Biết Tổ sư gia vốn không phải nhân loại, căn bản không bao giờ xảy ra trường hợp phản ứng chậm, thế mà chẳng hiểu sao cậu vẫn lo Tổ sư gia không kịp lên xe. Có lẽ là trong vô thức, cậu theo bản năng kéo một cái, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng dưới ánh mắt trêu ghẹo của bác tài xế, trong lòng Cố Trường Sinh vẫn có chút không được tự nhiên. Hình như từ khi Tổ sư gia xuống trần gian cùng cậu ở chung nhà, quan hệ giữa hai người liên tục bị mọi người hiểu nhầm.
“À ừ, không phải nắm tay không phải nắm tay.” Aizzz, khách hàng là thượng đế, ai bảo hai người họ là hoàng đế, nói thế nào thì là thế đó. Bác tài xế lắc đầu, nhìn hai người không thông suốt mà lắc đầu. Tuy bác không phải người từng trải nhiều, cơ mà đã lái taxi nhiều năm như vậy, có chuyện gì còn chưa thấy qua.
Không nghe lời mình, sau này hối hận ráng chịu.
Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai hàng khách ở ghế sau, bác lái xe lái xe một hồi, vẫn không nhịn nổi. Bác thực sự không đành lòng để hai cậu nhóc đẹp trai như vậy phải trải qua đường tình nhấp nhô, lớn tuổi khổ lắm, rất dễ mềm lòng. Thừa dịp đèn đỏ, bác lái xe đang tính nói gì đó, thì điện thoại Cố Trường Sinh đổ chuông.
“Lão đồng học, tháng sau tớ kết hôn, nghe nói cậu ở thành phố A, thế cũng gần, có rảnh thì tới uống rượu mừng nhé. Mùng 9 tháng sau, nhớ tới sớm một chút.”
Đầu bên kia điện thoại là bạn cùng lớp cao trung của Cố Trường Sinh, quan hệ không xa không gần, sau khi tốt nghiệp không còn liên hệ mấy. Việc đối phương chủ động mời Cố Trường Sinh dự đám cưới khiến cậu hơi bất ngờ.
Dù sao cũng là chuyện tốt, Cố Trường Sinh tính nói vài câu chúc mừng, còn chưa kịp mở miệng, đối phương tựa hồ sợ cậu không tới, vội nói thêm: “Cậu đoán xem cô dâu là ai?”
Này có gì hay mà đoán, là hắn kết hôn chứ đâu phải cậu kết hôn. Nhưng chắc không ai rảnh hơi hỏi lung tung, đối phương cố ý hỏi thế, khả năng cao cậu biết cô dâu là ai. Cố Trường Sinh nhớ lại tất cả nữ sinh hồi cao trung, xem thử có ứng cử viên nào phù hợp không.
“Ban hoa? Vẫn là hoa khôi khoa tiếng Anh?” Cậu nhớ bạn học này lớn lên không tệ, hồi đó có rất nhiều cô gái thích hắn. Cố Trường Sinh không thích bát quái, nhưng vẫn biết hoa khôi khoa tiếng Anh có ý tứ với hắn.
Đầu điện thoại bên kia nghe vậy thì bật cười: “Không phải mấy cậu ấy, sau khi tốt nghiệp không còn giữ liên lạc với ai hết.”
“Không để cậu đoán nữa, miễn để cô nương nhà tớ nghe được lại ghen.” Nhiều năm không gặp, hai bên vẫn có chút xa lạ,. Khuấy động không khí một chút, hắn không dám để Cố Trường Sinh đoán tiếp, chủ động nói: “Cô bạn gầy gầy lùn lùn hồi trước ngồi trước tớ cậu còn nhớ không?”
Cô gái ngồi phía trước, Cố Trường Sinh nhớ lại, hỏi: “Thuộc khoa Ngữ văn?”
“Tớ nhớ rõ ràng hồi đó có người nói hai cậu là một đôi, thế mà hai cậu đều phủ nhận.” Còn nói là mọi người tung tin vịt. Nếu không phải như vậy, cậu đã chẳng đoán mấy người khác, cặp đôi bát nháo tai tiếng thế mà thành một đôi thật. Chẳng qua hai bên cứ liều mạng phủ nhận, còn không phải là khẩu thị tâm phi à. Cố Trường Sinh có chút tò mò hỏi: “Hai cậu làm thế nào lại thành đôi vậy?” Rõ ràng lúc đó hai người đều tỏ vẻ không vừa mắt đối phương.
“Ặc, thật ra đó tớ và cô ấy đều thích nhau, chỉ là hai bên không nhận ra cảm tình của đối phương, tuổi cũng còn nhỏ, bị mọi người xung quanh đồn thổi chọc ghẹo, cảm thấy khó chịu và vô lý, nên nhất quyết cho rằng bản thân sao có thể thích người còn lại, cố gắng giữ khoảng cách với nhau.”
“Trùng hợp hai đứa đều thi đậu vào một trường đại học, đại học toàn là người xa lạ, hai bên lại có chút quen biết, khó tránh khỏi đến gần một chút, về sau thì thuận lý thành chương mà ở bên nhau.”
“Bây giờ bọn tớ thấy hối hận quá trời, tự dưng lãng phí ba năm cao trung. Biết thế đã không thuận theo tâm lý phản nghịch, lúc có người trêu ghẹo, lẽ ra nên ừ một cái mới đúng. Ngốc thật, tớ thật sự không ngờ mình lại thích cô ấy. Chắc do bạn bè chung quanh là người ngoài cuộc tỉnh táo, đã nhìn ra nên mới ồn ào như vậy.” Chứ không tại sao họ cứ suốt ngày ghẹo hắn và cô ấy, mà không phải là người khác.
Sau khi vào đại học có một lần hắn mơ thấy mộng xuân, nữ chính là cô ấy, đến lúc ngủ dậy mới bừng tỉnh đại ngộ. Cơ mà vụ này không cần phải nói với Cố Trường Sinh. Quan hệ giữa họ chỉ là bạn học cũ.
“Không nói nữa, tớ còn phải mời mấy người khác nữa, mùng 9 tháng sau cậu có rảnh thì nhớ tới, tí nữa tớ nhắn cho cậu địa chỉ.” Hắn và người yêu sẽ mời toàn bộ bạn học hồi cao trung, coi như là kỷ niệm một đoạn thanh xuân thời niên thiếu ngây ngô.
Khúc sau đối phương nói gì, Cố Trường Sinh không nghe vào tai, mãi đến khi cuộc gọi bị cắt đứt, trong đầu Cố Trường Sinh vẫn còn lặp đi lặp lại một câu: Bạn bè chung quanh là người ngoài cuộc tỉnh táo.
Ngoài cuộc tỉnh táo.
Cố Trường Sinh nhịn không được ngước mắt nhìn tài xế lái xe, lại lén nhìn trộm Tổ sư gia ngồi bên cạnh. Quan hệ của cậu và Tổ sư gia thường xuyên bị người khác hiểu lầm, chẳng lẽ là do, cậu luôn mang suy nghĩ muốn mạo phạm Tổ sư gia, cơ bản thân lại không hề nhận ra?
Sùng bái sùng bái, đồ tôn sùng bái Tổ sư gia là chuyện bình thường, nhưng rồi dần chuyển thành tình yêu?
Từ hâm mộ biến thành ái mộ gì đó, hình như cũng hợp lý.
Tổ sư gia là người ưu tú như vậy, rất khó để ngó lơ. Lần trước lúc đưa Tổ sư gia về quê, không phải có người vừa thấy mặt ngài liền muốn mai mối sao. Huống chi bản thân sớm chiều ở chung cùng ngài, nghĩ nghĩ một hồi, mặt Cố Trường Sinh bỗng hơi đỏ.
Cùng nghe đầu bên kia điện thoại tâm sự còn có Khương Thời Niên. Ngồi sát bên nhau như vậy, người bình thường đều có thể nghe được rõ ràng, huống chi là Khương Thời Niên.
Khương Thời Niên như suy tư điều gì. Trước kia ngài chưa từng nghĩ theo hướng này, nhưng lời đầu bên kia điện thoại nói không phải không có lý. Người ngoài cuộc tỉnh táo, càng xem càng rõ ràng. Huống chi, chính bản thân ngài cũng cảm thấy mình đối với Cố Trường Sinh, có chút quan tâm quá mức.
Không tính trước kia ngài xem cậu là thú non, chiếu cố thú non là bản năng của đại đa số yêu tinh, thần tiên. Nhưng từ lúc ý thức được Cố Trường Sinh đã trưởng thành, thái độ của ngài vẫn không hề có chút thay đổi, ngược lại càng che chở.
Mặc dù Táo thần là một chức tiểu thần, nhưng địa vị của ngài ở Thiên giới cao chứ không thấp, làm gì có chuyện tự tay nấu cơm cho người khác ăn? Cùng lắm là lâu lâu khách đến thì pha trà. Dù Cố Trường Sinh có là đồ tử đồ tôn thứ hai mươi mấy của ngài, thì Tổ sư gia cũng không cần tận tay nấu cơm. Kể cả tổ tiên Cố gia đời thứ nhất còn chưa từng được hưởng đãi ngộ này.
Còn nữa, việc lớn như phong ấn Tà Thần tích công đức, ngài đều khiến Cố Trường Sinh tham dự. Sau khi thành công phong ấn Tà Thần sẽ được nhận lượng lớn công đức, tuy không đến mức khiến phàm nhân đạp đất phi thăng, cơ lợi ích đạt được tuyệt đối không nhỏ.
Trà trộn cùng phàm nhân ở chung nhà, tránh để Tà Thần chú ý gì đó, toàn là lý do lý trấu.
Cửa sổ ô tô dán vài tấm chắn che nắng, ánh sáng trong xe có chút tối tăm. Cố Trường Sinh hơi hơi nghiêng mặt, tựa hồ đang nghiên cứu tấm chắn che nắng. Nhưng với nhãn lực của Khương Thời Niên, sao ngài không biết cậu đang tìm cách che gương mặt đỏ ửng. Sắc đỏ dần lan đến lỗ tai, không chút lưu tình làm lộ hết cảm xúc hiện tại của cậu.
Nhìn Cố Trường Sinh đỏ mặt, trong lòng Khương Thời Niên biết rõ, Cố Trường Sinh có cảm giác yêu thích với ngài, nhưng sự sùng bái vẫn chiếm chủ đạo. Xem ra tiếp theo ngài cần làm cậu nhóc này thích mình hơn một chút. Khương Thời Niên lặng lẽ tính toán trong lòng.
Đèn đỏ đã hết, bác lái xe vẫn chưa kịp nói lời nào, mới trì hoãn một xíu thôi mà suýt nữa đã mất dấu chiếc xe phía trước. Bác tài xế không dám nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe.
“Ăn cơm nào ~” tiếng tin nhắn vang lên. Cố Trường Sinh mở ra nhìn địa chỉ khách sạn bạn học gửi cho mình. Bây giờ đã vào cuối tháng 8, cách ngày 9 tháng sau còn có mấy ngày. Nếu không đi du lịch cùng Tổ sư gia, có lẽ cậu sẽ đến dự đám cưới. Cơ mà lúc này cậu đang bận “theo đuổi” Tổ sư gia, cần phải nỗ lực tạo ra nhiều hảo cảm, làm sao dám bỏ Tổ sư gia lại để đi, rồi “tu thành chính quả” kiểu gì.
Người không đến lễ đến. Chưa kể đối phương cũng coi như là Nguyệt Lão vô tình dắt mối tơ hồng. Tuy chưa có kết quả, là Cố Trường Sinh thầm đơn phương Tổ sư gia, nhưng tiền mừng tuyệt đối không thể thiếu.
Hoàn toàn không biết suy tính của Tổ sư gia, Cố Trường Sinh hào phóng chuyển cho bạn học cũ vài bao lì xì, giải thích rằng mình đang đi du lịch bên ngoài, không kịp đến dự.
Không tới thì không tới, bạn học cũ nghĩ rằng Cố Trường Sinh đi du lịch theo đoàn, rời đi thì không ổn lắm. Nhưng nhìn một đống tiền lì xì này mà hắn phát hoảng, sợ là do Cố Trường Sinh run tay ấn nhầm nhiều lần, vội chuyển tiền về cho cậu, chỉ chừa lại 500.
Giao tình giữa hai người chỉ ở mức bình thường, 500 đã được tính là một bao lì xì to. Cố Trường Sinh lại không tới uống rượu mừng, nếu thực sự nhận lễ lớn như thế, hắn áp lực lắm.
Ai biết mới chuyển khoản xong, 1 giây sau Cố Trường Sinh đã chuyển tất cả bao lì xì về cho hắn. Chuyển qua chuyển lại cũng kỳ, bạn học cũ ngơ ngách đành phải nhận. Trong lòng tự nhủ chờ khi nào Cố Trường Sinh kết hôn sẽ trả lại sau.
Bác lái xe không rảnh phụ đạo chuyện tình cảm cho khách hàng, toàn lực chú ý vào chiếc xe chạy phía trước. “Đệt, không muốn sống nữa à, chạy nhanh vãi!”
“Chắc cú là chạy hết tốc lực.” Tài xế đánh tay lái, cố gắng không vi phạm luật giao thông mà vẫn theo sát chiếc xe kia. Bác nhíu mày, nói với cậu: “Quá nguy hiểm, có thể tôi sẽ mất dấu.” Đối phương chạy quá nhanh, bác không dám bắt chước. Làm một tài xế già, quan niệm lái xe an toàn đã ăn sâu vào suy nghĩ của bác. Trừ khi có tình huống cấp bách, ví dụ như có người cần đi cấp cứu gì đó, chứ không phải bắt gian.
Đúng vậy, cho dù Cố Trường Sinh đã giải thích, bác tài xế taxi vẫn cho rằng hai người đang đi bắt gian.
“Bác cứ cố hết sức là được, an toàn là trên hết, mất dấu cũng không sao.” Cố Trường Sinh nhìn về phía trước, tình hình đúng theo lời bác tài xế nói, chiếc xe mà người đàn ông trung niên đang ngồi phát điên rồi, một chiếc xe taxi bình thường mà cứ như biến thành xe đua. Chạy nhanh như tia chớp, mặc kệ xe cộ trên đường cùng các loại camera giám sát.
“Chạy nhanh lên, nhanh lên.” Thời tiết đầu mùa đông, người đàn ông trung niên ngồi trên xe lại chảy đầy mồ hôi. Hắn vừa lau mồ hôi vừa thúc giục tài xế. Tài xế vốn là người điềm tĩnh, nhưng không biết vì cái gì, bị hành khách thúc giục một hồi, tốc độ xe cứ không ngừng nhanh dần. Thậm chí ngay cả khi rồ ga hết cỡ, tài xế cũng không có cảm giác gì, một lòng chỉ có ba chữ “chạy nhanh lên”, hận không thể đạp nát chân ga, phi hết tốc lực.
Ngay khi tài xế liều mạng tăng tốc hết cỡ, đột nhiên chỗ ngoặt đối diện có một chiếc xe chạy ra đường chính. Bởi vì tốc độ xe quá nhanh, chờ tài xế taxi nhận ra muốn phanh xe hoặc thay đổi phương hướng, thì đã quá muộn.
Hai chiếc xe chắc chắn sẽ đâm thẳng vào nhau.
“Xong rồi.” đại não người đàn ông trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm. Sớm biết như thế hắn đã không thúc giục tài xế. Chỉ là một hợp đồng thôi mà, một chút tiền sao mà quan trọng bằng mạng sống của mình.
Lái xe liều mạng đánh tay lái tránh đi, mua bàn tay nổi đầy gân xanh, nhưng mặc kệ nỗ lực của hắn, chiếc xe vẫn điên cuồng nhào tới.
Nhóm Cố Trường Sinh ở phía sau xa xa cũng nhìn thấy tình huống. Nhận thấy sắp có chuyện xảy ra, Khương Thời Niên vội giật ngón tay, lặng yên không một tiếng động chỉ về phía hai chiếc xe, đẩy chúng về hai hướng khác nhau.
Từ đối mặt trực diện biến thành đâm sượt qua nhau. tài xế hai bên không phát hiện ra điều bất thường, còn tưởng rằng nỗ lực của mình đã có tác dụng. Chờ xe dừng hẳn, người hai bên đều xuống xe kiểm tra. Chiếc xe bên kia là xe tư gia, chất lượng khá tốt, chỉ bị ma sát tróc một lớp sơn xe. Còn chiếc xe taxi người đàn ông trung niên ngồi, đầu xe lõm hẳn một góc.
Cũng may là hữu kinh vô hiểm.
Nhìn chiếc xe bị lõm một miếng to, tài xế taxi đau lòng muốn chết. Nhưng hiện tại vừa mới từ cõi chết sống lại, trừ việc vẫn thấy sợ hãi, còn lại không sao là mừng rồi.
Đụng trúng xe người khác, còn tróc một lớp sơn to như thế, tài xế hơi lo lắng về vấn đề bồi thường. Bị gió lạnh thổi một hồi, đầu óc hắn tỉnh lại một chút, bắt đầu tự trách bản thân tại sao lại phóng xe nhanh đến như vậy. Dù hành khách sốt ruột thúc giục, thì hắn cũng không nên chạy quá tốc độ.
Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, xe Cố Trường Sinh liền dừng lại gần đó. Nhìn người đàn ông trung niên xuống xe, Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên vội vàng loại trừ toàn bộ hắc khí trên người hắn. Lại thuận tay xóa bỏ hắc khí dính lây lên người tài xế taxi và năm người đàn ông đứng gần đó.
Không còn hắc khí quấy phá, không chỉ có tài xế tỉnh táo lại, mà đầu óc của người đàn ông trung niên cũng quay trở lại. Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong một buổi chiều, say rượu lái xe, quá tốc độ, người đàn ông nhịn không được vỗ vỗ cái đầu: Mình bị làm sao thế nhỉ?
Rõ ràng ban đầu, hắn căn bản không tính lái xe khi say rượu, còn định gọi người tới lái thay. Bởi thế trong bữa tiệc hắn đã không từ chối người khác kính rượu.
Vị trí tổ chức tiệc có hơi hẻo lánh, là tiệc khai trương một Nông Gia Nhạc. Không quen biết người nơi này, cũng không có ai đi cùng, rất dễ lạc đường. Cho nên hắn tính chỉ tự lái ra đường lớn rồi thuê người lái thay ở đầu đường ruộng. Sao vừa lên xe liền thay đổi chủ ý?
Này chưa tính, thế mà còn mua một hộp bánh custard muốn lừa cảnh sát giao thông. Nghĩ đến cảnh hồi nãy mình bóc hết bánh vứt đi, chỉ để lại bao bì gói bánh, rồi mặt dày biện hộ với cảnh sát, hắn liền đau hết cả đầu. Còn cả vụ giục tài xế liên tục tăng tốc nữa, quá nguy hiểm, hắn căn bản không dám làm vậy.
Quá khác thường, những chuyện không bao giờ làm, hôm nay đều làm hết.
Cũng may chưa xảy ra việc gì.
Cái hẹn ký hợp đồng phỏng chừng không tới kịp rồi, người đàn ông gọi điện cho trợ lý kêu đối phương toàn quyền xử lý việc này, nói đỡ được bao nhiêu thì đỡ. Cúp điện thoại, người đàn ông chủ động đến trước mặt chủ xe tư gia bồi thường tiền sửa xe.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, chủ chiếc xe tư gia thực sự bực mình việc tài xế taxi lái xe quá tốc độ. Nhưng nhìn đối phương có thái độ hối lỗi tốt, hắn không không tiện trách móc nữa, chỉ khó chịu nói hai câu xả giận, việc này con như xong. Thậm chí bởi vì có bảo hiểm, tiền bồi thường hắn chỉ lấy một ít.
Nhìn hành khách của mình chủ động bồi thường, tài xế taxi thở hắt một hơi nhẹ nhõm, đững giữa đường lớn, lời muốn nói nghẹn lại trong bụng. Không cần bồi thường, nhưng vẫn còn hóa đơn phạt bắn tốc độ đang chờ hắn.
Một chuyến không kiếm được bao nhiêu, còn phải trả tiền phạt, rồi sửa chữa xe, tài xế taxi đắng hết cả miệng, bảo hiểm xe không thể trả toàn bộ chi phí. Cũng may người đàn ông trung niên để ý đến chuyện này, chủ động đưa tiền thanh toán hóa đơn phạt tốc độ và sửa xe.
Nói đến cùng, những việc này đều do hắn mà ra, không lý nào lại để bác tài phải tự xử lý cục diện rối rắm này.
Làm xong, người đàn ông trung niên đưa số điện thoại cho tài xế taxi: “Nếu lúc đó không đủ tiền thì gọi điện thoại cho tôi.” Ý là, hắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nghe thế, cuối cùng tài xế cũng thả lỏng hoàn toàn.
Xuất huyết một đống tiền, người đàn ông trung niên không cảm thấy đau lòng, mạng là quan trọng nhất, huống chi số tiền bồi thường đối với hắn không là vấn đề. Mấy ngàn vạn hôm nay cần ký hợp đồng có thể sẽ bay mất hắn còn mặc kệ, cần gì phải để bụng chút tiền này. Xem như tiền mua bình an vậy.
Hôm nay đặc biệt xui xẻo. Không thể hiểu nổi sao mình lại say rượu lái xe, lại giục tài xế chạy quá tốc độ. Hắn đang nghĩ xem mình có nên đi chùa miếu thắp hương giải xui hay không, thì đột nhiên nhìn thấy Cố Trường Sinh.
“Cố đại sư.” Ánh mắt hắn sáng lên, bước nhanh qua chỗ cậu. Tuy Cố Trường Sinh không quen biết hắn, nhưng hắn biết Cố Trường Sinh. Sợ cậu bỏ đi mất, hắn vừa đi vừa cao giọng hô: “Cố đại sư xin dừng bước.”
Cố Trường Sinh vốn hướng về phía hắn, dù hắn không gọi, cậu cũng sẽ chủ động đến gần. Cơ mà hiện tại xem bộ dáng đối phương, hình như hắn biết mình?
Cố Trường Sinh nhướng mày, trong lòng có chút tò mò. Đây không phải thành phố A, nơi đa số người có tiền có quyền đều biết về cậu. Mà đây cũng lần đầu tiên cậu tới thành phố H, đối phương biết cậu bằng cách nào? Cố Trường Sinh chắc chắn mình chưa từng gặp qua người này.
“Cố đại sư,” tự giới thiệu bản thân, nhận ra Cố Trường Sinh đang ngờ vực, không đợi cậu mở miệng, người đàn ông trung niên liền chủ động giải thích: “Không biết đại sư còn nhớ Lâu Hậu Đức chứ?”
Là lão khách hàng của mình, Cố Trường Sinh sao có thể không nhớ. Huống chi lần trước Lâu Hậu Đức xảy ra chuyện, chính là cậu giải quyết, ấn tượng khắc sâu cực kỳ.
Thấy Cố Trường Sinh tỏ vẻ quen thuộc cái tên này, gương mặt người đàn ông trung niên lộ ra chút vui mừng, tiếp tục nói: “Tôi là em rể của anh ấy, lần trước anh ấy suýt chút nữa bị người ta hại, cướp lấy công đức thọ mệnh, may là có ngài ra tay giúp đỡ”
“Gia đình chúng tôi vẫn luôn cảm kích ngài, mỗi khi gặp mặt, anh ấy đều nhắc đến ngài rất nhiều lần. Tiếc là lúc trước tôi bận quá, đến khi đi thăm anh chị thì ngài đã đi mất. Tôi vẫn cứ tiếc nuối mãi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ngài.” Kỳ thật ngay khi biết có cao nhân như vậy tồn tại, hắn đã luôn muốn đi bái kiến, nhưng lại bị anh chị ngăn cản, bảo là sợ quấy rầy đại sư. Không có việc gì mà đến nhà đại sư sẽ khiến đại sư phản cảm.
Vấn đề Lâu Hậu Đức lo lắng, hắn cũng lo lắng. Cho nên cuối cùng hắn không trực tiếp đi tìm Cố Trường Sinh, chỉ dám đường cong cứu quốc đến Bếp Lửa Cố Gia ăn cơm nhiều lần. Đáng tiếc mỗi lần đến dùng bữa, Cố Trường Sinh đều không có mặt. Việc này làm hắn tiếc mãi không thôi, đã thế tổng bộ công ty không ở thành phố A, hắn không thể đến ăn mỗi ngày, hơn nữa bây giờ Bếp Lửa Cố Gia luôn trong tình trạng xếp hàng đợi đặt chỗ, hắn chỉ có thể mỗi tháng ghé một lần, thử vận may.
Vận khí của hắn không tốt lắm, một lần cũng không thể gặp. Không không không, không thể nói vận khí của mình không tốt, phải nói là cực kỳ tốt mới đúng. Đang gặp xui xẻo thì gặp ngay đại sư có bản lĩnh, chẳng lẽ không phải là vận khí siêu tốt sao?
Hắn quăng luôn vụ ký hợp đồng ra sau đầu. Nếu lúc này hắn chạy tới, dù đã trễ giờ, cơ mà có trợ lý trấn an, không phải không có khả năng cứu vãn. Nhưng hợp đồng mấy ngàn vạn so với Cố Trường Sinh, hắn chả cần suy làm gì, lập tức chọn vế sau.
Hợp đồng có thể bàn lại, nhưng bỏ lỡ đại sư có bản lĩnh, ai biết đến khi nào mới có vận khí tốt gặp lại lần thứ hai.
“Đại sư, tương phùng tức là có duyên, không bằng chúng ta tìm một chỗ cùng uống trà chiều? Tôi biết một quán trà hương vị không tồi, tuy rằng so ra kém hơn Bếp Lửa Cố Gia của ngài, nhưng ở thành phố H cũng gọi là nổi tiếng nhất.” Nói xong, sợ Cố Trường Sinh không đồng ý, hắn còn nhắc đến Lâu Hậu Đức: “Khó lắm mới thấy ngài tới thành phố H một chuyến, coi như tôi cũng là chủ nhà, nếu anh chị biết tôi gặp ngài mà không mời một bữa, chắc chắn sẽ mắng tôi chết. Có khi cháu trai tôi cũng ghét tôi luôn, không thèm qua nhà tôi chơi nữa.”
“Mẹ tôi rất cưng đứa cháu ngoại này, nếu bị nó méc tội, cơm tất niên năm nay đừng hòng ăn được.” Vì để mời được đại sư, hắn không thèm giữ thể diện, cũng không quan tâm mình đang đứng ngoài đường lớn, nói được gì là nói hết. Dù sao hôm nay đã sớm mất mặt một lần chỗ cảnh sát giao thông rồi, chỉ cần có thể mời được Cố đại sư, đừng nói mất mặt thêm lần nữa, mất mười lần cũng đáng.
Biết hắn cố ý nói như vậy, Cố Trường Sinh không thấy phản cảm, ngược lại nhìn ra tình cảm thân thiết người nhà họ. Có mặt mũi của Lâu Hậu Đức, hơn nữa cậu và Tổ sư gia đuổi theo, vốn dĩ chính là muốn tìm cơ hội hỏi đối phương, xem hắn bị dính hắc khí từ chỗ nào. Người đàn ông trung niên chủ động mời uống trà chiều, đương nhiên là Cố Trường Sinh sẽ đáp ứng.
*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện hoảng sợ nhưng không có gì nguy hiểm.