa dịp không ai chú ý, dùng giày cao gót dẫm mạnh vào chân của nữ cướp, sau đó mới ngoan ngoãn theo tiếp viên hàng không đi xử lý miệng vết thương. Lỡ miệng vết thương bị nhiễm trùng, để lâu sẽ dễ thành sẹo.
Biết tình hình trên máy bay đã chuyển nguy thành an, bọn cướp bị khống chế, hơn nữa cách điểm đến của máy bay không còn xa, vì thế hành khách không cần sơ tán khẩn cấp, máy bay dần hạ cánh xuống sân bay, không chậm trễ phút nào. Cố Trường Sinh vẫn luôn chăm chú nhìn bọn cướp, không để bọn chúng gây thêm sóng gió gì, tận đến lúc xuống máy bay, đem bọn chúng giao cho phía cảnh sát xong, vẫn không xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn. Ủa, thực sự không còn xảy ra chuyện gì khác?!
Thế này không đúng chút nào. Tà Thần bày một trận lớn như vậy, ngay cả nhẫn không gian cũng cho, chẳng lẽ hắn chỉ muốn đốt máy bay, làm một màn pháo hoa hoành tráng để ngắm?
Chẳng lẽ không có phương án B gì đó sao, ví dụ như sau khi bị khống chế, bọn cướp nhanh chóng lộ con bài tẩy và lật kèo các kiểu. Mệt cậu cứ phải nâng cao tinh thần cảnh giác, sợ đối phương có hậu chiêu. Sớm biết thế này, lúc bọn cướp mới xuất hiện cậu đã đập chúng luôn cho rồi, khỏi cần đợi chờ làm phát sinh thêm nhiều chuyện. Không nói đến việc lãng phí thời gian, vụ tiền chuộc cũng rất phiền toái, còn có một người phụ nữ bị thương ở mặt.
Thời nay đừng nói đến phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng rất coi trọng vẻ ngoài, nếu bị hủy dung hoàn toàn có thể tạo thành thù lớn. Thế nên cảnh sát hàng không mắt nhắm mắt mở, làm bộ không thấy người phụ nữ kia dùng gót giày đạp người.
Cố Trường Sinh nhận ra mình cẩn thận quá mức, trong lòng có chút buồn bực. Nhưng nếu việc này xảy ra lần nữa, trong tình huống không biết rõ đối phương thì cậu vẫn sẽ làm vậy.
Gọi điện thoại báo cáo sơ tình hình với ban ngành đặc thù, Cố Trường Sinh cung cấp khẩu cung xong, tâm tình liền khôi phục, cùng Tổ sư gia tiếp tục cuộc hành trình.
Mục đích chính là đi chơi mà, không thể vì việc này mà quay về được.
Thành phố S có nhiều danh lam thắng cảnh, năm A từng xây dựng mấy khu tham quan, lại có rất nhiều hàng quán, có thể ngắm cảnh mua sắm và ăn vặt các loại đặc sản. Dù sao cũng có nhiều thời gian, Cố Trường Sinh sắp xếp lịch trình để cùng Tổ sư gia chơi hết một lượt.
Nhưng trước khi chơi còn phải làm chính sự. Khương Thời Niên lấy chiếc nhẫn trong túi ra. Nhẫn bạc giản dị sơ xài, sau khi được Khương Thời Niên cải tạo, không còn thấy nó đơn sơ nữa, ngược lại có cảm giác cổ kính. Trên đường đi Khương Thời Niên đã kiểm tra chiếc nhẫn, đem những tai họa ngầm bên trong loại bỏ hết, rồi thêm bùa chú phòng hộ trên mặt nhẫn, lúc này mới đưa cho Cố Trường Sinh.
Vừa lúc hai người đã đến sảnh khách sạn, xử lý xong thủ tục vào ở. Có không ít người ở sảnh chính chú ý đến động tác của Khương Thời Niên, ánh mắt đầy ý trêu ghẹo ái muội.
Thính lực của Khương Thời Niên và Cố Trường Sinh rất tốt, thậm chí có thể nghe thấy một cặp đôi ở cửa bên kia nói chuyện, bên nam lắc đầu nói với bên nữ: “Người trẻ tuổi thời nay thật tùy tiện. Tặng nhẫn sao có thể không lãng mạn như vậy, đưa trực tiếp ở sảnh chính khách sạn. Tốt xấu gì cũng phải về phòng, cầm một bó hoa hồng, sau đó quỳ một gối xuống mới được, đằng này một chút nghi thức cũng không có, thế thì người anh em kia sao có thể đồng ý ở bên anh ta?”
Người con gái nghe xong ngửa mặt lên trời mắng: “Người ta vui là được. Lãng mạn như anh nói, quỳ một gối với hoa hồng chắc không tầm thường? Chả có tí sáng tạo nào. Nếu không phải em…, chỉ bằng cách cầu hôn cũ rích đó mà anh muốn đưa người về nhà?”
“Còn nữa, tuy không lãng mạn nhưng đôi chồng chồng cũng rất ấm áp nha. Chưa kể bọn họ sáng sủa đẹp trai, làm cái gì cũng được tha thứ! Nếu anh đẹp bằng một nửa bọn họ thôi, là em đồng ý gả cho anh liền.” Nhan khống chính là thế đó.
Sau đó họ còn nói gì nữa, Khương Thời Niên và Cố Trường Sinh cũng không có mặt mũi nghe tiếp.
Người khác không rõ nội tình, Cố Trường Sinh có thể không biết nguyên nhân sao? Việc đưa nhẫn này thật sự rất đơn thuần, không có ngụ ý gì khác. Tổ sư gia thấy đây là thứ tốt, tiện lợi dễ dùng, cơ ngài không cần nên mới thuận tay cho cậu.
Lý do rất dễ hiểu, nhưng nghe người xung quanh nói vậy, Cố Trường Sinh hơi ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay không dám đeo.
Chiếc nhẫn lạnh lẽo bị nắm đến nóng bỏng.
Khương Thời Niên giao nhẫn cho Cố Trường Sinh, tính dặn dò về vấn đề nhận chủ. Trong mắt ngài Cố Trường Sinh không phải đứa nhỏ, thì cũng là đời cháu, ngài không hề có ý định đùa giỡn tình cảm. Nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, cuối cùng Khương Thời Niên nuốt lời định nói xuống. Mãi đến khi vao phòng, lúc này chỉ còn hai người họ, Khương Thời Niên mới mở miệng: “Nhận chủ trước.”
Cố Trường Sinh thuê loại phòng suite, có hai phòng ngủ và một phòng khách, không gian rất lớn. Phòng khách trang bị sô pha và một bàn trà, trên bàn bày một đĩa trái cây đã được rửa sạch, bên cạnh đặt một con dao gọt hoa quả. Cố Trường Sinh nghe vậy, lập tức cầm lấy con dao gọt hoa quả, chuẩn bị nghi thức nhận chủ.
Lưỡi dao lướt nhanh, gần chạm vào ngón tay thì bị Khương Thời Niên giữa lại. Cố Trường Sinh hoang mang, không phải cần nhận chủ sao? Thái độ của Tổ sư gia cũng không giống muốn đòi lại nhẫn. Nhẫn không gian đối với người thường là bảo vật trân quý, nhưng đối với thần linh nó chỉ là một vật phẩm bình thường thôi.
Mà trong mắt thần linh, một chiếc nhẫn đựng đồ có gì khác so với túi đựng đồ của nhân loại?
Không hề!
Đây cũng là nguyên nhân khi Khương Thời Niên đưa nhẫn cậu không từ chối.
Nhẫn mà Tà Thần có thể dễ dàng cho người thường chắc chắn không phải là một cái túi chất lượng cao. Đồ vật Tà Thần không cần, cho dù Tổ sư gia coi nó là chiến lợi phẩm mang theo bên người, bị thần linh khác nhìn thấy cũng hơi mất mặt. Còn cậu thì không, dù sao cậu cũng chỉ là người thường, nhẫn không gian đối với cậu mà nói cực kỳ trân quý. Có để dùng đã tốt lắm rồi, sao có thể kén cá chọn canh.
“Ngươi làm gì vậy?” Tự mình hại mình?
“Lấy máu nhận chủ.” Tiểu thuyết đều viết như vậy mà. Cố Trường Sinh chợt ý thức được có gì đó không đúng, nhưng Tổ sư gia hỏi, cậu không dám trả lời có lệ, đành phải nhỏ giọng đáp.
Lấy máu nhận chủ…
Đây là phương thức quái quỷ gì thế. Khương Thời Niên bó tay, ngài hoàn toàn không nghĩ đến việc các phương thức nhận chủ chân chính đều đã bị thất truyền, đành cầm tay Cố Trường Sinh hướng dẫn từng bước.
Cố Trường Sinh là thuật sĩ, không phải như người tu tiên, nhưng thần hồn so với người bình thường cứng cỏi hơn hẳn. Khương Thời Niên phân tán một ít thần hồn của Cố Trường Sinh quấn quanh chiếc nhẫn, một lát sau thần hồn nhập nhẫn: “Cảm ứng được không?”
Cố Trường Sinh gật đầu. Cậu có thể “nhìn thấy” một không gian rất lớn, trong đó rộng rãi bao la, ước chừng hơn 70km². Bên trong thoáng đãng không có gì, chỉ có mấy thùng xăng và một ít vũ khí nằm rải rác, chắc là do chủ nhân cũ để lại.
Đây là bên trong chiếc nhẫn. Không cần Tổ sư gia nói Cố Trường Sinh cũng biết. Cậu cứ tưởng thần hồn khi bị lấy đi một ít sẽ rất đau, cơ mà không phải vậy. Chỗ hồn bị tách hơi nóng lên, hơi ngứa, làm nhanh nên không thấy đau, hơn nữa sau khi tách ít hồn ra, chỗ trống đó nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
“Chờ về sau tu vi cao hơn, bước sang một cảnh giới khác, việc nhận chủ sẽ không cần phiền toái như vậy.” Đến lúc đó có thể dùng pháp lực nhận chủ. Thuật sĩ ở nhân gian tuy thần kỳ, nhưng pháp lực tu luyện không phải pháp lực chân chính, ít nhất phải tiến vào giai đoạn tu chân thì sau đó mới có thể tu luyện ra thứ được coi là pháp lực.
Tách ít thần hồn sẽ không gây trở ngại gì, thần hồn có thể tự chủ hoặc mượn ngoại lực để phục hồi. Chỉ cần không lấy quá nhiều thì bản thân sẽ không bị thương tổn. Do mỗi lần đều dùng phương pháp này để nhận chủ nên nhẫn không gian đã sớm bị đào thải, đổi thành món khác sẽ tốt hơn. Hiện tại rất nhiều thần linh đều tự tạo một cái khe không gian để bỏ đồ cần dùng vào đó.
Nhận chủ xong, Cố Trường Sinh vẫn rất hứng thú với cái nhẫn, trong quá trình kiểm tra không gian, lúc thì cậu thả ít đồ vật vào, lúc lại lấy đồ vật ra, chơi vui vẻ vô cùng. Đúng lúc cậu đang chơi quên trời quên đất, cửa phòng đột nhiên vang tiếng.