Thế giới này tuy có nhiều người xấu, nhưng người tốt còn nhiều hơn. Bản tính con người thường rất nhiệt tình. Nghe người mẹ hỏi, người đàn ông chặn đường tên bán hàng rong lập tức vặn tay hắn áp giải đến đồn công an.
Đồn công an khá gần chợ đêm, đi bộ mười phút là tới. Không ít người đã mua bóng và vài người thích hóng hớt, đều đi theo họ đến đồn công an.
Có bao nhiêu người đi theo không quan trọng, quan trọng là Cố Trường Sinh chú ý thấy có một con quỷ bay theo phía sau.
Khoảnh khắc trước khi bong bóng nổ mạnh, Cố Trường Sinh đã tính đẩy bong bóng lên trời. Như vậy nếu muốn nổ thì cũng là nổ giữa không trung, sẽ không làm ai bị thương. Cơ mà cậu chưa kịp ra tay thì đã bị quỷ kia giành trước.
Thật ra lúc Cố Trường Sinh đặt chân đến chợ đêm, cậu đã thấy nó rồi. Đây là một nam quỷ khoảng hơn 40 tuổi. Đầu đội mũ, trên người mặc đồng phục, hẳn là nhân viên quản lý đô thị. Hắn liên tục bay tới bay lui trong chợ đêm, nhìn giống như đang đi tuần tra.
Bởi vì hắn không có ý hại người, hơi thở trên người cũng tương đối lành tính, nên Cố Trường Sinh làm bộ không nhìn thấy hắn. Nhân gia quỷ hồn yêu nghề kính nghiệp, đã chết rồi mà vẫn không bỏ nghĩa vụ tuần tra, không phải là chuyện xấu, thậm chí còn có thể nói là chuyện tốt. Cố Trường Sinh tâm sinh kính nể còn không đủ, làm sao có thể bắt quỷ.
Cậu không phải mấy lão cổ hủ trong phim truyền hình, thấy quỷ liền bắt, thấy yêu liền diệt. Bây giờ là thời kỳ đổi mới, những thuật sĩ bắt quỷ hàng yêu đều dựa vào tình huống để phán đoán. Nếu xác định là quỷ tốt, các thuật sĩ sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, Cố Trường Sinh đương nhiên cũng vậy.
Tuy quỷ khí sẽ ảnh hưởng đến người sống, cơ mà tiếp xúc trong thời gian ngắn sẽ không có việc gì. Huống chi chợ đêm người nhiều như vậy, nhân khí vượng, một chút nhân khí bị hao mòn gần như được bổ sung ngay lập tức, hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì với người qua đường.
Đúng là quỷ tốt, ra tay cũng là chuyện tốt. Vừa nãy nếu không nhờ có hắn, Cố Trường Sinh không có mặt ở đây, đứa bé kia không chừng đã bị thương. Bóng nổ mạnh cực kỳ nguy hại, trừ việc gây thương tích ngoài da, sau khi nổ nhiệt độ cao sẽ làm vỏ bóng nóng chảy thành dịch lỏng, dính vào da sẽ làm phỏng nghiêm trọng.
Dịch lỏng này cực kỳ nóng, thậm chí có thể cháy xuyên lớp mũ len mùa đông. Mũ len dày còn có thể bị thủng, thì khỏi bàn đến làn da trẻ con mỏng manh. Nếu xui bị văng vào mắt, thì dù có nhanh chóng đưa đi bệnh viện cũng chưa chắc sẽ cứu kịp.
Đồn công an thuộc bộ công an, do chính phủ quản lý, dùng từ cổ đại gọi là, quan uy cấm yêu quỷ lại gần. Tuy nam quỷ hồi còn sống từng là dân quân, có thể kháng lại một phần quan uy, chắc là không sao. Nhưng mà Cố Trường Sinh vẫn hơi lo lắng, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Cố Trường Sinh nghĩ một hồi, quyết định kéo Tổ sư gia đi theo.
Tốt xấu gì lỡ có chuyện xảy ra thật, cậu vẫn kịp kéo nam quỷ ra ngoài. Không thể để quỷ tốt gặp chuyện.
Người đi theo hóng hớt khá đông, Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên xen lẫn trong đám người, khó mà thấy được phía trước.
Sự tình tốt hơn so với dự đoán của Cố Trường Sinh, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nam quỷ lúc vào đồn công an hơi nhíu mày, nhưng biểu tình không quá khó coi, hiển nhiên vẫn nằm trong phạm vi chịu được. Cố Trường Sinh thấy vậy không làm gì nữa. Ngược lại một đống người chen lấn tiến vào khiến các cảnh sát trực ban hết hồn. Nhiều người như vậy, bọn họ cứ tưởng có án mạng lớn xảy ra, biểu tình nghiêm túc hẳn.
Ai ngờ hỏi nửa ngày, kết quả chỉ là một quả bóng gây sự. Cảnh sát dở khóc dở cười, nhưng không coi khinh. Bóng bay tuy nhỏ lại chứa đầy tai họa ngầm, dạo này người đến đồn công an vì bóng bay làm thương người càng ngày càng nhiều, bọn họ khá là coi trọng.
Bởi vì đông người chứng kiến, bằng chứng thì chất như núi, tên bán hàng rong căn bản không có cách nào phản bác giảo biện. Tuy không thể phạt nặng, nhưng ít nhất thì tên bán hàng rong vẫn bị phạt tiền và tạm giam.
“Hai ngày làm ăn xem như mất trắng.” Tên bán hàng rong bất mãn lẩm bẩm. Hôm nay hắn mở sạp chưa được bao lâu, còn chưa kịp kiếm ít tiền lời, ai dè đã xảy ra chuyện. Phạt một phát bay hai ngày tiền lời: “Sớm biết hôm nay xui xẻo thế này, tao đã không thèm buôn bán.”
Nhìn thái độ tên bán hàng rong chả có tí hối cải nào, mọi người ở đây đều tức giận, nam quỷ bay đến bên cạnh tên bán hàng rong, biết hắn không nghe được mà vẫn tận tình khuyên bảo: “Đừng coi thường việc này. Đổi lại là con của anh chơi quả bóng bay đó, anh có yên tâm hay không? Suy bụng ta ra bụng người, làm ăn thì đừng làm trái với lương tâm bản thân.”
Trùng hợp là viên cảnh sát cũng đang mở miệng giáo dục tên bán hàng rong: “Anh bán loại bóng bay chất lượng kém thế này, có dám đưa cho con của mình chơi hay không? Đừng có đánh đổi mạng sống vì ham lợi nhỏ. Nửa năm trước có một người bán bóng bay ở góc phố. Nhà hàng gần đó do có khách hàng muốn cầu hôn, muốn trang trí không gian lãng mạn, nên đã bao toàn bộ nhà hàng rồi mua đủ loại bóng bay to nhỏ, trong đó có không ít loại bóng bay sáng lấp lánh như của anh.”
“Trang trí bóng rồi, người khách đó còn muốn bữa tối dưới ánh nến, đến khi đốt lửa châm nến, toàn bộ bóng gặp lửa lập tức phát nổ, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào anh có biết không?” Gương mặt cảnh sát hiện vẻ đau thương kịch liệt, liếc nhìn người xung quanh một cái, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mắt tên bán rong, gằn từng chữ một: “Một chết hai bị thương.”
Người mẹ theo bản năng ôm chặt con gái mình, thiếu chút nữa thôi, nếu không phải vận khí tốt, cô và con mình cũng sẽ gặp tai nạn bất hạnh như vậy. Những người xung quanh cũng tỏ vẻ lo sợ.
Nghe thấy chữ chết, cuối cùng tên bán hàng rong cũng ý thức được tính nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn theo bản năng thấp giọng cãi cố: “Ai bảo bọn họ mua cho lắm bóng rồi đốt lửa làm gì.” Nếu chỉ mua một hai quả bóng thì đâu có sao. Với lại hồi nãy chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh, chứ có ai bị thương đâu, đúng là lo lắng thừa thãi.
Không tận mắt nhìn thấy, tên bán hàng rong trước sau vẫn không có cảm giác sợ hãi, luôn ôm tâm lý may mắn. Cơ mà bị giáo huấn, hắn biết mình không nên nói vậy trước mặt cảnh sát. Tên bán hàng rong lẩm bẩm cực kỳ nhỏ, người ở đây trừ Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên đứng vòng ngoài, thì chỉ có nam quỷ nghe thấy.
Mọi người bị câu một chết hai bị thương dọa sợ, nghĩ rằng tên bán hàng sẽ biết rút kinh nghiệm. Biết người bán hàng rong đã bị phạt, mọi người lục tục rời đồn công an.
Những người khác đều đi rồi, Cố Trường Sinh cũng không tiện lưu lại, tránh để người khác hoài nghi. Đành phải lôi kéo Tổ sư gia, cùng nhau theo đám người đi ra ngoài. Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa, nam quỷ cũng bay ra theo.
Nam quỷ bay tới bên cạnh Cố Trường Sinh, hỏi: “Cậu có thể thấy tôi, cậu là thuật sĩ hả?”
Thấy Cố Trường Sinh tỏ vẻ kinh ngạc, nam quỷ ngượng ngùng cười cười, giải thích: “Tuy cậu che giấu rất khá, nhưng chúng tôi làm nghề này nhiều năm, thường xuyên phải xử lý ẩu đả, cái gì chứ kỹ năng quan sát luyện tốt lắm.” Cố Trường Sinh cố tình không hướng về phía hắn, có mấy lần rõ ràng đã chạm vào hắn, nhưng vẫn muốn tránh đi, ngược lại khiến hắn nghi ngờ. Quan sát một hồi, nam quỷ liền nhìn ra manh mối.
“Tôi từng gặp qua thuật sĩ, khoảng mấy tháng trước, đó là một nữ đại sư đặc biệt lợi hại, chính cô ấy đã chỉ tôi làm thế nào để ngăn chặn quan uy.” Trước khi chết, nam quỷ là một người theo chủ nghĩa vô thần, ai biết sau khi chết chính mình lại biến thành quỷ, tam quan vỡ nát. Vì thế khi gặp đại sư, biết trên thế giới có tồn tại thuật sĩ, không biết có phải do tâm lý bất chấp hay không, hắn ngược lại tiếp thu thông tin rất nhanh.
Nam quỷ đến tìm Cố Trường Sinh là có chuyện muốn nhờ vả, chứ không phải trò chuyện đơn thuần.
Hắn thấy Cố Trường Sinh luôn chú ý đến quả bóng và đi theo mọi người đến đồn công an, chứng tỏ cậu không phải loại tà thuật sĩ mà nữ đại sư bảo hắn phải tránh xa.
“Đại sư, tôi có thể nhờ cậu giúp một chút không?”
Nghe nam quỷ nói, Cố Trường Sinh tưởng đối phương có di nguyện gì đó. Tuy có hơi tò mò, nam quỷ lúc trước gặp nữ đại sư sao không đem di nguyện nói ra, nhưng Cố Trường Sinh vẫn hỏi: “Anh cần tôi hỗ trợ báo mộng cho người nhà?” Cậu rất vui lòng hỗ trợ.
Ai ngờ nam quỷ nghe xong lắc đầu, rồi lại gật đầu. Trước khi Cố Trường Sinh mở miệng, nam quỷ chủ động giải thích: “Là báo mộng, nhưng không phải cho người nhà của tôi.” Hắn là một kẻ sống độc thân, làm gì có người nhà.
“Lúc nãy ở đồn công an, lời cảnh sát nói chắc các cậu cũng nghe thấy. Anh ta nói có một người mất mạng, chính là tôi.” Nhà hàng ấy là thân thích của hắn mở, ngày hôm đó hắn vừa hết giờ trực ban, chuẩn bị tan làm về nghỉ ngơi. Lúc đi ngang qua nhà hàng, thân thích thấy hắn liền nhờ trang trí phụ, nói là không đủ nhân viên, nhiều việc quá lo không hết.
Cũng không phải việc gì khó, chỉ là cột bong bóng vào ghế và mấy vị trí trên cao. Việc nhỏ thế thì từ chối làm gì, nam quỷ đồng ý giúp họ trang trí bong bóng, xong việc cũng không về vội, ở lại cho đông để khách hàng có không khí cầu hôn. Không ngờ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Thật ra lúc phát nổ, nam quỷ đứng rất gần cửa lớn, có thể thoát ra dễ dàng. Hắn cũng chạy ra ngoài được thật. Cơ mà chạy ra rồi hắn mới phát hiện đôi tình lữ vẫn còn ở bên trong. Bởi vì đang cầu hôn, hai người đứng ở chỗ có nhiều bóng bay và lụa trang trí rực rỡ nhất. Hai người trẻ tuổi chậm chạm chưa ra, xe cứu hỏa thì chưa đến. Sợ bọn họ xảy ra chuyện, nam quỷ liền vọt vào trong.
Tuy trước khi vào hắn đã tự dội nước ướt người, nhưng ai cũng không ngờ tình huống bên trong nguy hiểm như vậy, có quá nhiều bóng bay, vật dẫn cháy cũng nhiều. Nam quỷ thuận lợi cứu được một người, đến lúc cứu người thứ hai lại không thể thoát ra nổi.
“Đại sư có thể giúp tôi báo mộng cho người bán hàng rong kia?” Người bán rong rõ ràng mặt phục tâm không phục. Sợ hắn lại quen thói bán bong bay chất lượng kém, nam quỷ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chọn cách này: “Để anh ta trải nghiệm cái cảnh tôi mắc kẹt trong đám cháy như thế nào.” Tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, nam quỷ không tin về sau người bán rong còn dám làm ăn cẩu thả nữa.
Vốn việc báo mộng đơn giản hắn có thể làm được, nhưng nếu muốn để đối phương cảm nhận được chuyện mà mình đã trải qua trong mộng, thì có chút khó khăn. Nam quỷ đành phải xin Cố Trường Sinh giúp đỡ: “Nữ đại sư từng nói, không cần chủ động mở mắt mà vẫn có thể nhìn thấy quỷ, thì thuật sĩ ấy có thực lực rất cao. Chuyện này hơi gấp, có lẽ chỉ có cậu mới giúp được tôi.”
Thái độ của nam quỷ thập phần thành khẩn, Cố Trường Sinh đúng là có thể giúp được hắn. Một người một quỷ thương lượng xong liền hành động. Cố Trường Sinh đi du lịch không mang theo âm hương, nhẫn không gian thì hôm nay mới có, bên trong chỉ toàn là xăng dầu súng ống của chủ cũ, cùng hành lý của cậu và Tổ sư gia.
Dùng âm hương tăng thực lực cho nam quỷ để báo mộng hình nhưng không được rồi, chỉ có thể tìm cách khác. Cố Trường Sinh nhìn về phía xiên mực trên tay Tổ sư gia, nghĩ đến việc phải dùng nó thi pháp, trong lòng bỗng có chút lưu luyến không nỡ.
Đây chính là mực nướng mà Tổ sư gia đã mua cho cậu đó.
Do dự một hồi, cuối cùng Cố Trường Sinh quyết định cuốc bộ hơn mười phút, đưa nam quỷ quay lại chợ đêm mua thêm mười đồng tiền mực nướng.
Lấy hai xiên đưa cho Tổ sư gia, Cố Trường Sinh cầm mấy xiên còn lại: “Tả hữu tùy hầu phán đạo lý, ác vại trống vắng không một lũ, thiện vại doanh doanh công đức thịnh…” Nam quỷ đã cứu người, lại chưa từng làm chuyện xấu, trên người có đủ công đức, người hầu phủng vại bên người Táo Vương hay biết, tất nhiên sẽ chúc phúc cho hắn.
Chúc phúc sẽ dựa vào thứ đối phương muốn nhất để ban phúc.
Chú thành, Cố Trường Sinh đưa mực nướng cho nam quỷ, nam quỷ ăn luôn, xem như đại công cáo thành.
“Trước kia trong lúc đi làm tôi không dám mua đồ, nghe bảo nhà này bán mực nướng ngon từ lâu, rốt cuộc hôm nay cũng có thể ăn thỏa thích.” Cái chức quản lý đô thị cái gì cũng tốt, chỉ có thanh danh là không tốt lắm. Nếu hắn mua đồ trong lúc làm việc, không cẩn thận sẽ bị người ta chụp lại rồi cắt câu lấy nghĩa, nói hắn lạm dụng chức quyền ăn bá vương cơm không trả tiền gì đó, ảnh hưởng quá sẽ rất mệt. Cho nên cho dù hắn có muốn ăn, cũng chưa từng đi mua. Nam quỷ nói xong, ăn vài miếng hết sạch mực nướng.
Nói lời cảm ơn, nam quỷ bay về phía đồn công an, Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên tiếp tục hành trình dạo phố ăn vặt, hai người không quan tâm cũng không biết bộ dạng thê thảm sau đó của người bán hàng rong.
Tại đồn công an, người bán rong nộp tiền phạt, lại nghe cảnh sát giáo dục thêm một lúc thì vào phòng tạm giam. Thời gian ở trong phòng giam không được làm gì hết, quá chán, hơn nữa trời không còn sớm, người bán rong mệt mỏi cả ngày hôm nay, vì thế bò lên giường, cũng không rảnh ghét bỏ gian phòng đơn sơ, vừa dính giường hắn liền ngủ.
Thực lực nam quỷ tăng mạnh, thời điểm báo mộng không làm người bán rong nhận ra mình đang nằm mơ. Người bán rong vừa mở mắt thì phát hiện mình đang đứng ở một nhà hàng trang trí xa hoa lộng lẫy.
Dải lụa rực rỡ, đèn LED lấp lánh, còn có các loại bóng bay lớn nhỏ. Khá giống với loại bóng bay mà hắn bán, màu hồng phấn đáng yêu như màu bánh Macaron, khiến cả nhà hàng như biến thành biển bong bóng.
Thoạt nhìn khá xinh đẹp.
Các quả bóng đều được cột một tờ giấy nhỏ, người bán hàng rong tùy tay kéo một cái xuống xem: “Hôm nay là là ngày thứ 1314 quen biết em, xin hãy cho anh một cơ hội, để anh được ở bên em trọn đời trọn kiếp.”
Cái quỷ gì đây? Chua lè, ê răng quá!
“Tới đây tới đây, mọi người mau trốn đi để chuẩn bị.” Đột nhiên có người cầm một cái pháo ống màu nhét vào tay người bán rong.
Người bán rong nhìn pháo màu trong tay, chưa kịp phản ứng lại.
“Thất thần cái gì? Mau trốn đi. Chờ nhà gái vào nhà hàng, đốt xong ngọn nến, nhà trai lấy nhẫn ra bắt đầu cầu hôn, thì anh nhớ kéo dây pháo nhé.”
“Ờ ờ, biết rồi.” Người bán rong mơ hồ bắt chước mọi người trốn vào góc, trong lòng có chút buồn bực, sao lại thành ra thế này, chẳng lẽ hắn xuyên không?
Đừng nhìn hắn nhiều tuổi mà nhầm, hắn hay đọc tiểu thuyết lắm đấy.
Trong lúc người bán rong suy nghĩ vớ vẩn, một cặp tình nhân khoác tay nhau đến gần. Chàng trai mang ý cười dịu dàng, cầm que diêm đưa cho cô gái. Gương mặt cô gái đầy vẻ ngọt ngào, hiển nhiên khi thấy cách bày trí nơi đây, cô đã biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bạn trai mình yêu ba năm sắp cầu hôn, còn đặc biệt dụng tâm bố trí cảnh sắc lãng mạn như vậy, cô có thể không vui sao.
Ai cũng không ngờ, que diêm vừa mới đánh lửa, ngọn nến dành cho bữa tối còn chưa kịp thắp sáng, bóng bay xung quanh lập tức phát nổ toàn bộ, khăn trải bàn, tờ giấy, còn có những dải lụa rực rỡ, tất cả đều biến thành vật dẫn cháy tốt nhất. Tiếng vang thật lớn kèm ngọn lửa bùng cháy, tình huống bỗng trở nên kinh hoàng trong nháy mắt.
Người bán rong thấy thế, vội vàng ném ống pháo màu xuống đất, quay đầu chạy thẳng ra cửa. Hắn thuận lợi chạy thoát ra ngoài, vừa thở hắt một hơi, thân thể hắn liền không nghe lệnh. Rõ ràng nhà hàng cháy lớn như thế, nhưng hắn lại không tự chủ được mà chạy ngược vào trong.
Bên trong cháy dữ dội như vậy, dội một xô nước thì có tác dụng gì?
Chết tiệt, mau đứng lại, mau quay đầu lại. Bị ngu à, người khác đều ra ngoài hết rồi, mày chui vô đó làm cái quái gì.
Người bán rong tưởng đây là di chứng xuyên qua, là do ý thức của chủ nhân cũ quấy phá, thế là hắn liều mạng chửi ầm lên. Mặc kệ hắn rít gào cỡ nào trong lòng, tựa hồ đều không thể ảnh hưởng được nguyên chủ kiên quyết hướng vào đống lửa chịu chết.
Tuyệt vọng quá!
Mày muốn chết thì chết mình mày đi, đừng lôi tao theo.
Người bán rong phát hoảng, trơ mắt mà nhìn nguyên chủ cứu một người ra, rồi lại mặt mày xám tro vọt vào cứu người thứ hai, sau đó hắn chơi quá trớn, thuận lợi chôn luôn mạng mình trong biển lửa.
Tiêu rồi, mình chết mất.
Đây có phải chính là báo ứng hay không.
Không biết vì sao, người bán rong đột nhiên nhớ mình trước khi xuyên qua làm nghề bán bóng bay. Bóng bay làm bằng chất liệu tốt, nhưng khí bơm vào lại không phải. Lúc ấy hắn nghĩ dù sao thì không ai nhìn thấy, khí nào mà chả là khí, giảm thiểu chi phí là quan trọng nhất. Bây giờ ngẫm lại, trong lòng người bán rong có chút hối hận.
Nếu không phải hắn làm loại bóng bay đó, thì hắn đã không gặp báo ứng, tự dưng bị xuyên qua thì không nói, đằng này chưa kịp làm gì đã bị bóng bay nổ gây hỏa hoạn giết chết.
Tuy rằng bán bóng bay khá lời, cơ nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội, hắn thề sẽ thay đổi triệt để.
Đáng tiếc là không còn kịp rồi. Có vẻ con người vào giây phút lâm chung mới biết tỉnh ngộ. Người bán rong đang suy nghĩ miên man, thì phát hiện mình vẫn còn ý thức để tự hỏi.
Ủa mình biến thành quỷ rồi?
Đang nghi ngờ, người bán rong đột nhiên cảm giác được cơ thể đau nhức. Mở mắt, thì ra hắn vẫn còn nằm trong phòng tạm giam. Chuyện vừa phát sinh khi nãy chỉ là một giấc mộng, cơ thể đau nhức là do ngủ sai tư thế.
Nằm mơ là tốt, chỉ là mộng thôi. Người bán rong cảm thấy may mắn không thôi. Không ngờ bong bay nổ mạnh lại đáng sợ đến thế, hiện tại hắn còn có thể hồi tưởng lại cảm giác lửa liếm trên người mình, tư vị tử vong thật chẳng ra gì, cho dù ở thời điểm mấu chốt hắn kịp thời tỉnh lại, thì trải nghiệm cái chết ấy vẫn rất chân thật.
Cơ mà, nghĩ đến trong mộng mình nói sẽ thay đổi triệt để, nghĩ đến bán lợi nhuận kếch xù khi bán bong bóng, người bán rong lại có chút do dự. Chỉ là mộng thôi, vì một lần nằm mơ mà từ bỏ tài lộ, đáng giá sao?
Không xài khí hydro vừa rẻ vừa tiện, phải đi mua một thùng helium mấy trăm đồng? Hơn nữa, người ngoài nghề không biết, chứ hắn bán lâu như vậy có hiểu biết sơ sơ, kỳ thật helium chỉ gọi là tương đối an toàn. Helium là khí trơ, không nổ mạnh như hydro, nhưng nếu bắt lửa thì cũng có thể nổ mạnh.
Chuyện ngoài ý muốn kiểu gì cũng sẽ có, trừ khi không chơi bóng bay. Cho dù là loại khí an toàn nhất, cũng khó có thể tránh khỏi, chẳng qua xác suất thấp hơn một xíu.
Hay là, dứt khoát không bán bóng nữa, đổi nghề khác?
Nhưng mấy cái đó đều là tiền đấy. Không cần chịu khổ không cần lao lực, nhẹ nhàng là có tiền tới tay. Đổi việc khác sao có thể dễ dàng giống như hiện tại.
Khi người bán rong đang rối rắm, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nhóm cảnh sát nói chuyện phiếm với nhau.
“Nghe nói hôm nay lại có bóng bay nổ?”
“Đúng vậy, cậu nói xem sao người ta chả biết rút kinh nghiệm vậy? Mấy năm gần đây một đống người bị bóng bay nổ gây thương tích phải đi bệnh viên chưa đủ sao? Khu chúng ta quản lý còn có người chết vì nó. Xa không nói, mới nửa năm trước thôi, cái nhà hàng ở ngay chợ đêm có một cặp tình nhân cầu hôn với bữa tối dưới ánh nếu và một đống bóng bay, kết quả thiếu chút nữa đã mất luôn mạng. Nếu không phải gặp được người tốt, liều mạng vọt vào cứu bọn họ, bọn họ có thể sống sót hay không còn không chắc.”
“Vụ này tôi nhớ mà, bọn họ phải nằm viện một thời gian, sau đó khỏe mạnh xuất viện, còn người cứu họ lại chết. Tôi nói thật, cầu hôn thì cứ cầu hôn bình thường đi, bày vẽ làm gì không biết nữa, mua một bó hoa là đủ lãng mạng rồi, cần gì bóng bay.”
Nhà hàng, bóng bay, bữa tối dưới ánh nến.
Người bán rong nghe vậy, chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát.